Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 31

Edit: Min

 

Trương Giản Lan là kiểu người, khi cần động thủ thì tuyệt đối sẽ không nói thêm lời tàn nhẫn, huống chi những người này lại là kẻ thù lâu năm của Thục Sơn.

 

Đối với kẻ thù, càng không cần nói những lời quá nặng nề.

 

Trương Giản Lan cầm Ngọc Hành kiếm lao ra, nhanh chóng hóa thành một tia sáng trắng bay vào giữa đám người, một đánh năm, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng kiếm thoáng qua.

 

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng lóe lên, tiếng kiếm va chạm vang dội. Nhóm lão đạo có thực lực không yếu, là những nhân vật nằm trong top 20 của bảng xếp hạng kiếm thuật, kiếm pháp tinh diệu, lại là phái kiếm thuộc nhánh Thục Sơn. Trương Giản Lan chiến đấu một lúc lâu, cuối cùng mới đánh bay bọn họ ra khỏi Trường Sinh Lâu, đánh về phía một ngọn núi khác.

 

Nhóm lão đạo đã có tuổi, mặc dù kiếm thuật của họ khá chắc chắn, nhưng thật sự không thể thắng nổi Trương Giản Lan với sức trẻ, sức mạnh dồi dào và linh lực cường hãn, dần dần, họ rơi vào thế yếu.

 

Một lão đạo bị đánh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhìn về phía nam nhân giữa không trung với linh lực mạnh mẽ, sau đó mới phản ứng lại: "Thông tin có sai không vậy?"

 

Một lão đạo khác vừa vung kiếm vừa hỏi: "Sao lại nói vậy?"

 

Lão đạo bị thương đáp: "Thông tin trước đó không phải nói Trương Giản Lan bị thương rất nặng sao? Sao giờ vẫn có thể mạnh mẽ như vậy? Chúng ta rõ ràng là bị tính kế!"

 

"Vậy phải làm sao bây giờ!?"

 

"Chúng ta có thể làm gì nữa? Đánh không lại! Rút trước rồi tính!"

 

Kỳ Dụ cảm thấy thông tin mà họ nhận được có thể không sai, nhưng họ không hề hiểu rõ tình hình thực tế của Trương Giản Lan bị thương thế nào. Họ chỉ nghĩ rằng đây là cơ hội ngàn năm có một, mang theo người tìm tới để tấn công.

 

Tuy nhiên, họ không biết rằng, vết thương của Trương Giản Lan chỉ ở trên thanh kiếm thứ hai của hắn. Mặc dù đau, nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được. Rốt cuộc, hắn không cần phải rút thanh kiếm thứ hai ra để chiến đấu.

 

Nhóm lão đạo không thể kéo dài, muốn rút lui, nhưng Trương Giản Lan sao có thể dễ dàng buông tha những kẻ nhục mạ Ái Kiếm? Đột nhiên, hắn phát ra sát ý mạnh mẽ, sử dụng "Vạn Kiếm Quyết."

 

Chỉ thấy hắn ném Ngọc Hành lên không trung.

 

Trong chớp mắt, Ngọc Hành từ một thanh kiếm biến thành vô số kiếm linh sáng rực, những thanh kiếm này dày đặc, như mưa gió dữ dội, bao phủ lấy bọn họ.

 

Kỳ Dụ và những người khác đều choáng váng.

 

Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua y thấy Trương Giản Lan chiến đấu nghiêm túc, có thể nhìn ra hắn thật sự rất tức giận. Đồng thời, Kỳ Dụ lại cảm thấy những lão đạo kia thật xui xẻo, ngươi vũ nhục ai không mói, lại dám vũ nhục Ái Kiếm của hắn.

 

Chiêu Vạn Kiếm Quyết này thật sự rất khủng khiếp, tất cả đều phải trở thành tế phẩm của Ngọc Hành.

