Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 36

Edit: Min

 

"Không có mệnh lệnh của ta, thuyền hàng không được phép ra biển."

 

"Thưa Kiếm Tôn, phê chuẩn này là quá mức nghiêm khắc."

 

"Đừng để ta nói lần thứ hai."

 

"Vâng..."

 

Trương Giản Lan vừa dứt lời, thuyền hàng đã bị đình chỉ ở bến tàu suốt bốn ngày. Trong suốt bốn ngày này, bến tàu tấp nập người qua kẻ lại, hầu hết là tìm kiếm Ngọc Hành kiếm.

 

Phong Thanh Tiêu không dám ra ngoài, đói đến mức gò má hóp lại, suýt nữa linh hồn cũng muốn thoát khỏi cơ thể.

 

Là Kỳ Dụ lén lút đưa đồ ăn thừa của các đệ tử cho hắn, nhờ vậy mà hắn mới có cơ hội lấy lại sức.

 

Phong Thanh Tiêu vừa nhai bánh bao vừa cảm thán: "Cảm tạ tiểu hữu. Tính ra, ta thiếu ngươi một cái nhân tình."

 

Kỳ Dụ: "Không cần, chuyện nhỏ thôi mà." Y nói với giọng bình thản, chủ yếu là vì người này nhìn như sắp không xong.

 

Nhưng hắn lại nghiêm trang khen ngợi: "Phẩm hạnh tiểu hữu không tồi, bất kể có hồi báo hay không, thật sự là đáng quý, cao thượng."

 

Kỳ Dụ căn bản không để tâm đ ến lời khen của hắn, chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ của thuyền, ánh mắt rất lạ, có vẻ vô cùng căng thẳng.

 

Y thực sự sợ Trương Giản Lan sẽ bắt mình trở về.

 

Y chỉ muốn ăn uống thoải mái trong hai tháng cuối cùng. Dùng hai tháng này để học hỏi thêm chút kiến thức, thỏa mãn sự tò mò của bản thân, khám phá những điều thần kỳ.

 

Tê!

 

Đột nhiên, một cơn ngứa ran chạy lên hàm răng!

 

Kỳ Dụ không hiểu sao gần đây cứ có cảm giác ngứa răng liên tục. Y cảm thấy cần phải tìm cái gì đó để gặm, chỉ cần có thứ gì đó để làm dịu cơn ngứa. Y nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy một củ khoai tây lăn ra từ đống hàng hóa hỗn độn, liền vội vàng cầm lên và bắt đầu gặm.

 

Phong Thanh Tiêu nghe thấy tiếng gặm đồ vật, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: "Kiếm linh tốt nhất không nên ăn đồ ăn của người. Tuy nhiên, ăn một ít cũng không sao, nhưng đừng ăn nhiều."

 

Kỳ Dụ gặm khoai tây một lúc, rồi lẩm bẩm: "Ta biết, chỉ là ngứa răng thôi." Nhưng khoai tây cũng không giúp ngừng cơn ngứa.

 

Nghe vậy, Phong Thanh Tiêu đột nhiên duỗi tay, nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Kỳ Dụ, khi Kỳ Dụ có động tác kháng cự, hắn nhanh chóng dùng ngón tay sờ thử vào răng nanh của y, cảm nhận một chút độ dài.

 

Kỳ Dụ khó chịu, vùng vẫy ra khỏi tay hắn, mắng: "Ngươi làm gì vậy?"

 

Phong Thanh Tiêu bình tĩnh đáp: "Ngươi đang thăng cấp." Rồi hắn giải thích thêm, "Hiện tại đang trong giai đoạn nghiến răng, cần tìm thứ gì đó để nghiến."

 

"Ngươi nói..... Ta đang thăng cấp?" Kỳ Dụ có chút ngạc nhiên.

 

Ngọc Hành vốn chỉ là một linh kiếm thượng phẩm, không quá xuất sắc, nhưng cũng không phải là kém. Thăng cấp thành linh kiếm cực phẩm mới là chuyện đáng nói. Mặc dù nó có thể thăng cấp, nhưng xác suất rất nhỏ, giống như là trúng vé số độc đắc.

