Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 65

Edit: Min

 

Một từ "Đau" đơn giản khiến Kỳ Dụ nghe xong mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu kiểm tra vết thương trên ngực thiếu niên.

 

Nhưng càng nhìn, y càng giận đến mức không kiềm chế được. Khuôn mặt đầy vết bầm tím kia, đây đâu phải chỉ là đánh vào Trương Giản Lan! Rõ ràng là đánh thẳng vào trái tim nhỏ bé của y!

 

"Yên tâm, ca ca nhất định sẽ giúp ngươi đánh lại." Kỳ Dụ nói chắc nịch.

 

Trương Giản Lan cúi thấp đầu, rồi lại vùi mặt vào ngực y, giọng nói đầy uất ức: "Không phải lỗi của họ đâu, là tại ta không có thiên phú để học kiếm thuật như họ, nên mới khiến họ bực bội."

 

Kỳ Dụ vừa nghe xong thì lập tức không chịu được, suýt nữa thì nắm vai hắn mà lắc mạnh, lớn tiếng chất vấn: "Trương Giản Lan, sao ngươi lại có thể nói những lời như thế được? Ta không cho phép ngươi hạ thấp chính mình như vậy! Ngươi không có thiên phú thì ai có? Ngươi chính là thiên hạ đệ nhất kiếm tương lai!"

 

"Phụt ——"

 

Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ Chu Tiếu, toàn bộ những người xung quanh cười phá lên, cả kẻ đang nằm bò trên đất vì không dậy nổi cũng cười theo.

 

"Cười cái gì!?" Kỳ Dụ vốn đã rất khó chịu vì tiểu bằng hữu của mình bị đánh, nay nghe họ cười lại càng tức giận hơn.

 

Y lập tức kéo Trương Giản Lan đứng dậy, phẫn nộ hỏi: "Vừa nãy là ai đánh ngươi?"

 

Thực ra, Trương Giản Lan cũng chẳng muốn chấp nhặt với đám tiểu bối kia, định nói cho qua.

 

Nhưng Kỳ Dụ lại trừng mắt, quát: "Nói! Sợ gì chứ! Hôm nay dù là Thiên Vương lão tử đến, ta cũng phải tìm công bằng cho Trương Giản Lan!"

 

Trương Giản Lan bị trừng đến ngây người, theo phản xạ nâng tay lên, tùy tiện chỉ đại một người may mắn đứng xem.

 

Người kia lập tức run rẩy, vừa chỉ vào mình vừa gào: "Ngươi chỉ ta làm gì? Nhiều người đánh ngươi như vậy cơ mà!"

 

Kỳ Dụ bước thẳng đến trước mặt đám đệ tử của Thái Thanh Phong, mang theo một làn hương thơm nhè nhẹ. Đám thiếu niên lập tức ngẩn ngơ, ánh mắt dán chặt vào y. Trong người vị nam nhân xinh đẹp này lại đang treo một thanh kiếm thon dài, tuyết trắng tinh khiết.

 

Đó... là một kiếm linh!

 

Thật là một thanh kiếm đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở!

 

Đám đệ tử chưa từng nhìn thấy một thanh kiếm nào đẹp đến vậy, liền sững người, chẳng ai dám động đậy.

 

Kỳ Dụ có phần không khách khí, bước lên vài bước, liền tóm lấy tai tên đệ tử cầm đầu, lôi cậu ta ra trước mặt các đệ tử khác.

 

Những đệ tử còn lại lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một thanh kiếm đẹp đến vậy. Trái tim ai nấy đều đập loạn nhịp, trong khoảnh khắc, những thanh kiếm đeo bên hông họ bỗng trở nên tầm thường, chẳng còn chút giá trị nào.

 

Kỳ Dụ thản nhiên tìm một nhánh cây ngay trước mặt bọn họ, rồi không chút nương tay đánh thẳng lên mông của tên thiếu niên gây chuyện. Trong mắt y, đám thiếu niên này chẳng khác nào đám trẻ con. Mà trẻ con thì phải dạy dỗ từ mông trước, hồi nhỏ mẹ y cũng đã dạy y như thế mà lớn khôn.