 

Kỳ Dụ từng đọc tiểu thuyết, cũng từng bị chiêu này làm cho kinh hãi.

 

Khi Trương Giản Lan thi triển chiêu thức này, từ những con kiến nhỏ đến những người lớn, bất kỳ sinh linh nào trong phạm vi kiếm vũ đều khó tránh khỏi cái chết. Thậm chí, sau một thời gian dài, thảm thực vật cũng rất khó sinh trưởng trong vùng đất đó.

 

Những lão đạo này bị dọa đến choáng váng.

 

Khi họ thấy vô số kiếm vũ trên trời chuẩn bị rơi xuống, một thanh kiếm đỏ thẫm đột ngột xuyên qua từ một chỗ khác, ngay khi Vạn Kiếm Quyết chuẩn bị giáng xuống, nó biến thành một đạo linh lực như chiếc ô che, bảo vệ mấy lão đạo bên trong.

 

Những lão đạo thấy có người giúp đỡ, liền hoảng loạn chạy trốn.

 

Trương Giản Lan muốn đuổi theo, nhưng Ngọc Hành bị một thanh kiếm khác đánh rớt, rơi xuống đất, thanh kiếm cắ m vào bùn đất. Hắn chỉ có thể vội vàng lao xuống tìm kiếm Ái Kiếm.

 

Kỳ Dụ cắm trên mặt đất, dưới thân cắ m vào một mảnh đất. Mảnh đất này đã bị kiếm khí từ Vạn Kiếm Quyết chấn động, giờ chỉ còn lại một vùng đất khô cằn màu đen.

 

Thanh kiếm đỏ vừa rồi đánh rớt y cũng dừng lại bên cạnh, cắ m vào trong đất.

 

Đó là một thanh kiếm lớn, lớn vô cùng, khoảng chừng bằng tám chín Ngọc Hành cộng lại, toàn thân khắc đầy những ký tự vàng rực rỡ.

 

Cái thanh kiếm đỏ này trông thật quen mắt.

 

Kỳ Dụ nhất thời không nhớ ra được, rốt cuộc đây là thanh kiếm của nhân vật nào trong sách. Chỉ đến khi thanh kiếm kia hùng hổ mở miệng: "Ta con mẹ nó! Lão tử không biết đau chắc? Ngày nào cũng bị lôi ra làm tấm mộc, ngươi nghĩ ta chịu nổi à? Ngươi giỏi như vậy thì sao không tự đi mà đỡ??"

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Thanh kiếm đang chửi bới kia bỗng động đậy, một con mắt trên chuôi kiếm đột nhiên nhìn thấy Kỳ Dụ. Nó lập tức phấn khích đến mức cả thân kiếm đều rung lên, như thể vừa nhìn thấy thứ gì hiếm lạ. Nó tự mình rút ra khỏi mặt đất, tiến gần về phía Kỳ Dụ.

 

Kỳ Dụ sợ đến mức run lẩy bẩy.

 

Chỉ thấy thanh kiếm lớn kia nhảy đến bên cạnh Kỳ Dụ, nghiêng nhẹ một cách khéo léo tới chuôi kiếm của y. Giọng điệu vốn hung hăng giờ đây lại hạ thấp, trở nên trầm ấm: "Này, tiểu mỹ nhân, một thanh kiếm nha? Làm quen một chút đi?"

 

Kỳ Dụ: "............"

 

Con mắt trên chuôi kiếm cong cong như đang cười, có vẻ rất hài lòng: "Tự giới thiệu một chút, ta là Xích Tiêu, thiên hạ đệ nhị thần kiếm. Mỹ nhân, ngươi tên gì? Chủ nhân của ngươi đâu?"

 

Nói xong, nó nhiệt tình áp sát lại gần, hành động chẳng khác nào một kẻ đang ra sức theo đuổi bạn đời.