 

Kỳ Dụ không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong truyện, thăng cấp của Ngọc Hành sẽ khó khăn và hiếm gặp. Trương Giản Lan đã từng cố gắng thăng cấp cho nó vài lần nhưng đều thất bại, hơn nữa còn khiến Ngọc Hành bị tổn thương nghiêm trọng. Trương Giản Lan đau lòng, từ đó không tiếp tục ép buộc nó phải thăng cấp nữa.

 

Không ngờ Ngọc Hành lại thăng cấp vào lúc này! Y bắt đầu hiểu vì sao gần đây mình cảm thấy không ổn, dễ đói, còn ngứa răng, có lúc lại muốn gặm thứ gì.

 

Kiếm thăng cấp có hai loại tình huống.

 

Loại thứ nhất là tự thân thăng cấp, tức là không có tình huống thăng cấp nhờ kiếm linh, mà chỉ cần một quá trình dài với việc bổ sung tài liệu và linh vật để hỗ trợ, tiêu hao cũng không quá lớn, nhưng lại đòi hỏi rất nhiều năng lượng và thời gian để chăm sóc.

 

Loại thứ hai đó chính là kiếm linh.

 

Kiến linh thăng cấp là một quá trình phức tạp hơn rất nhiều, yêu cầu kiếm linh phải điều chỉnh và phát triển trong một thời gian ngắn. Ngoài việc cần đến các tài liệu quý hiếm, còn phải chú ý đến thân thể của kiếm linh, phải xem có dấu hiệu bất thường không.

 

Đặc biệt, trong thời gian này, kiếm linh rất yếu ớt, nếu ăn phải thức ăn không phù hợp, hoặc tiếp xúc với những thứ không nên, có thể gây ra vấn đề rất lớn. Lúc này, nếu muốn dưỡng tốt kiếm linh, sẽ tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên.

 

Hơn nữa, sau khi thăng cấp, phẩm chất của kiếm linh sẽ nâng lên rất nhiều, không chỉ có thể chứa đựng linh lực cao hơn mà còn có thể phátra sức mạnh vượt xa trước đó, trở thành một vũ khí cực kỳ mạnh mẽ.

 

Phong Thanh Tiêu duỗi tay sờ s oạng về phía mép thuyền, hắn nghiêng người xuống, cạy một mảnh ván sắt, đưa cho Kỳ Dụ: "Tiểu hữu, thử cái này xem sao."

 

Kỳ Dụ nhận lấy mảnh sắt, nhíu mày nói: "Ngươi bảo ta gặm sắt à?" Mặc dù y là một cục sắt, nhưng bản chất là con người, thật sự không thể hạ miệng để làm vậy.

 

Phong Thanh Tiêu đáp: "Ngươi thử xem rồi sẽ biết."

 

"Ta......"

 

Gặm cũng không được, không gặm cũng không được.

 

Kỳ Dụ nhìn chằm chằm vào mảnh sắt kia một lúc lâu, thật sự không thể tìm ra chỗ nào để cắn, hơn nữa bề mặt sắt rỉ loang lổ, không biết đã qua bao nhiêu năm, nhìn rất bẩn thỉu.

 

Y ghét bỏ đặt mảnh sắt sang một bên: "Ta từ bỏ, bẩn quá."

 

Phong Thanh Tiêu bất đắc dĩ lên tiếng: "Ngươi này, kiếm linh mà lại bị nuông chiều đến vậy."

 

Xích Tiêu thì không vậy.

 

Xích Tiêu là cho ăn cái gì thì ăn cái đó, không kén chọn.

 

Thật ra là vì Phong Thanh Tiêu quá nghèo, hắn không có điều kiện để chọn lựa, cái gì có thể gặm thì gặm, không có cái gì để gặm thì chọn lấy cục đá mà gặm.

 

Hiện giờ có thể đạt đến thực lực như vậy, hoàn toàn là nhờ vào ý chí kiên cường của chính hắn, nỗ lực không ngừng vươn lên.

