Edit: Min
Chính là gã.
Là kẻ điên cầm dao kia.
Kỳ Dụ hoảng hốt, vội vàng cúp máy.
Chỉ một lát sau, điện thoại lại vang lên. Lần này, y bắt đầu do dự, không biết có nên nghe máy hay không. Y không muốn nghe, nhưng chuyện này liên quan đến Trương Giản Lan, nguồn gốc vấn đề chính là người này đang nói về việc gã đã tạo ra Trương Giản Lan.
Kỳ Dụ do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nhấc máy. Đầu dây bên kia rất bình tĩnh, mở lời: "Đừng sợ, dù tôi ghét cậu, nhưng tôi muốn gặp Trương Giản Lan. Cậu chỉ cần đưa hắn đến, còn chuyện giữa chúng ta, tôi có thể đảm bảo sẽ không nhắc lại nữa."
"Tôi.... Tôi không làm gì cả." Kỳ Dụ khẳng định, mặc dù y chỉ là một mọt sách, nhưng chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với tác giả.
"Cậu đến sẽ biết." Người kia hít một hơi sâu, như thể đang kìm nén điều gì đó, mãi một lúc sau mới lên tiếng, nói ra một địa chỉ.
Địa chỉ đó chính là bệnh viện tâm thần trước kia Kỳ Dụ từng đến.
Vì gã có khuynh hướng bạo lực, nên được giữ ở phòng chăm sóc đặc biệt, luôn có người giám sát chặt chẽ, dưới tình huống đó, nhóm hộ lý sẽ không bao giờ thả gã ra.
Kỳ Dụ một mình đến thăm, khi vào phòng, y nhận thấy mọi thứ đều bị giám sát quá mức, không có bất kỳ vật cứng nào trong phòng, góc tường không có giác, thậm chí ngay cả trên tường đều được lót bằng đệm mềm.
Loại phòng như vậy thường dành cho những người có khuynh hướng tự sát.
Kỳ Dụ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ.
Y phát hiện người kia đang ngồi trước bàn, không biết đang viết gì, viết rất nghiêm túc.
Lúc này Kỳ Dụ mới nhớ lại, trước đây khi cùng Trương Giản Lan đi dạo ở trung tâm thương mại, nhóm hộ lý bệnh viện tâm thần đã đuổi theo ra ngoài, cảnh sát chạy khắp đường tìm người, lúc đó có lẽ không phải tìm bọn họ.
Mà là nhóm giám sát đặc biệt này.
Tên kia bị Trương Giản Lan đá trọng thương, nửa bên ngực quấn băng vải, tay run run viết chữ, nhưng vẫn kiên cường viết tiếp..... Trong miệng không ngừng lẩm bẩm một cái tên: "Trương Giản Lan... Trương Giản Lan..."
Kỳ Dụ lúc này mới tin rằng việc này thật sự có liên quan đến Trương Giản Lan.
Y không đẩy cửa bước vào mà quay người rời đi.
Y muốn tìm Trương Giản Lan cùng Phong Thanh Tiêu, muốn tìm kiếm sự thật. Nếu có thể đưa họ quay lại trang sách, chỉ có tác giả này mới làm được.
Kỳ Dụ rời khỏi bệnh viện tâm thần, không quên chào hỏi nhóm hộ lý. Khi đến đây, y luôn mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe tâm lý, nhờ vậy mới có thể ra vào bệnh viện một cách hợp lệ và thường xuyên.
Kỳ Dụ chào hỏi xong, đang chuẩn bị rời đi thì tình cờ lướt qua một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Người kia đi vào bên trong, còn y thì bước ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, Kỳ Dụ thoáng nhìn thấy nửa khuôn mặt của người kia. Bên phải gương mặt gã có một con số màu đen nổi bật: 0637, trông giống như một hình xăm.
Người kia cũng nhìn thoáng qua y, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại dời đi.
Kỳ Dụ không suy nghĩ quá nhiều mà tiếp tục đi ra ngoài, nhưng đi được một đoạn, y lại cảm thấy có gì đó không đúng, một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.
Dãy số 0637 đó sao lại thấy quen mắt đến thế?
Kỳ Dụ dừng lại một chút, rồi quay đầu trở lại bệnh viện tâm thần.
Y chỉ mới rời đi một lát, mà bệnh viện đã rối loạn như một nồi cháo.
Có bệnh nhân đang làm loạn, muốn trèo tường bỏ chạy.
Nhóm hộ lý vội vàng ngăn cản.