 

Xích Tiêu đi vòng quanh Kỳ Dụ, khoe khoang tài chất cùng phẩm cấp của mình, rồi lại nhào tới: "Ta nói cho ngươi nghe, ta được rèn từ hồng thiết núi lửa, thân kiếm vô cùng cứng rắn... Hồng thiết núi lửa, ngươi biết không? Đó là nguyên liệu cao cấp nhất trong giới linh kiếm. Nào... Để ta cọ cọ ngươi một chút, cho ngươi cảm nhận độ cứng của ta!"

 

Xích Tiêu đầy vẻ hèn mọn muốn cọ sát lại gần.

 

Kỳ Dụ sợ quá, phóng vọt lên cao rồi cắm thẳng vào thân một cây khô. Xích Tiêu phía sau không bỏ qua, đuổi theo, cắm sát bên cạnh y, đồng thời không biết từ đâu nó còn mang ra một bông hoa.

 

"Ngươi biết ngày nào là ngày ta vui nhất không? Chính là ngày ta gặp ngươi, bởi vì ngươi đã ngang nhiên bước vào trái tim ta. Tiểu mỹ nhân, có muốn cùng ta trải nghiệm tình yêu ngọt ngào không?"

 

Kỳ Dụ: "......" Ta thật sự chịu không nổi nữa rồi.

 

Đúng lúc này, một bàn tay lớn vươn tới. Bàn tay ấy trắng nõn nhưng lạnh lùng, mang theo một mùi tuyết tùng nhàn nhạt, vô cùng quen thuộc.

 

Đó là tay của Trương Giản Lan, nhưng không phải vươn về phía Kỳ Dụ, mà hướng đến thanh kiếm lưu manh bên cạnh y.

 

"Ê ê ê! Làm gì đó?!" Xích Tiêu trừng mắt nhìn bàn tay kia. Nhận ra chủ nhân của bàn tay, nó lập tức hoảng sợ hét lên, "Ngươi bị mù rồi sao? Ngươi ở đâu? Đừng có lạc đường! Lão tử ở đây này! Có kẻ muốn làm thịt kiếm của  ngươi đấy!"

 

Vừa dứt lời, bàn tay kia không chút do dự hóa thành một đường chém sắc bén. Trong khoảnh khắc, thanh kiếm bị chém thành hai đoạn, vẻ mặt ngây dại rơi xuống đất.

 

Xích Tiêu còn chưa kịp phản ứng: "Ta..... Ta mẹ nó cũng....." Đây là lần đầu tiên nó chứng kiến có người có thể chém nó thành hai mảnh như vậy.

 

Kỳ Dụ cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.

 

Chuyện này quá sức tưởng tượng!

 

Y nhìn về phía bàn tay của Trương Giản Lan. Bàn tay ấy đang rỉ máu, máu me nhầy nhụa, đốt ngón út thì bị gãy nặng đến mức lõm vào. Đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí kia vẫn ánh lên sự hung bạo, tựa như mọi chuyện vẫn chưa đủ để nguôi giận.

 

Núi lửa thiết là thứ gì?

 

Là vật liệu cứng rắn nhất trên thế giới, có thể sánh ngang với kim cương.

 

Việc chém đứt thanh kiếm được rèn từ hồng thiết núi lửa này, đồng nghĩa với tự gây tổn thương cho bản thân.

 

Đây là hành động: Tổn hại mình tám trăm để đả thương địch một nghìn.

 

Kỳ Dụ nhìn bàn tay biến dạng kia, mồ hôi lạnh toát ra.

 

Trong lòng thầm nghĩ: Trương Giản Lan là nghe thấy bọn họ nói chuyện sao? Tại sao đột nhiên lại tức giận đến mức này, không tiếc tự làm tổn thương bản thân chỉ để phá hủy thanh kiếm này?

 

Hay là vì Xích Tiêu đã chém Ngọc Hành một nhát quá mạnh? Mặc dù Kỳ Dụ không cảm thấy đau, nhưng ý thức của y vẫn còn ong ong choáng váng.