 

Khi đang nói chuyện, thuyền hàng bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.

 

Kỳ Dụ giật mình đứng dậy, nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện mấy con thuyền hàng xung quanh đều đang từ từ rời khỏi bến Thục Sơn.

 

Y vui mừng đến mức suýt nữa hét lên: "Tạm biệt Trương Giản Lan! Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa!"

 

Tiếng hét của y khiến Phong Thanh Tiêu phải giật mình, vội vàng kéo y lại, lo lắng nói: "Tiểu hữu, ngươi đang làm gì vậy? Chúng ta là nhập cư trái phép, phải nhìn rõ tình thế, ngươi như vậy mà la lên rất dễ gây sự chú ý đấy."

 

Kỳ Dụ suy nghĩ một chút, rồi đột ngột lên tiếng: "Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận mình là nhập cư trái phép rồi!"

 

Phong Thanh Tiêu ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Xin lỗi, là tại hạ nói sai."

 

Tuy nhiên, hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Kỳ Dụ vừa mới hét lên to như vậy, mà những đệ tử trên boong tàu lại không có ai xuống dưới kiểm tra. Điều này thật sự không bình thường.

 

Phong Thanh Tiêu cau mày lắng nghe động tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân từ phía cầu thang, vội vàng kéo Kỳ Dụ qua một bên, cảnh giác nói: "Tiểu hữu, đừng phát ra tiếng, có người tới."

 

Kỳ Dụ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

 

Người đến là một dáng người cao gầy, vì quá cao gầy mà khi vào phòng cất chứa phải hơi cúi người một chút.

 

Hơn nữa, dáng người này trông rất quen, Kỳ Dụ chợt cảm thấy đầu mình tê dại: F*ck, đây chẳng phải là Trương Giản Lan sao!

 

Vừa mới nói không bao giờ gặp lại, chưa đến một phút lại gặp phải. Mẹ nó! Nghiệt duyên thật mà!

 

Người kia đeo một chiếc mặt nạ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cảm giác lại không giống Trương Giản Lan. Trương Giản Lan có đôi mắt kim sắc, còn người này lại có đôi mắt màu đen.

 

Thục Sơn có rất nhiều người cao gầy, ai ai cũng đều cao khoảng 1m8 hoặc 1m9, thậm chí có người cao tới hai mét, dáng vẻ của nam kiếm tu cũng đều vạm vỡ và rắn rỏi.

 

Kỳ Dụ tự an ủi bản thân có lẽ là mình nhìn nhầm cũng không chừng.

 

Người nọ bước vào mà không phát ra tiếng động, chẳng hề nhìn về phía này, chỉ đặt một bao đồ vật nặng nề xuống đất, rồi bỏ đi.

 

Sau khi người đó đóng cửa, Kỳ Dụ tò mò đi đến xem thử là cái gì.

 

Phong Thanh Tiêu lập tức ngăn cản: "Tiểu hữu, đừng làm vậy! Hành động này là trộm cắp!"

 

Kỳ Dụ trong lòng đảo mắt, lẩm bẩm: "Đồ ngươi vừa mới ăn là ta trộm được, giờ ngươi không muốn, có thể nhổ ra?" Y vừa nói, vừa tò mò muốn xem thử thứ gì nặng như vậy mà lại không bị lấy đi.

 

Phong Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu, đáp: "Cái đó không tính là trộm, là tại hạ mượn nhân tình."

 

Sau khi thấy, Kỳ Dụ liền ngây ra một lúc.

 

Đây là gì?

 

Một bao...... Sắt?

 

Một bao sạch sẽ, có vẻ như đã cố ý lau chùi rất kỹ. Tuy vậy, nhìn kỹ lại, nó không giống sắt, bên ngoài còn phủ một lớp hạt nhỏ dày đặc, dưới ánh sáng chiếu vào, chúng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

 

"Cái gì vậy?" Phong Thanh Tiêu hỏi.