Kỳ Dụ không chào hỏi ai mà trực tiếp đi lên lầu 5, tìm đến phòng 507—phòng chăm sóc đặc biệt. Khi đến nơi, cánh cửa phòng 507 bị đập vang dội, tiếng gõ dồn dập đầy vẻ sốt ruột.
Kỳ Dụ cảm giác có điều gì đó không ổn, liền vội vàng bước đến. Y mở cửa sổ nhỏ trên cửa để nhìn trộm vào bên trong, ngay lập tức đồng tử co rút lại... Bên trong có người đang giết người!
Chính là người đàn ông đội mũ lưỡi trai mà y vừa mới gặp, đang dùng một dây thép siết chặt cổ bệnh nhân.
Người tác giả kia đang cuồng loạn đập cửa, muốn thu hút sự chú ý của nhóm hộ lý.
Nhưng lúc này, nhóm hộ lý không có ở đây, tất cả đều ở dưới lầu.
Kỳ Dụ vội vàng gõ cửa bên ngoài, lớn tiếng quát: "Dừng tay!"
Người kia bên trong kia sửng sốt một chút.
Kỳ Dụ không thể mở cửa, lại lớn tiếng hét: "Anh mau dừng tay! Tôi đã báo nguy rồi!"
Người kia nghe thấy tiếng của y, vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng buông tay khỏi sợi dây thép. Gã kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai xuống, ngay sau đó, thân ảnh lập tức lóe lên, hóa thành vô số mảnh nhỏ dạng chữ số rồi biến mất tại chỗ.
"Hô ——"
Kỳ Dụ giật mình nhảy dựng lên.
Đây là cái quái gì vậy?
Sao lại xuất hiện một thứ không phải người?
Y lập tức chạy xuống lầu tìm nhóm hộ lý, yêu cầu mở cửa sắt, lúc này bên trong cửa, tác giả gần như hôn mê, khuôn mặt bị siết đến xanh tím, có thể thấy rõ dấu vết của dây thép trên cổ.
Kỳ Dụ vội vàng làm hô hấp nhân tạo, hồi sức tim phổi, mới cứu sống người đó.
Sau đó y gấp gáp nói với nhóm hộ lý: "Mau đi báo nguy! Vừa rồi có một người đàn ông đã đến! Phải điều tra, gã chính là người làm việc này!"
"Gã là ai? Người đàn ông gì?" Hộ lý khó hiểu hỏi, "Hôm nay ngoài cậu, không ai khác vào bệnh viện mà?"
Bởi vì bệnh viện yêu cầu đăng ký, nhóm hộ lý rất rõ ai đã đến.
Kỳ Dụ ngẩn người, không biết phải trả lời sao.
Trong lúc này, tác giả đã tỉnh lại, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, giọng nói như thể sắp vỡ ra: "Đừng... Các người không thể bắt được gã... Thà đừng tốn thời gian mà lấy cho tôi một chén nước..."
Hộ lý phản ứng rất nhanh, lập tức mang nước đến.
Người tác giả nhận lấy, uống mấy ngụm, sau đó nhìn Kỳ Dụ, giọng nói thấp: "Trương Giản Lan đâu? Không phải bảo cậu mang hắn đến sao?"
Kỳ Dụ trả lời: "Tôi đang định đi tìm hắn, vừa lúc đi qua đây, nên ghé vào."
Người này thấy Kỳ Dụ không còn kích động như trước, tuy trong mắt vẫn có sự ghét bỏ, nhưng ít nhất cũng có thể trò chuyện bình thường.
Gã nói: "Cậu biết vừa rồi đó là gì không?"
Kỳ Dụ lắc đầu.
Gã giải thích: "0637 là mã số của hắn, Tiểu Ái là danh hiệu của hắn, hắn chính là hệ thống nguyền rủa từ kiếp trước."
Những lời này vượt quá mức quy định khiến nhóm hộ lý sửng sốt.
Kỳ Dụ cũng không hiểu lời nói của gã.
Hộ lý vội vàng lên tiếng: "Trần tiên sinh, có phải ngài lại xuất hiện ảo giác không? Tôi đi lấy thuốc cho ngài nhé?"
Nhưng đối phương chỉ nghiêm nghị rống một câu: "Câm miệng!"
Hộ lý bị quát đến sửng sốt, không dám nói thêm gì, mắt đỏ hoe vì bị mắng. Mỗi hộ lý ở đây đều biết không thể chọc giận bệnh nhân trong phòng 507, bởi vì bệnh nhân này cảm xúc cực kỳ không ổn định, chẳng may sẽ gây nguy hiểm cho họ.