 

Linh khí của Xích Tiêu bị suy yếu nghiêm trọng, không còn động tĩnh gì nữa.

 

"Quyết đấu không làm thương kiếm, quy tắc này ngươi chắc phải biết chứ."

 

Một giọng nói trầm thấp và già cỗi vang lên. Người xuất hiện là một kiếm khách mù.

 

Từ phía sau Trương Giản Lan, một người bước tới. Kẻ đó mặc một bộ áo đỏ cũ kỹ, tứ chi quấn đầy băng vải, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, toát lên sự kiêu ngạo và bất khuất. Người kiếm khách này dường như bị mù, hai mắt được che bằng một dải lụa trắng buộc hờ hững.

 

Chỉ thấy hắn tiến đến một gốc cây, chạm tay lên phần thanh kiếm Xích Tiêu đã bị gãy đôi. Sau khi cảm nhận thảm trạng của nó, hắn cất giọng trầm: "Thiên hạ đệ nhất kiếm, ngươi trước đây không phải như thế này. Ta nhớ rõ ngươi từng rất tuân thủ quy tắc."

 

Trương Giản Lan không đáp.

 

Kiếm khách kia lại nói: "Dù rằng là ta can thiệp trước, đó cũng là sai lầm của ta." Hắn nhặt lấy một nửa thân kiếm Xích Tiêu, rồi nhặt nửa còn lại. Trên khuôn mặt hắn không hề tỏ ra tiếc nuối hay đau lòng, "Nhưng Xích Tiêu chưa đáng bị xử lý đến mức này."

 

Hồng y kiếm khách!

 

Kỳ Dụ nhận ra hắn.

 

Đó là Phong Thanh Tiêu, người từng được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm!

 

Sau khi bị Trương Giản Lan đánh bại, hắn trở thành thiên hạ đệ nhị.

 

Kỳ Dụ nhớ rất rõ, theo dòng thời gian này, Phong Thanh Tiêu lẽ ra đã ẩn cư cùng thanh kiếm Xích Tiêu từ lâu. Vậy tại sao hắn lại xuất hiện ở Thục
Sơn lúc này?

 

Trương Giản Lan với vẻ mặt lạnh lùng, cẩn thận gỡ Ngọc Hành từ thân cây xuống. Hắn kiểm tra kỹ Ái Kiếm của mình có bị sức mạnh của Xích Tiêu làm tổn hại không. Thấy thân kiếm vẫn sáng bóng, không có bất kỳ vết nứt nào, hắn mới an tâm tra nó vào vỏ kiếm.

 

Sau đó, hắn quay đầu nhìn Phong Thanh Tiêu, giọng lạnh lùng: "Lần sau, nếu ngươi còn dám nhúng tay vào trận đấu của ta với người khác, thì cả ngươi lẫn thanh kiếm của ngươi, ta đều sẽ không tha."

 

Nói xong, hắn xoay người định rời đi.

 

Phong Thanh Tiêu bỗng quay lại, gọi với theo: "Thiên hạ đệ nhất kiếm, ngươi đã thay đổi. Có vẻ như tâm của ngươi đã vướng tạp niệm."

 

Kiếm khách kỵ nhất chính là tâm sinh tạp niệm.

 

Trương Giản Lan khựng lại, đứng thẳng ở đó, lạnh băng đáp trả: "Ngươi cũng thay đổi, thiên hạ đệ nhị kiếm. Ngươi trước đây sẽ không can thiệp vào trận đấu của người khác, cũng sẽ không để kiếm của mình ra tay cứu người."

 

Phong Thanh Tiêu lạnh lùng xoay người, thở dài: "Ta thật sự thất vọng vì ngươi để tâm sinh tạp niệm, thiên hạ đệ nhất kiếm."

 

Trương Giản Lan cũng lạnh lùng đáp trả: "Ta cũng vậy, thiên hạ đệ nhị kiếm."