 

Kỳ Dụ nheo mắt nhìn, trào phúng nói: "Ngươi không phải chê bai hành vi của ta sao?"

 

Phong Thanh Tiêu ho khan một tiếng: "Tại hạ chỉ là tò mò muốn biết thôi."

 

"......" Giả vờ đứng đắn. Kỳ Dụ đưa mảnh sắt trong tay cho hắn, bảo hắn tự sờ thử, "Ta cũng không biết, giống như là một loại quặng sắt gì đó."

 

Phong Thanh Tiêu vừa sờ một cái liền kích động: "Thứ tốt!!"

 

Kỳ Dụ chớp mắt: "Tốt đến mức nào?"

 

Phong Thanh Tiêu hưng phấn nói: "Đây là muối tinh sắt, chỉ có ở Côn Luân Tuyết Sơn mới có thể khai thác được. Loại này dùng để chế tạo linh kiếm cực phẩm. Quặng này yêu cầu điều kiện khai thác rất khắc nghiệt, sản lượng cực kỳ thấp, ta có một mảnh như thế này trong tay, cũng có thể đổi được giá trị liên thành."

 

Kỳ Dụ ngẩn ra, rồi nhìn xung quanh: "Vậy mười mấy khối này thì sao?"

 

Phong Thanh Tiêu nhếch miệng cười: "Mười mấy khối này có thể đổi lấy mười mấy thành lớn đấy!"

 

"Quý như vậy sao? Vậy nhanh thả lại đi." Kỳ Dụ vội vàng buông mảnh sắt, rồi lại lấy mảnh sắt trong tay Phong Thanh Tiêu, cẩn thận đặt lại vào trong túi, đóng gói kỹ càng.

 

"Kỳ thật......" Phong Thanh Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói, "Mảnh sắt này, tiểu hữu cầm đi ăn thì hợp lý hơn. Coi như mượn nhân tình của vị đạo trưởng kia."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Dù sao cũng không thể động vào, dù có muốn thế nào thì y cũng sẽ không động. Bởi vì đây là hàng hoá của Thục Sơn, nếu mất đi, các đệ tử sẽ chịu tội.

 

Suy nghĩ một chút, y sờ sờ bụng, cảm thấy hơi không thoải mái. Dù sao, chỉ mới ăn một củ khoai tây, mà trước đó ăn dê nướng còn chẳng sao.

 

Phong Thanh Tiêu nghe thấy y hít thở dồn dập, cảm thấy có chút bất thường, bèn mở miệng hỏi: "Tiểu hữu, có phải bụng không khỏe không?"

 

Kỳ Dụ đáp một tiếng: "Ừ."

 

Phong Thanh Tiêu nói: "Ngươi hiện tại đang ở trong giai đoạn yếu ớt, không thể ăn thức ăn con người, ăn vào sẽ không thay đổi được gì đâu."

 

Phong Thanh Tiêu chìa bàn tay to về phía y: "Ngươi lại đây, tại hạ dùng linh lực giúp ngươi xoa bụng, sẽ ổn thôi."

 

Kỳ Dụ lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, thì bỗng nhiên một tiếng "Oanh!" vang lên. Giống như có thứ gì đó nổ tung trên mặt nước, linh lực ai đó đang tạc cá, mà tạc đến mức đầy giận dữ. Ngay cả sóng biển cũng cuộn trào dữ dội.

 

Nước gợn rung chuyển mãnh liệt.

 

Cả con thuyền lắc lư không ngừng.

 

"Này... Này là sao đây!!" Trong cơn lắc lư, Kỳ Dụ kinh hoảng, thất thố bám chặt vào mép thuyền.

 

Phong Thanh Tiêu vì không nhìn thấy, bị va đập tứ tung, lăn lộn khắp nơi. Phải đến khi thuyền dần ổn định trở lại, thân thể hắn mới ngừng trôi nổi, nhưng trên mặt đã bị đập đến bầm dập.

 

Kỳ Dụ vội vàng bước tới, nâng hắn dậy: "Ngươi không sao chứ?"

