Edit: Min
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Kỳ Dụ thật sự muốn điên rồi.
Ngay khi y cứng đờ, Trương Giản Lan đã bước đến trước mặt, nói: "Vợ của ta, lại đây ăn cơm. Cha nương chờ em lâu lắm rồi." Ngữ điệu thuần thục đến mức nghe như thể gia đình hắn vậy.
Đây là ba mẹ của tôi, đâu phải cha nương của anh!
Hơn nữa, ba mẹ y cũng không có chút gì gọi là phản kháng.
Kỳ Dụ nhìn mà hoảng sợ.
Lý Ngọc Mai và Kỳ Đại Sơn đi theo sau đến. Lý Ngọc Mai liếc nhìn Trương Giản Lan, vẻ mặt vui vẻ, ánh mắt của bà nhìn hắn giống như nhìn thấy một vật gì hiếm lạ, rất thích Trương Giản Lan: "Con trai à, con kết giao với người bằng hữu này bao giờ vậy?"
Kỳ Dụ vội vàng đi đến hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tại sao mọi người đột nhiên giống như người cổ đại vậy??
Lý Ngọc Mai chớp chớp mắt, nói: "Tiểu Trương không phải là bạn học của con sao?"
Kỳ Dụ: "Không phải!"
"A?" Lý Ngọc Mai nhìn qua Trương Giản Lan rồi lại nhìn Kỳ Dụ, nói, "Không đúng à, Tiểu Trương nói là bạn của con mà."
Bà nhớ ra gì đó, chỉ vào phòng bếp: "Hôm nay chúng ta không ở nhà, trong bếp có vấn đề với gas, Tiểu Trương vào tắt nó đi, suýt chút nữa thì xảy ra hỏa hoạn. Chìa khóa nhà chúng ta không phải là con đưa cho Tiểu Trương sao?"
Trương Giản Lan lắc đầu: "Ta cũng không phải là đi cửa chính mà là....." Lúc đó hắn đã đột nhập qua cửa sổ.
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì Kỳ Dụ đã bắt lấy tay hắn, véo mạnh một cái. Trương Giản Lan bất ngờ, nhìn Kỳ Dụ với vẻ khó hiểu: "Vợ à, sao lại véo ta?"
Kỳ Dụ kéo hắn ra ngoài, cứng đờ lên tiếng: "Anh..... Anh đi cùng tôi."
Từ ngữ của Trương Giản Lan luôn kinh người, không chừng sẽ doạ đến ba mẹ y. Thêm nữa, cái vụ chìa khóa này có thể là do hắn đã vào bằng cách nào đó không rõ, nếu ba mẹ biết hắn có thể làm được những chuyện kỳ quái như vậy, không biết họ sẽ bị hù dọa thế nào.
Kỳ Dụ kéo Trương Giản Lan ra ngoài, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, từ trong phòng vang lên tiếng Lý Ngọc Mai lớn tiếng: "Ai làm vỡ cửa sổ nhà chúng ta thế này?!"
Trương Giản Lan định vào để giải thích tình hình.
Kỳ Dụ giữ chặt hắn, kéo hắn lại, nói với giọng nghiêm túc: "Ngừng ngay đi! Nhà của chúng tôi đã rối loạn như thế, còn không đủ sao?" Giọng y thật sự rất hung dữ, đến mức làm Trương Giản Lan phải ngây người.
Trương Giản Lan: "..."
Kỳ Dụ nói xong, chính y cũng ngây người. Bình thường y đâu có dám nói như vậy với Trương Giản Lan. Vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, thực tế, nếu Trương Giản Lan không vào nhà, có thể trong bếp vẫn còn nguy cơ hỏa hoạn. Nên thật ra, việc la hắn như vậy là không đúng.
Kỳ Dụ rất ít khi nổi giận.
Gần đây, Kỳ Dụ bị đè nén bởi rất nhiều vấn đề, khiến trong lòng vô cùng bực bội, vì vậy mới không kiềm chế được mà nổi giận với Trương Giản Lan.
Trương Giản Lan đứng đó, không nói lời nào.
Kỳ Dụ cũng không biết phải nói gì.
Hai người trầm mặc một lúc.
Kỳ Dụ lén liếc nhìn Trương Giản Lan, phát hiện hắn có vẻ không ổn, đôi mắt dao động, luôn khó có thể ổn định lại, dường như đang chịu đựng một áp lực cảm xúc nào đó.
Kỳ Dụ gọi khẽ: "Trương Giản Lan?"