 

"Đánh người à? Còn dám không?" Kỳ Dụ vừa quát vừa hung hăng quất thêm vài cái.

 

Tên thiếu niên tuy đau và cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác... khoái chí khó tả. Gương mặt cậu ta đỏ bừng, rụt rè đáp: "Không... không dám nữa..."

 

Hả? Kỳ lạ vậy?

 

Kỳ Dụ nhớ rất rõ rằng đám kiếm tu thiếu niên ở Thục Sơn đều vô cùng bướng bỉnh và khó bảo. Thế mà sao lần này nhận sai lại nhanh đến vậy?

 

Mang theo nghi ngờ, y ngẩng đầu nhìn về phía đám thiếu niên còn lại. Không biết từ lúc nào, bọn họ đã tự giác xếp thành một hàng thẳng tắp, dựa sát vào tường, ngoan ngoãn ưỡn mông, như thể đang sẵn sàng chờ bị phạt.

 

Kỳ Dụ đi dọc theo hàng, nhìn từng khuôn mặt đỏ bừng. Nhìn kỹ, y còn phát hiện trong ánh mắt của bọn họ ánh lên một chút chờ mong... kỳ lạ.

 

Nhận ra điều gì đó, tay cầm nhánh cây của Kỳ Dụ bỗng run lên, y gằn giọng hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

 

Cả đám thật thà đồng thanh đáp: "Chúng ta biết sai rồi."

 

"Chúng ta nguyện ý nhận phạt."

 

"Ca ca, ngươi cũng đánh chúng ta đi."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Y còn chưa kịp phản ứng gì, nhánh cây trong tay đã bị ai đó cướp mất. Y cúi đầu nhìn, liền thấy Trương Giản Lan đứng bên cạnh, mặt mày đen kịt, tay nắm chặt nhánh cây, giọng lạnh lùng: "Không cần ca ca phải ra tay, ta tự xử lý."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Ừ cũng được.

 

Vừa hay có thể để Trương Giản Lan luyện chút dũng khí. Dù sao, tự mình đánh trả mới là cách trực quan và hiệu quả nhất để rèn luyện sự quyết đoán.

 

Nghĩ vậy, Kỳ Dụ không ngăn cản.

 

Trương Giản Lan cầm nhánh cây, bước thẳng về phía đám kiếm tu.

 

Nhóm tiểu kiếm tu chẳng hề muốn bị Trương Giản Lan đánh, bọn họ chỉ mong được thanh kiếm linh xinh đẹp kia ra tay mà thôi. Nhưng khi thấy Trương Giản Lan bước tới, từng kẻ vốn hung hăng bỗng chốc muốn lùi lại.

 

Chỉ là, cơ thể họ dường như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè xuống, không ai có thể cử động. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Giản Lan cầm nhánh cây, từng bước tiến đến trước mặt.

 

Một tên đệ tử trừng mắt quát: "Ngươi dám sao?"

 

Lời vừa dứt, nhánh cây trong tay Trương Giản Lan đã quật xuống mạnh mẽ. Một tiếng "Bốp" vang lên giòn giã. Dù lớp áo không bị rách, nhưng vết máu bên trong đã hiện lên rõ ràng.

 

Ánh mắt Trương Giản Lan lạnh băng, nghiêm giọng nói: "Ta vì sao không dám?"

 

Nói xong, hắn dùng nhánh cây làm kiếm, thi triển ba mươi chiêu của Vô Ngân Kiếm Pháp với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể thấy được. Mỗi chiêu đều đánh trúng các đệ tử, đồng thời hắn cũng không quên chỉ dạy bọn họ.

 

"Nhìn cho kỹ, đây mới là kiếm pháp Vô Ngân chân chính. Ta chỉ dạy một lần, đáng giá bằng các ngươi khổ luyện mấy năm." Giọng hắn rất nhẹ, Kỳ Dụ đứng xa nên không nghe thấy, chỉ có các đệ tử ở gần mới nghe rõ từng lời.