Kỳ Dụ liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: "Cô ra ngoài đi, tôi sẽ nói chuyện với anh ta."
Hộ lý vẫn không yên tâm: "Tôi sẽ đợi bên ngoài. Bệnh nhân này tình trạng đặc biệt, ngài không thể ở một mình với anh ta."
Kỳ Dụ: "Được rồi."
Lúc này, Trần Thuật kéo xe lăn lại gần, vẫy tay gọi Kỳ Dụ: "Lại đây, đỡ tôi một chút."
Kỳ Dụ tiến đến, đỡ gã ngồi vào xe lăn.
Trần Thuật liền đẩy xe lăn đến bàn, không quên gọi Kỳ Dụ: "Lại đây với tôi."
Kỳ Dụ đi theo gã.
Trần Thuật mở laptop của mình ra, rồi mở một trang web chứa thông tin về Kỳ Dụ, bao gồm cả hồ sơ người đọc và những lời công kích, nhục mạ mà Kỳ Dụ đã viết trong phần bình luận.
"Cậu có nhận ra tài khoản này không?" Trần Thuật hỏi.
Kỳ Dụ gật đầu: "Có, đó là của tôi."
Y nhìn vào những bình luận, tức thì cau mày lại, rồi bất ngờ nói: "Cái này... Đây không phải là tôi viết bình luận!"
"Đừng giả vờ." Trần Thuật lạnh lùng liếc y một cái, "Cậu chỉ là bị 0637 xóa đi ký ức."
"Không phải! Tôi thật sự không làm!" Kỳ Dụ vội vàng giơ tay lên, "Tôi có thể thề là tôi không hề viết những thứ này! Gia đình tôi rất nghiêm khắc! Dù có tái sinh, tôi cũng sẽ không làm chuyện này!"
Hơn nữa, những lời này thật sự vô lý, ban đầu chỉ là bình luận về cốt truyện, nhưng sau đó lại chuyển thành những lời công kích tác giả, không có lý do gì, giống như có mối thâm thù đại hận với tác giả vậy.
Trần Thuật nhìn y một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, cuối cùng di chuyển ánh mắt đi, nói: "Khi sáng tác cuốn sách này, tôi cũng không nghĩ nó sẽ nổi tiếng như vậy. Khi đó, tôi đang trải qua một thời kỳ cực kỳ khó khăn, áp lực từ cuộc sống rất lớn... Người nhà của tôi yêu cầu tôi làm vậy, nên tôi chỉ qua loa chỉnh sửa tuyến nhân vật của Trương Giản Lan, làm hắn chết thật nhanh."
Kỳ Dụ chậm rãi tiêu hóa lời nói này, như thể hiểu ra điều gì, liền hỏi: "Anh... Anh không phải là thái giám chứ?"
Trần Thuật: "......"
"Thì ra là thế." Kỳ Dụ bừng tỉnh, "Thái giám bị mắng là chuyện rất bình thường."
Trần Thuật tức giận đập bàn: "Tôi không phải! Sao cậu nghe được vậy? Tôi chỉ viết qua loa vai ác cho xong, để hắn chết nhanh, vì lúc đó tôi có việc gấp! Sao cậu có thể nghe thành tôi là thái giám?"
Kỳ Dụ: "......"
Trần Thuật hít sâu, nghiêm mặt nói: "Cậu bây giờ đi tìm Trương Giản Lan về, tôi sẽ tự tay viết cho hắn một kết cục viên mãn. Nhưng trước đó, tôi phải hỏi ý kiến của hắn."
Kỳ Dụ nghiêng đầu: "Hả? Kết cục gì?"
Y tò mò thò đầu nhìn vào máy tính của Trần Thuật: "Cho tôi xem một chút đi."
Trần Thuật mặt nghiêm túc ngăn cản: "Làm gì! Tôi còn chưa viết xong mà!"
Kỳ Dụ: "......"
Trần Thuật: "Mau đi!"
Kỳ Dụ: "Ồ."
Tuy nhiên, Kỳ Dụ vẫn cảm thấy không yên tâm: "Tôi đi tìm Trương Giản Lan thì được, nhưng anh một mình có ổn không? Cái kia... À... 0637, gã sẽ không quay lại tìm anh đấy chứ?"
Y cảm thấy chắc chắn sẽ như vậy, gã cũng đã xuống tay giết người, làm sao dễ dàng buông tha cho Trần Thuật được.
Trần Thuật vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ xua tay: "Tôi có cách, cậu chỉ cần đi là được."
"Được."
Kỳ Dụ quay người đi.