Khi nghe thấy tiếng gọi, Trương Giản Lan chợt ngây ra, rồi nhìn chằm chằm vào y. Đôi mắt vàng của hắn chuyển thành màu đỏ, giống như đã mất đi lý trí, kích động nắm chặt vai Kỳ Dụ, mắt đỏ ngầu, tức giận nói:
"Em sao lại hung dữ với ta? Ta sai chỗ nào? Vợ của ta mất tích cả trăm năm, ta chỉ muốn tìm em, có gì sai sao? Sợ em ở đâu đó không tốt, hoặc là đầu thai thành một con súc vật không có linh trí..... Ta lo lắng cho em, đâm thủng trời tìm em, nếu không phải vì không muốn vợ hận, ta đã làm những chuyện khác từ lâu rồi..."
Kỳ Dụ vội vàng thốt ra ba chữ: "Thật xin lỗi!"
Trương Giản Lan kinh ngạc, đồng tử dao động, ngay lập tức cơn giận và tâm ma trong hắn tan biến.
Kỳ Dụ lo lắng, nhanh chóng chớp mắt, lại lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi! Tôi không nên hung dữ với anh! Làm ơn bình tĩnh lại!"
Ba chữ "Thật xin lỗi" như một vật gì đó vô cùng nặng nề với Kỳ Dụ.
Vị đạo trưởng đẹp trai trong phút chốc trở nên bất an, đôi mắt hắn điên cuồng chớp mắt: "Ách..... Không...... Ta cũng có sai... Vợ của ta không cần phải xin lỗi như vậy..."
Nói xong, Trương Giản Lan đột ngột ôm lấy Kỳ Dụ, vùi mặt vào cổ y, rầu rĩ nói: "Chỉ là lần sau ở ngoài đừng làm ta mất mặt. Ta dù sao cũng là một Kiếm Tôn, là Võ Thần, tổ sư gia còn ở trên trời nhìn, em như vậy ở ngoài hung dữ với ta, trong lòng ta thật không thoải mái."
Kỳ Dụ: "..."
Bàn tay nhỏ của Kỳ Dụ do dự một lúc, rồi ôm lấy eo Trương Giản Lan, như thể đang an ủi hắn. Thật ra, tên này lại di dời chuyện hắn đã dùng bạo lực phá hoại mọi thứ, nhưng Kỳ Dụ lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu, ít nhất bây giờ là vậy.
Trương Giản Lan cũng không khó để giao tiếp như Kỳ Dụ tưởng. Một câu "Thật xin lỗi" có thể làm cơn tức giận của hắn tan biến ngay lập tức, giống như một chú chó con, chỉ cần cho nó chút âu yếm là nó sẽ lập tức vui vẻ.
Trương Giản Lan dụi dụi vào cổ Kỳ Dụ: "Vợ của ta......"
Kỳ Dụ bất lực nghĩ thầm: Tuy vậy, tôi đâu phải vợ của anh?
......
Trương Giản Lan ôm chặt Kỳ Dụ một lúc lâu mà vẫn không muốn buông tay.
Kỳ Dụ từ từ nhớ ra điều gì đó, không nhịn được nhíu mày suy nghĩ trong lòng.
Hắn trước đây đã nói mình là cái gì?
Thiên hạ...
Thiên hạ đệ nhất kiếm?
Cảm giác quen tai, như thể đã từng nghe ở đâu đó. Kỳ Dụ vội vàng hồi tưởng lại, cuối cùng trong vài phút, y đã nhớ ra.
Ồ..... Lúc trước y đã từng muốn vứt đi một cuốn tiểu thuyết, trong đó cũng có nhân vật gọi là thiên hạ đệ nhất kiếm.
Đột nhiên, đôi mắt y chấn động: Người này không phải là từ trong sách xuyên ra sao?
Sau khi suy nghĩ, điều này có vẻ cực kỳ khả thi!
Ngoài hành tinh có thể tu tiên sao? Chỉ trong các tiểu thuyết huyền huyễn mới có thể tu tiên, theo như những cuốn đô thị tu tiên mà y đã đọc trước kia, thường có tình huống nhân vật xuyên không từ cổ đại vào hiện đại, ban đầu khó thích nghi với thế giới hiện đại, mọi thứ đều lạ lẫm. Và tình huống của Trương Giản Lan lúc này rất giống với điều đó.
Kỳ Dụ vội vàng đẩy Trương Giản Lan ra, hỏi: "Trương......" Dừng lại một chút, sửa lại xưng hô một cách lễ phép, "Trương đạo trưởng..... Ngươi có nhớ mình xuất hiện ở đâu không?"