 

Trương Giản Lan vận dụng linh lực, khẽ vung tay tạo ra một cơn gió quét về phía Kỳ Dụ và Chu Tiếu.

 

Cả hai lập tức bị cát bụi làm mờ mắt, vội vàng cúi đầu dụi mắt. Chỉ trong khoảng ba giây ngắn ngủi, Trương Giản Lan đã hoàn thành hơn mười chiêu kiếm của Vô Ngân Kiếm Pháp, đánh cho đám đệ tử ngơ ngác bàng hoàng. Đến khi bọn họ kịp hoàn hồn, hắn đã nhanh chóng thu kiếm về một cách gọn gàng.

 

Kỳ Dụ dụi mắt xong, nhìn lại.

 

Phía bên kia không hề có gì bất thường, chỉ là Trương Giản Lan đã đổi vị trí, quay lưng về phía bọn họ, làm động tác thu kiếm.

 

Y phục của các đệ tử vẫn nguyên vẹn, bọn họ vẫn đứng thẳng tắp, cảnh tượng trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng thực tế, bên trong y phục, cơ thể bọn họ đã chi chít vết thương rướm máu. Nếu không phải bị linh lực vô hình khống chế khiến không thể động đậy hay lên tiếng, thì họ sớm đã ngã xuống đất, lăn lộn gào khóc vì đau đớn rồi.

 

Lúc này, Trương Giản Lan vẫn giữ nguyên động tác chậm rãi thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng. Hắn dường như quên mất trong tay mình chỉ là một nhánh cây, động tác thu kiếm vẫn vô cùng phong lưu và dứt khoát.

 

Mãi đến khi Kỳ Dụ nhíu mày hỏi: "Trương Giản Lan, ngươi đứng đơ ở đó không ra tay làm gì?"

 

Câu hỏi khiến thiếu niên giật bắn mình.

 

Sau khi hoàn hồn, hắn vội vàng ném phắt nhánh cây trong tay đi, lúng túng nói: "Ca ca, hay là bỏ đi nhé? Ta thật sự không nỡ ra tay."

 

Đám đệ tử toàn thân đầy thương tích: "......"

 

Tim Kỳ Dụ phút chốc mềm nhũn.

 

Sao trên đời lại có đứa trẻ hiểu chuyện và trưởng thành đến thế chứ!

 

Nhưng y vẫn nói: "Lúc bọn họ đánh ngươi, có ai nương tay như ngươi không?"

 

Trương Giản Lan lắc đầu: "Không sao đâu, ca ca. Cùng lắm thì sau này ta không chơi với bọn họ nữa là được."

 

Đám thiếu niên mông nở hoa: "......"

 

Chu Tiếu đứng bên cạnh cũng cảm động không thôi: "Kiếm Tôn thật sự là một đứa trẻ tốt!"

 

"Đứa ngốc này." Kỳ Dụ cũng không nhịn được mà thở dài, bước tới xoa đầu Trương Giản Lan như đang vuốt v e một chú cún con, "Ta rất thích tính cách này của ngươi, không tệ chút nào."

 

Nhưng nếu cứ mãi như vậy, sau này làm sao có thể rèn luyện được ý chí kiên cường và những chiêu kiếm dứt khoát đây?

 

Trương Giản Lan cũng được xoa đầu đến mức sướng rơn, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ, vẻ mặt hưởng thụ như một chú cún nhỏ vừa được thưởng, đáng yêu vô cùng.

 

Điều này khiến Kỳ Dụ càng xoa càng nghiện, không nỡ dừng tay.

 

Đúng lúc này, Trương Giản Lan lại ngẩng đầu, ngây thơ hỏi: "Ca ca, có thích không? Có thấy thoải mái không?"

 

Khoảnh khắc ấy, tim Kỳ Dụ giật thót một cái, đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, cảm giác như máu mũi sắp phun trào. Nhưng y vẫn cố nhịn, giữ chút tự trọng mà đáp lại một cách có vẻ bình tĩnh: "Cũng... cũng được."