 

Phong Thanh Tiêu với khuôn mặt sưng húp, cố nở một nụ cười: "Tại hạ không sao, đa tạ tiểu hữu quan tâm."

 

*

 

Tiếng bước chân lại vang lên từ cầu thang.

 

Hai người vội vàng trốn đi.

 

Vẫn là vị đạo trưởng dáng người cao gầy vừa rồi. Hắn bước vào, liếc nhìn bao đồ vẫn còn nguyên chưa mở trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm vào góc tối, hô hấp dường như run rẩy.

 

Tại sao vẫn chưa ăn?

 

Hắn đứng trong căn phòng chứa đồ, dáng vẻ bồn chồn, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Một lát sau, hắn lại quay trở lại, đứng yên một lúc, rồi lại đi ra.

 

Hành động lặp đi lặp lại khiến không khí thêm phần căng thẳng.

 

Mỗi lần vị đạo trưởng cao gầy kia bước vào, đều chăm chú quan sát bao đồ trên mặt đất, kiểm tra xem nó có bị mở ra hay di chuyển hay không. Mỗi lần xác nhận rằng nó vẫn nguyên vẹn, hắn lại càng thêm sốt ruột, lo lắng không yên.

 

.....

 

Phong Thanh Tiêu bắt đầu cảm thấy phiền với hành động lặp đi lặp lại của hắn.

 

Kỳ Dụ ngược lại có thể thông cảm. Nếu đổi lại là y phụ trách vận chuyển thứ đồ quý giá như vậy, chắc chắn cũng sẽ thấp thỏm không yên, thậm chí có khi suốt đêm không ngủ được. Vạn nhất làm mất thì phải làm sao? Lại còn phải giải thích với chủ nhân thế nào đây?

 

Nghĩ đến đây, Kỳ Dụ lại cảm thấy không thoải mái trong người.

 

Phong Thanh Tiêu khuyên: "Ngươi lấy một khối trong bao kia ăn đi. Thân thể sẽ thoải mái hơn nhiều."

 

Kỳ Dụ lắc đầu, kiên quyết: "Không được. Ta nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn."

 

Phong Thanh Tiêu: "......"

 

Nói xong, Kỳ Dụ dựa vào bên cạnh, dần dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Khi Kỳ Dụ tỉnh lại là vì bị nước tạt vào người. Vừa mở mắt, y đã thấy Phong Thanh Tiêu đang ghé vào cạnh thân thuyền, hoảng loạn sờ mó khắp nơi.

 

"Gặp chuyện rồi!" Hắn kêu lên.

 

Kỳ Dụ nhìn theo hướng phía sau Phong Thanh Tiêu, phát hiện nước đang rò rỉ từ một lỗ trên thân thuyền – đúng chỗ Phong Thanh Tiêu trước đó đã bẻ mảnh sắt. Thiếu đi mảnh sắt cố định, nước đã thấm vào, tạo ra một vết nứt lớn.

 

Đúng là chuyện lớn thật!

 

Đáy thuyền bị rò nước!

 

Cả hai đều không có kinh nghiệm sửa chữa thuyền. Nếu tùy tiện vá lại, rất có thể sẽ làm hỏng thêm, khiến lỗ hổng càng lớn hơn và thuyền chìm nhanh hơn.

 

Kỳ Dụ nhanh chóng bình tĩnh, nói: "Ta đi gọi người trên boong tàu!"

 

Phong Thanh Tiêu không ngăn cản.

 

Thế là Kỳ Dụ lập tức lao lên boong tàu.

 

Lúc này là đêm khuya, trên boong tàu vắng lặng, không một bóng người. Các đệ tử đều đã nghỉ ngơi, chỉ có một vị đạo trưởng đeo mặt nạ đứng ở đuôi tàu, khoanh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, vị đạo trưởng nghiêng người nhìn lại. Khi nhìn thấy gương mặt xa lạ của Kỳ Dụ, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ bình thản quan sát hắn.