 

Hai người qua lại đều lạnh nhạt đến mức khiến Kỳ Dụ choáng váng.

 

Này! Xin hỏi hai vị không có tên sao? Có cần nhấn mạnh rằng mình là thiên hạ đệ nhất và đệ nhị kiếm không?

 

Trương Giản Lan xoay người bỏ đi.

 

Phong Thanh Tiêu nhìn theo bóng dáng hắn, nói: "Hôm nay ta đến đây vốn định cùng ngươi quyết đấu. Nhưng ngươi đã bị thương, ta không muốn chiếm lợi thế. Đợi đến khi ngươi lành vết thương, ta sẽ quay lại tìm ngươi để quyết đấu."

 

Sau khi Phong Thanh Tiêu rời đi, Trương Giản Lan mang theo Ái Kiếm trở về Trường Sinh Lâu.

 

Lần này không thể giết hết những kẻ Tê Bá Đảo, Trương Giản Lan dường như rất khó chịu. Trở về, hắn ngồi khoanh chân trên giường đả tọa nhập định, cố gắng áp chế ngọn lửa giận dữ trong lòng.

 

Nhưng càng cố đè nén, ngọn lửa lại càng bùng lên mạnh mẽ.

 

Điều đó dẫn đến việc xung quanh hắn tỏa ra từng đợt khí đen mỏng.

 

Kỳ Dụ vừa nhìn, liền nhận ra đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của kiếm tu.

 

Trước đó, Liễu Tri Khanh cũng từng xuất hiện hiện tượng này, toàn thân bốc ra khí đen, nhưng bản thân không hề nhận thức được.

 

Liễu Tri Khanh tẩu hỏa nhập ma còn không sao, vì Trương Giản Lan có thể áp chế hắn ta. Nhưng nếu Trương Giản Lan tẩu hỏa nhập ma, đó sẽ là một đại họa, cả Thục Sơn, thậm chí chưởng môn, cũng không thể kiềm chế được hắn.

 

Chỉ có toàn bộ Thục Sơn hợp lực mới có thể áp chế.

 

Nhưng khi đó chắc chắn sẽ có thương vong rất lớn.

 

Này này này... Phải làm sao đây?

 

Kỳ Dụ hoàn toàn không biết cách giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma, chỉ có thể cầu cứu Tiểu Ái vạn năng.

 

"Tiểu Ái, Tiểu Ái! Mau trả lời!"

 

"Ta đây, ký chủ."

 

"Trương Giản Lan dường như đang tẩu hỏa nhập ma, phải làm sao bây giờ?"

 

"Kiến nghị ký chủ đưa nhân vật công lược xuống địa lao dưới đáy biển. Địa lao này cách ly hoàn toàn linh lực, có thể giảm bớt và khắc chế sức mạnh của nhân vật công lược."

 

"Được rồi! Địa lao dưới đáy biển!"

 

Kỳ Dụ nghe vậy, lập tức đến trước mặt Trương Giản Lan, định đưa hắn đi. Nhưng lo ngại trạng thái của hắn không ổn định, Kỳ Dụ đành tháo dây thừng ngủ ra, trói Trương Giản Lan thật chặt, cẩn thận đến mức không có chút kẽ hở nào.

 

Chỉ trói thôi vẫn chưa đủ.

 

Hay là đánh ngất hắn luôn?

 

Kỳ Dụ đảo mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng phát hiện một cái bình hoa. Y lấy hoa bên trong ra, giơ bình hoa lên nhắm về phía Trương Giản Lan. Hai bàn tay nhỏ run rẩy không ngừng, cả người đầy vẻ lo sợ.

 

"Trương Giản Lan ngươi ngươi ngươi...... Ngươi đừng trách ta! Ta làm vậy là để ngăn ngươi phát điên mà thôi!"

Bình Luận (0)
Comment