 

Tuy nhiên, trong lòng y đã gào thét điên cuồng: Mẹ ơi! Hắn đáng yêu quá đi mất! Ta thật sự thích muốn chết! Trương Giản Lan, ngươi mà còn thế này nữa, ta không chắc mình có kìm nổi mà ăn luôn trẻ con không đấy!!!

 

Kỳ Dụ định rụt tay lại, nhưng Trương Giản Lan nhanh tay chộp lấy, đặt lại lên đầu mình, giọng nói mang theo chút ngượng ngùng: "Ca ca không thích xoa đầu ta sao? Nhưng ta rất thích được ca ca xoa đầu... Nếu được, ca ca có thể thưởng cho ta nhiều hơn không?" Nói xong, vành tai hắn đã đỏ bừng.

 

Nghe đến đây, Kỳ Dụ vui sướng đến mức nở hoa trong lòng, lập tức đổi cách xoa đầu thành "cào đầu" như đang chơi với chó con: "Thích! Thích muốn chết luôn ấy!" Một tay xoa chưa đủ, dứt khoát dùng cả hai tay mà vò, "Sướng quá!!!"

 

Trương Giản Lan bị vò đến mức dây buộc tóc cũng rớt ra, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi mắt long lanh chớp chớp dưới bàn tay to lớn của Kỳ Dụ, ngoan ngoãn cúi đầu chịu đựng cho đến khi y xoa xong mới thôi.

 

Thiếu niên được xoa đầu đến mức đầu óc choáng váng, lâng lâng như trên mây.

 

Kỳ Dụ nắm tay hắn kéo đi, thầm nghĩ: Sau này không thể để hắn một mình cho người khác dạy dỗ nữa. Nhất định phải luôn kè kè bên cạnh hắn, nhìn hắn luyện kiếm. Nếu không ai chịu dạy hắn, vậy thì ta tự học kiếm rồi tự dạy hắn!

 

Chu Tiếu đi phía sau, nhìn chằm chằm vào mái tóc xù bông của Trương Giản Lan, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt—mình cũng muốn thử sờ một cái! Nhìn Kỳ Dụ kích động như vậy, liệu đầu của Kiếm Tôn có thực sự sờ thích đến thế không? Hay là mình cũng thử xem sao?

 

Thử một lần là mất mạng ngay.

 

Vừa mới đưa tay ra, anh ta lập tức bị một luồng linh lực vô hình khống chế. Trương Giản Lan lạnh lùng liếc qua một cái, ánh mắt sắc bén như dao, mang theo sát khí nặng nề. Rõ ràng một chữ cũng chưa nói, nhưng lại giống như đã truyền đạt vô số cảnh cáo nguy hiểm.

 

Chu Tiếu sợ đến mức rụt ngay tay về, hoảng hốt hét lên: "Tiểu Kỳ..."

 

Kỳ Dụ quay đầu lại: "Sao thế?"

 

Chu Tiếu dùng ánh mắt ra hiệu về phía thiếu niên bên cạnh y, còn chưa kịp mở miệng, Trương Giản Lan đã giành nói trước, giọng điệu vẫn mềm mại, trong veo, vô hại vô cùng: "Đừng chạm vào ta, ta chỉ cho ca ca sờ thôi."

 

Kỳ Dụ nghe xong liền hiểu ngay, lập tức bật chế độ trêu chọc, nói với Chu Tiếu: "Tên chú già biế n thái kia, tránh xa chó con của ta ra, đừng có ý đồ gì với chó con của ta nhé. Đây là chó của ta, tất nhiên chỉ có ta mới được sờ vào."

 

Trương Giản Lan chẳng thấy có gì sai cả, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, ta là chó của ca ca."

 

Kỳ Dụ: "Ngoan."

 

Chu Tiếu: "......"