Trương Giản Lan trả lời: "Không nhớ rõ." Hắn chỉ nhớ rõ là khi tỉnh dậy, hắn đã nhìn thấy Ái Kiếm.
Trương Giản Lan vươn tay sờ mặt Kỳ Dụ: "Tại sao lại gọi ta là đạo trưởng? Gọi ta là phu quân đi. Ta thích nghe em gọi ta như vậy."
Kỳ Dụ: "......" "Có phải là siêu thị không?"
Y nghĩ có lẽ mình đã hiểu rõ nơi Trương Giản Lan xuyên đến, nói không chừng có thể đưa hắn trở về.
Trương Giản Lan càng sờ mặt y, càng thích thú, Kỳ Dụ hỏi mà hắn chẳng hề quan tâm mà trả lời: "Đại khái là vậy."
Kỳ Dụ cảm thấy bất an khi bị ánh mắt của Trương Giản Lan nhìn chằm chằm, giống như có từng lớp da gà nổi lên. Khi trước, y từng xem ánh mắt này như của một người bệnh tâm thần. Nhưng bây giờ nhìn lại, ánh mắt ấy tràn ngập sự chân thành, khao khát và cố chấp, như thể là của một người yêu.
Kỳ Dụ cảm thấy không thoải mái: "Nếu không thì.... Ta sẽ giúp ngươi trở về nhé......"
Trương Giản Lan: "Về đâu?"
Kỳ Dụ: "Đương nhiên là về thế giới của ngươi."
Trương Giản Lan: "Vậy vợ của ta có thể đi cùng không?"
Kỳ Dụ bị hỏi ngập ngừng. Chắc chắn là không thể đi cùng hắn được rồi, ba mẹ y vẫn còn ở đây mà. Hơn nữa, y đâu quen biết Trương Giản Lan, dù người này có thích mình, nhưng y chưa hề có ấn tượng gì về hắn, sao có thể đi cùng?
"Vậy thì thế này đi." Kỳ Dụ nói: "Trước tiên hãy tìm hiểu rõ ràng ngươi đến từ đâu, còn chuyện sau này hãy tính sau."
Trương Giản Lan không từ chối: "Ừ."
......
Sau khi chào tạm biệt mẹ, Kỳ Dụ dẫn Trương Giản Lan đến hiệu sách, tìm cuốn tiểu thuyết có tên "Thiên hạ đệ nhất kiếm". Nhưng dù tìm mãi, y vẫn không thấy.
Thật kỳ lạ.
Y định chuyển sang hiệu sách khác để tìm tiếp.
Khi đi qua khu phố, do Trương Giản Lan quá nổi bật, vẻ ngoài của hắn lập tức thu hút sự chú ý và tạo thành một đám đông ùn tắc. Kỳ Dụ phải vất vả lắm mới kéo được hắn ra khỏi đám đông.
Hai người đứng bên ngoài trung tâm thương mại.
Kỳ Dụ thở dốc nói: "Ngươi có thể thay bộ đồ này đi không? Ở đây mà mặc thế này quá nổi bật, mọi người cứ tưởng ngươi là diễn viên."
Trương Giản Lan vẫn là câu kia chỉ đáp lại: "Đều nghe theo vợ của ta."
Kỳ Dụ dẫn Trương Giản Lan đến cửa hàng thời trang, chọn cho hắn một bộ đồ thoải mái, bảo hắn thay vào. Trương Giản Lan không biết mặc quần jean, vì vậy Kỳ Dụ phải đi vào phòng giúp hắn thay đồ.
Vô tình, Kỳ Dụ nhìn thấy một vật rất lớn của Trương Giản Lan – thanh kiếm đệ nhất thiên hạ.
Kỳ Dụ lập tức đỏ mặt, càng thêm tin tưởng rằng Trương Giản Lan chắc chắn là một nhân vật xuyên không. Nếu không phải như vậy, thì làm sao lại có thể có một thứ như vậy? Thật sự quá sốc.
Nó dài đến 20cm, phải không?
Y không thể không lo lắng về việc Trương Giản Lan có thật sự có người vợ hay không. Biết đâu, vợ hắn đã chết vì sự tàn bạo của chính hắn.
Kỳ Dụ giúp hắn mặc quần vào, kéo khóa, nhưng nó không thể kéo lên. Cảm nhận được sự bành trướng, Kỳ Dụ tức thì mặt đỏ bừng, không nhịn được mà quát lên: "Ngươi..... Ngươi làm cái gì vậy!?"
Trương Giản Lan nhìn chăm chú vào mặt Kỳ Dụ, nghiêm túc nói: "Vợ của ta thật đáng yêu, ta không kìm lòng được."