 

Kỳ Dụ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng không nghĩ ngợi nhiều. Y vội vàng chạy tới, túm chặt lấy tay vị đạo trưởng, hô lên: "Đại ca! Mau xuống xem đi! Thuyền các ngươi đang rò nước!"

 

Người mà trốn tránh hắn mấy ngày nay, Ái Kiếm, giờ đây lại ở ngay trước mặt. Vị đạo trưởng vừa rung động, vừa phải cố kìm nén cảm xúc. Thiếu chút nữa, hắn đã không nhịn được muốn ôm lấy Kỳ Dụ, siết chặt trong lòng để trút hết nỗi nhớ nhung.

 

Nhưng hắn biết Ái Kiếm của mình nhát gan.

 

Hành động như vậy chỉ khiến đối phương sợ hãi mà thôi.

 

Hắn đành phải nén cảm xúc, để mặc Kỳ Dụ lôi kéo, bước nhanh theo hắn xuống đáy thuyền.

 

Xuống đến nơi, vị đạo trưởng nhìn thấy chỗ thuyền đang rò nước, liền nhanh chóng hành động. Hắn thuần thục tìm vài mảnh ván sắt chắc chắn, bắt đầu vá lỗ thủng.

 

Hắn có sức lực rất lớn, động tác dứt khoát và quen thuộc. Một lỗ hổng lớn như vậy, chỉ cần đấm đấm, đập đập vài cái, chẳng bao lâu đã được sửa chữa hoàn hảo.

 

Cảnh tượng ấy khiến Kỳ Dụ sững sờ, không thốt lên được lời nào.

 

Trương Giản Lan thấy Kỳ Dụ nhìn chằm chằm vào mình, cả người không khỏi cứng đờ, trong lòng lo lắng liệu y có nhận ra mình hay không. Một chút bối rối hiện lên, hắn không biết nên làm gì tiếp theo.

 

Không ngờ, vị mỹ nhân trước mặt lại bật thốt lên một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, còn vỗ tay khen ngợi: "Đại ca thật là lợi hại! Ta chưa từng thấy ai sửa thuyền vừa nhanh vừa chắc như vậy!"

 

"......"

 

Kỳ Dụ ngốc nghếch, nhưng Phong Thanh Tiêu thì không. Chỉ cần cảm nhận khí tràng của đối phương, hắn đã biết người này là ai. Trên thế gian, người mang loại khí tràng mạnh mẽ và độc nhất như vậy, chỉ có thể là kẻ thù lâu năm của hắn.

 

"Thiên hạ..."

 

Hắn còn chưa nói hết câu, đã cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sau lưng. Trương Giản Lan nhẹ nhàng giơ tay, linh lực hóa thành một lưỡi dao vô hình, áp sát vào động mạch chủ của Phong Thanh Tiêu.

 

Lưỡi dao sắc bén như thể chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể kết liễu hắn ngay lập tức.

 

Phong Thanh Tiêu không dám khinh suất, trong lòng hiểu rõ ý cảnh cáo. Hắn lập tức im lặng, ngồi xuống nặng nề, không dám nói thêm một lời.

 

Trong khi đó, Kỳ Dụ lại bắt đầu lo lắng. Dù lỗ rò nước đã được xử lý, nhưng vấn đề nhập cư trái phép của bọn họ thì sao? Nếu bị phát hiện, chẳng phải họ sẽ bị ném thẳng xuống biển sao?

 

Vừa nghĩ đến đây, bụng y lại khó chịu, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

 

Thấy vậy, vị đạo trưởng lập tức căng thẳng. Hắn không để ý đến việc Kỳ Dụ có muốn hay không, liền vươn tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ của y. Ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống môi dưới, rồi mạnh mẽ mở hàm của y ra.

 

Khi đạo trưởng cúi xuống, ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn vào miệng của Kỳ Dụ. Một chiếc lưỡi đỏ tươi đang bất lực né tránh, bên cạnh là những chiếc răng nanh nhỏ xíu nhưng đang nhanh chóng mọc dài và trở nên sắc bén hơn từng chút một.