*
Kỳ Dụ đầu tiên là đi tìm Kỳ Đại Sơn, nhưng Trương Giản Lan và Phong Thanh Tiêu hiện tại không ở gần ông, Kỳ Đại Sơn cũng không biết bọn họ đi đâu.
Kỳ Dụ tìm mãi mà không thấy, cuối cùng khi đi ngang qua trung tâm thương mại, y nhìn thấy một kiếm khách hồng y quen thuộc.
Là Phong Thanh Tiêu.
Hắn đang đứng trong một cửa hàng bán TV, ngây người nhìn một chiếc TV màn hình lớn đầy màu sắc. Do thị lực của hắn rất kém, chỉ có thể đứng đó nghe bản tin dự báo thời tiết.
Kỳ Dụ tiến lại gần, hỏi: "Phong Thanh Tiêu, ngươi ở đây làm gì vậy?"
Phong Thanh Tiêu nghe vậy quay đầu lại: "Ồ, là tiểu hữu à. Tại hạ đang định mua cho tiểu thư một bộ quần áo." Hắn thực sự đã nhìn chằm chằm vào chiếc TV màn hình lớn rực rỡ này rất lâu, bây giờ đã đủ tiền, rất muốn mua nó.
Kỳ Dụ: "......" "Trương Giản Lan đâu?"
Phong Thanh Tiêu chỉ về phía đường phố đối diện: "Đệ nhất kiếm nói sinh nhật của tiểu hữu sắp đến, bảo vào trong chọn lễ vật cho ngươi."
"Chọn lễ vật?" Kỳ Dụ nhíu mày, nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức thấy một tấm biển hồng nhạt sáng lên, trên đó viết những chữ to màu sắc rực rỡ: Cửa Hàng Bán Đồ Người Lớn.
Kỳ Dụ ngay lập tức dừng lại: "Ta... Ta thật cảm ơn hắn."
Phong Thanh Tiêu không nói gì, tiếp tục nhìn chăm chú vào chiếc TV.
Kỳ Dụ nhìn theo hướng của hắn, liếc mắt một cái: "Ngươi không mua sao?"
Phong Thanh Tiêu đào tìm trong túi, nhưng chỉ thấy một khoảng trống: "Tại hạ gửi tiền ở chỗ lão bản, lão bản nói hiện tại chưa thể cho tại hạ rút ra."
Kỳ Dụ cảm thấy choáng váng: "Hả? Sao ngươi lại gửi tiền cho lão bản của ngươi?"
Phong Thanh Tiêu nghiêm túc nói: "Lão bản nói gửi tiền ở chỗ hắn ta có thể sinh lời." Như vậy, hắn có thể mua nhiều quần áo cho tiểu thư hơn.
Kỳ Dụ: "............"
"Tiểu hữu có thấy chuyện này kỳ quái không?" Phong Thanh Tiêu sơ cằm suy nghĩ, "Tại hạ cũng rất kỳ quái, sao tiền lại có thể sinh ra thêm tiền?"
Kỳ Dụ tê rần cả người: "Tiền sinh ra tiền... Ngươi có gặp qua tiền sinh ra tiền không?"
Phong Thanh Tiêu lắc đầu: "Chưa từng."
Kỳ Dụ vô ngữ đỡ trán: "Ngươi bị lừa rồi, ngươi và Trương Giản Lan dùng chung một cái đầu óc à? Hai đại ngu ngốc."
Tuy nhiên, Kỳ Dụ vẫn có thể lý giải được vì sao bọn họ không biết, vì vậy y nói tiếp: "Ngươi cứ ở đây đừng chạy loạn. Ta đi tìm Trương Giản Lan rồi quay lại, sau đó đi tìm lão bản của ngươi để lấy lại tiền."
Đang nói, Kỳ Dụ bỗng nghe thấy từ phía tầng 1 của cửa hàng Người Lớn đột nhiên phát ra một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó, cửa kính mặt tiền tỏa ra một vết nứt, mọi người hoảng loạn thét lên rồi chạy tứ tán.
Một nhóm người già hoảng loạn chạy ra từ bên trong, nhìn không giống nhân viên cửa hàng lắm. Pha lê vỡ vụn, từ trong có thể nhìn thấy rõ ràng, một người chủ trì đang định nhảy qua cửa sổ chạy trốn, tầng 1 lúc này như một buổi hội thảo về thực phẩm chức năng.
Giọng Trương Giản Lan giận dữ truyền đến: "Kiếm tới!!!"
Kỳ Dụ ngẩn người, rồi ngay lập tức biến hình thành một thanh kiếm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y nhắm thẳng lên lầu, lao vút đi.