 

Sao anh ta bỗng dưng có cảm giác như vừa từ một bệnh viện tâm thần này, chạy sang một bệnh viện tâm thần khác vậy? Anh ta vốn tưởng mình từng trải đủ mọi sóng gió trên đời, nhưng xem ra vẫn còn thiếu kiến thức. Thế gian rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, thậm chí có cả người cam tâm tình nguyện làm chó cho người khác nữa...

 

Buổi tối.

 

Cả nhóm dừng chân nghỉ lại ở Liên Hoa Phong, nơi ở của chưởng môn.

 

Trương Giản Lan sợ người lạ, lại sợ bóng tối, không chịu ngủ chung với đám đồng môn cùng tuổi.

 

Kỳ Dụ đành dắt hắn về ngủ chung với mình.

 

Ánh nến chập chờn lay động.

 

Kỳ Dụ ngồi bên giường, cẩn thận bôi thuốc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Giản Lan.

 

Càng bôi, lòng càng đau.

 

Tiểu tử này bị đánh thê thảm quá...

 

Một gương mặt xinh đẹp như vậy, mà giờ chỗ nào cũng là vết bầm tím, đến cả khóe mắt cũng sưng lên.

 

Kỳ Dụ đau lòng muốn chết, vừa thoa thuốc vừa áy náy nói: "Xin lỗi nhé, Trương Giản Lan. Ta không nên để ngươi ở đó một mình, khiến ngươi bị bắt nạt thành ra thế này."

 

Thuốc bôi vào vết thương rất xót, nhưng thiếu niên rõ ràng rất đau mà vẫn cắn răng chịu đựng, không hề rên một tiếng. Đến khi Kỳ Dụ bôi xong, hắn mới mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Không sao đâu, ca ca."

 

"Xong rồi. Đi tắm rồi ngủ đi." Kỳ Dụ chỉ tay về phía bình phong, sau đó dặn dò, "Nước đã chuẩn bị xong, ngươi chỉ cần ngồi vào là được. Ta sẽ trải giường, có gì cần thì gọi ta."

 

"Ừm."

 

Thiếu niên ngoan ngoãn đi tới, nhưng lại không lập tức bước vào thùng tắm, mà cứ đứng đờ ra nhìn nó, như đang suy nghĩ gì đó.

 

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Kỳ Dụ: "Ca ca... thùng tắm này cao quá, nước cũng sâu nữa, ta sợ lắm... Ca có thể ôm ta tắm cùng không?"

 

Kỳ Dụ đang trải giường, nghe vậy thì quay đầu lại: "Cao gì mà cao? Ta vừa mới tắm xong mà, có phải sẽ chết đuối đâu."

 

"Nhưng mà..." Trương Giản Lan cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng, lại lộ ra chút tự ti, "Ta chưa từng tắm trong thứ này bao giờ. Trước đây... toàn là tắm bên suối..." Nói đến đây, giọng hắn càng nhỏ lại, đầu cũng cúi càng thấp.

 

CMN!

 

Một câu nói đơn giản mà Kỳ Dụ nghe xong tim run lên bần bật!

 

"Nếu làm phiền ca ca quá thì..."

 

"Đứng đó chờ ca!"

 

Kỳ Dụ dứt khoát cởi phăng áo, tiện tay quăng mạnh xuống đất: "Ca lập tức vào tắm chung với ngươi!!"

 

Thiếu niên hài lòng khoanh tay, mỉm cười: "Vậy thì đa tạ ca ca."

 

Kỳ Dụ nói được làm được, cởi áo xong là nhảy thẳng vào thùng tắm cùng Trương Giản Lan. Cả hai vẫn mặc quần lót, ngồi sát bên nhau trong làn nước ấm. Để tránh cho Trương Giản Lan sợ hãi, y còn đặc biệt chạy đi xin đám đệ tử một con vịt gỗ biết bơi để thiếu niên chơi cùng.

 

Chỉ cần vặn dây cót, con vịt nhỏ sẽ bì bõm bơi lội trong nước.