 

Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, Kỳ Dụ sẽ không còn kiểm soát được bản thân. Kiếm linh sẽ bạo phát, có khả năng không chỉ ăn vật mà còn ăn người.

 

"Ta....... Ngươi làm gì?" Kỳ Dụ hoảng hốt gạt tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Trong lòng y thầm kêu khổ: Mấy tên kiếm tu này tại sao cứ thích động vào miệng ta thế?

 

Vị đạo trưởng không đáp, chỉ im lặng mở túi hành lý dưới chân, lấy ra một khối nham tinh sắt rồi đưa cho y.

 

Kỳ Dụ nhìn khối sắt mà ngây người, chớp chớp mắt, hỏi: "Ngươi...... Ngươi thật sự muốn đưa cho ta?"

 

Hắn gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.

 

Kỳ Dụ vội vàng lắc đầu, cương quyết nhét khối sắt trở lại tay hắn "Ta...... Ta không cần! Thật sự không cần!"

 

Đôi mắt sau chiếc mặt nạ thoáng hiện lên vẻ nôn nóng. Khối nham tinh sắt này là thứ hắn cố tình chuẩn bị cho Kỳ Dụ, bởi hắn biết rằng, nếu hiện tại Kỳ Dụ không ăn gì để kìm hãm bản năng của mình, răng sẽ càng thêm đau nhức. Đến lúc không chịu nổi, y sẽ mất ý thức và hậu quả khi đó không ai dám đảm bảo.

 

Phong Thanh Tiêu lúc này mới chen lời: "Cho ngươi thì cứ nhận đi. Hiện tại là thời điểm mấu chốt để thăng cấp. Nếu không có thứ gì để giải tỏa, đến khi ngươi mất kiểm soát, gây họa cho người khác là điều hoàn toàn có thể xảy ra."

 

Kỳ Dụ do dự.

 

Đạo trưởng kia liền đưa khối sắt cho y.

 

Kỳ Dụ cầm lấy khối nham tinh sắt trong tay, chần chừ một chút rồi đưa lên miệng gặm. Ban đầu, y nghĩ thứ này chắc chắn rất khó ăn, nhưng không ngờ khi cắn vào, thứ tưởng chừng như vô vị này lại toát ra hương vị kỳ lạ, khiến người ta không nhịn được muốn cắn tiếp.

 

"Cảm ơn đại ca, đại ca thật tốt," Kỳ Dụ ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ nói.

 

Trương Giản Lan nghe vậy, đồng tử co lại, gần như không thể tin vào tai mình. Ái Kiếm đang cảm ơn hắn, nhưng hắn lại chẳng thấy vui chút nào. Hiện tại là mình, nhưng nếu người khác đưa thì sao? Chẳng phải y cũng sẽ cảm ơn người khác? Vui vẻ dính sát vào vỏ kiếm của người khác?

 

Càng nghĩ, Trương Giản Lan càng cảm thấy khó chịu. Suy nghĩ xoắn xuýt như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí hắn. Tâm cảnh vốn ổn định bắt đầu dao động, từng luồng hắc khí từ cơ thể hắn tỏa ra, báo hiệu dấu hiệu ma hóa sắp xảy ra.

 

Phong Thanh Tiêu cảm nhận được dị trạng, lập tức ra tay ngăn cản. Một luồng linh lực ôn hòa bao phủ lấy Trương Giản Lan, giúp hắn trấn tĩnh lại.

 

Phong Thanh Tiêu xụ mặt, nghiêm giọng nói: "Mong ngươi bình tĩnh một chút. Tại hạ chỉ muốn đáp nhờ một chuyến thuyền mà thôi. Nếu có thể, ta hy vọng chúng ta có thể bình an về đến nhà, không xảy ra chuyện gì bất trắc."

 

Trương Giản Lan hít sâu một hơi, miễn cưỡng áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, không dám để nó bộc phát thêm nữa. Nhưng đôi mắt sau chiếc mặt nạ vẫn không thể giấu đi tia phức tạp lẫn mâu thuẫn đang cuộn trào.

Bình Luận (0)
Comment