Kỳ Dụ: "......" Ta mẹ nó cảm ơn ngươi a!!
"Không khách khí.
Trương Giản Lan cười, nụ cười lấp lánh, môi đỏ răng trắng khiến Kỳ Dụ sửng sốt, chờ khi kịp phản ứng lại, Trương Giản Lan đã tiến sát đến mặt.
"Ta cảm nhận được trái tim em đập. Rất nhanh." Trương Giản Lan đưa tay sờ mặt Kỳ Dụ, cảm thán, "Dù vợ của ta không nhớ rõ ta, nhưng chỗ sâu trong linh hồn vẫn còn nhớ, ta không thể không đến."
Kỳ Dụ vội vàng đẩy hắn ra: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi..." Nói xong, y ôm quần ra ngoài, lần nữa chọn cho Trương Giản Lan một bộ quần áo rộng rãi hơn.
Khi Trương Giản Lan thay xong, Kỳ Dụ cố tình chọn những bộ đồ giản dị, để Trương Giản Lan không quá nổi bật. Tuy không còn khoa trương như trước, nhưng vẫn có nhiều người nhìn họ.
Trương Giản Lan rất nhanh thích ứng với thế giới hiện đại, mắt hắn đảo quanh, mọi thứ đều mới mẻ, cái gì cũng muốn nhìn thử. Tuy nhiên, hắn vẫn nghe lời, không rời xa Kỳ Dụ dù chỉ một bước.
Kỳ Dụ dẫn Trương Giản Lan vào hiệu sách.
Đây là một cửa hàng sách khá lớn.
Kỳ Dụ nói với Trương Giản Lan: "Ở đây cần chứng minh thân phận. Nếu không có thì ngươi đợi ở đây, ta sẽ vào trong hỏi quản lý một chút, nhanh thôi sẽ ra."
Trương Giản Lan gật đầu: "Ừ."
Kỳ Dụ vào trong hiệu sách, còn Trương Giản Lan đứng tựa vào tường, đứng thẳng, không nhúc nhích, chăm chú nhìn một nhóm người đang chơi với thú bông ở gần đó. Họ bắt thú bông lâu lắm rồi.
Trương Giản Lan cứ đứng nhìn mãi, cho đến khi một người đàn ông lấy thú bông đưa cho cô gái, cô gái vui mừng không thôi, chủ động hôn anh ta.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Trương Giản Lan lóe lên, như thể mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Kỳ Dụ bước ra, thấy Trương Giản Lan đã đứng bên cạnh quầy thú bông.
Hiệu sách không có quyển Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm này.
Kỳ Dụ xoa thắt lưng, thở dài bất đắc dĩ, định đi qua hiệu sách khác tìm tiếp. Nhưng khi kéo Trương Giản Lan đi, y phát hiện không tài nào kéo nổi.
Quay đầu nhìn lại, Kỳ Dụ thấy Trương Giản Lan đang đứng đơ người, chăm chú nhìn máy gắp thú.
Hắn còn quay sang liếc nhìn Kỳ Dụ, dù chẳng nói một lời, nhưng ánh mắt lấp lánh đầy sự phấn khích, giống như một chú cún con vừa nhìn thấy đồ chơi yêu thích.
Trương Giản Lan nghiêm túc mở miệng: "Vợ của ta..."
Kỳ Dụ bất lực nói: "Ngươi không đùa đấy chứ? Lớn tuổi vậy rồi mà còn muốn chơi thứ này?"
Trương Giản Lan đáp với vẻ mặt chính trực: "189 tuổi."
Kỳ Dụ: "..."
Không phải là y không muốn cho Trương Giản Lan chơi, nhưng cái máy gắp thú này vốn dĩ rất khó. Thường thì, nếu không phải cao thủ gắp thú chuyên nghiệp, chẳng thể nào lấy được đồ chơi bên trong.
Nhìn thấy Trương Giản Lan vẫn đứng ngây người tại chỗ, hồn như đã bay vào máy gắp thú, Kỳ Dụ hết cách, đành phải thở dài, móc tiền ra thỏa hiệp: "Thôi được rồi, chơi thì chơi đi..."
Trương Giản Lan khó giấu được sự phấn khích, bước tới máy gắp thú.
Kỳ Dụ đưa cho hắn một nắm tiền xu, nghiêm túc nói: "Chỉ cho chơi 10 lần thôi nhé. Nếu không gắp được thì coi như hết."