 

Nhưng Trương Giản Lan chẳng mấy hứng thú.

 

Ngược lại, Kỳ Dụ càng chơi càng nghiện.

 

"Cái này thú vị ghê ấy!" Kỳ Dụ hăng hái vươn tay bắt lấy con vịt nhỏ đang trôi nổi trong nước, chơi đùa vô cùng thích thú.

 

Trương Giản Lan chỉ dựa vào thành bồn, lặng lẽ nhìn y, ánh mắt tràn đầy cưng chiều... Hắn nhìn đường cong tuyệt mỹ nơi thắt lưng y, nhìn đôi mông thon gọn khiến người ta chết mê chết mệt. Càng nhìn, trong lòng càng dâng lên một nỗi chua xót khó tả—chẳng lẽ một con vịt nhỏ còn hấp dẫn hơn cả hắn sao?

 

Thế là hắn mở miệng, giọng khàn khàn đầy ấm ức: "Thú vị đến thế sao, ca ca?"

 

"Còn thú vị hơn cả ta à?"

 

Kỳ Dụ không nghĩ nhiều, phất tay gọi: "Có chứ! Đến đây xem này, cái này còn lặn được dưới nước nữa cơ!"

 

Trương Giản Lan nheo mắt lại, chậm rãi thốt ra ba chữ: "Ta cũng biết."

 

Vừa dứt lời, hắn liền lặng lẽ lặn xuống nước.

 

Kỳ Dụ mải mê chơi với con vịt nhỏ, chẳng để tâm đ ến hắn.

 

Mãi đến khi con vịt đột nhiên chìm nghỉm mà không nổi lên lại, Kỳ Dụ mới cúi đầu nhìn xuống nước...

 

Khoảnh khắc ấy, cả cơ thể y bỗng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào xuống nước. Y vội vàng bám lấy mép bồn, thở hổn hển, tim đập loạn xạ.

 

Ánh mắt y mở to kinh ngạc, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, bờ môi khẽ run lên, như thể vừa trải qua một chuyện gì đó kinh thiên động địa.

 

"Trương.... Trương Giản Lan..." Kỳ Dụ lắp bắp gọi tên hắn.

 

Từ dưới mặt nước, một thiếu niên tuyệt sắc dần ngoi lên.

 

Hắn vén mái tóc ướt át của mình ra sau, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia thích thú khó lường.

 

Lúc này, giữa đôi môi của Trương Giản Lan vẫn còn ngậm một con vịt gỗ nhỏ.

 

Hắn nheo mắt cười, nhẹ nhàng đẩy con vịt ra bằng đầu lưỡi, để mặc nó rơi xuống mặt nước, lắc lư bơi đi với tiếng "quạc quạc quạc".

 

Con vịt nhỏ bơi đi như thể đang chạy trốn khỏi một đại họa.

 

Kỳ Dụ nhìn nó hoảng hốt bỏ chạy, trong lòng cũng dâng lên một ý nghĩ tương tự—y cũng muốn chạy.

 

Nhưng chưa kịp hành động gì, thiếu niên trước mặt đã nâng tay chống lên thành bồn, nhẹ nhàng vây y lại trong vòng tay mình.

 

"Sao vậy, ca ca?" Trương Giản Lan khẽ cười hỏi, giọng điệu mang theo một chút trêu chọc vô hại.

 

Kỳ Dụ bối rối chớp mắt liên tục, muốn mở miệng nhưng nhất thời lại chẳng nói được lời nào.

 

Trương Giản Lan hơi nghiêng đầu, giọng điệu đầy vô tội: "Vừa nãy đáng sợ quá... Con vịt nhỏ bị ngộp nước, ta liền lặn xuống cứu nó. Nhưng hình như dưới nước vô tình cắn trúng cái gì đó... Ừm..."

 

Hắn chậm rãi tiến sát hơn, ánh mắt mang theo chút lo lắng giả tạo, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ta lỡ cắn trúng ca ca không? Ta không làm ca ca đau chứ?"

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Bình Luận (0)
Comment