Trương Giản Lan đầy tự tin gật đầu, hỏi với vẻ nghiêm trang: "Vợ của ta muốn món nào? Ta sẽ gắp ra cho em."
Kỳ Dụ chỉ vào con thú bông màu xanh lam bên trong, nói: "Gắp con kia đi, ta muốn nó."
Kỳ Dụ làm mẫu một lần, chỉ cách chơi cho Trương Giản Lan.
Trương Giản Lan học rất nhanh, nhưng kỹ thuật thì quá kém. Gắp bảy, tám lần mà không lấy được gì, khiến hắn chịu cú sốc lớn. Cả người ủ rũ, trông như cái đuôi sắp cụp xuống.
"Cho ta thêm một lần nữa, ta nhất định sẽ làm được."
Kỳ Dụ vỗ vai hắn, an ủi: "Thôi, đi thôi. Không phải lỗi của ngươi, mà là cái máy này vốn không công bằng."
Nhưng Trương Giản Lan không chịu đi.
Kỳ Dụ đành phải nhượng bộ, lại mua thêm mười đồng xu, cho hắn chơi thêm mười lần nữa.
Kết quả vẫn là công cốc.
Trương Giản Lan càng chơi càng tức giận, mắt đỏ ngầu như muốn phóng hỏa, đồng tử cũng dần giãn ra.
Kỳ Dụ túm lấy tay hắn, kéo đi: "Thôi nào, đi về thôi!"
"Phanh!"
Một tiếng nổ giòn vang lên.
Cả chiếc máy gắp thú nổ tung.
Kỳ Dụ đứng cứng đờ tại chỗ.
Trương Giản Lan, với những đường gân xanh nổi rõ trên nắm tay, vẫn giữ nguyên tư thế vừa đấm vỡ tan cái máy gắp thú. Trong đôi mắt hắn, ngọn lửa giận dữ cháy hừng hực, tựa như muốn thiêu rụi tất cả. Phải đến khi máy gắp thú bị đập nát hoàn toàn, sự tức giận ấy mới nguôi đi đôi chút.
Hắn duỗi tay vào đống đổ nát, lấy ra con thú bông màu xanh lam mà Kỳ Dụ đã chỉ, rồi phấn khích đưa cho y:
"Vợ của ta! Ta bắt được rồi!"
Kỳ Dụ: "..."
Trương Giản Lan nhìn vào bên trong cái máy giờ đã trở thành đống sắt vụn, không khỏi bối rối tự hỏi: "Rõ ràng có thể trực tiếp lấy ra như thế này, tại sao phàm nhân lại phải biến một việc đơn giản thành phức tạp như vậy?"
Đó là một cái máy gắp thú giá vài nghìn tệ.
Hắn nói đập là đập.
Cả ví tiền và trái tim Kỳ Dụ đều đang quặn thắt đau đớn.
Trương Giản Lan vẫn cầm chặt con thú bông, như thể đang nâng niu một món bảo bối quý giá, đưa cho Kỳ Dụ với ánh mắt mong chờ: "Vợ của ta, em thích không? Nếu em thích, ta có thể học cách làm nó. Em muốn bao nhiêu, ta làm bấy nhiêu. Hoặc nếu không, ta sẽ treo nó lên vỏ kiếm làm trang sức, cũng được."
"Ta...... Ta......"
Kỳ Dụ tức giận đến mức không nói thành lời, cuối cùng chỉ biết giẫm mạnh lên chân của Trương Giản Lan.
Vị đạo trưởng không mảy may dao động, cúi đầu nhìn chân mình, rồi nghiêm túc hỏi: "Vợ của ta, vì sao em giận?"
"A a a!!" Kỳ Dụ ngửa mặt lên trời hét lớn, "Trương Giản Lan! Ngươi bồi thường tiền cho ta!!"
......
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại.
"3800 tệ!!" Kỳ Dụ đau khổ dựa vào cây ATM gần đó, nhìn số dư trong tài khoản mà lòng thắt lại, Trương Giản Lan bên cạnh đứng im lặng, trông có chút luống cuống.
Kỳ Dụ liếc nhìn tài khoản chỉ còn lại đúng mười nghìn tệ, nghiến răng nghiến lợi: "3800! Trương Giản Lan, đó là tiền sinh hoạt cả tháng của ta!"
------
Nói đôi chút về cách xưng hô của Kỳ Dụ: Ban đầu, ẻm không biết Trương Giản Lan là người trong sách, cho nên có xưng hô kiểu hiện đại. Nhưng về sau, ẻm biết Trương Giản Lan là trong sách tu tiên xuyên ra, nên mình đã để lại kiểu cổ đại.