Edit: Min
Thẩm Huyền Ngọc đi.
Nói thật, hắn chưa từng thấy đứa trẻ nào gan dạ như vậy. Đổi lại là mình, e rằng cũng khó mà nuốt trôi được cả đĩa tôm hấp dầu này. Đứa trẻ này quả thực có chút đặc biệt, khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
Kỳ Dụ làm món canh cá cay. Vì Thục Sơn giáp biển, quanh vùng chỉ toàn hải sản, y không còn cách nào khác ngoài việc nấu những món từ hải sản. Thật đáng tiếc. Nếu không, y đã làm vài món ăn từ đất liền cho tiểu tâm can của mình thưởng thức rồi.
Khi y mang đồ ăn ra, Trương Giản Lan đã từ tốn ăn hết đĩa tôm hấp dầu, từng con một.
Kỳ Dụ đặt tô canh cá cay lên bàn, ngạc nhiên thốt lên: "Trương Giản Lan, ngươi ăn nhanh vậy sao?"
Thiếu niên đặt đũa xuống, ung dung lau miệng rồi mỉm cười nói: "Ca ca nấu ăn ngon quá, không nhịn được nên ăn nhiều thêm một chút."
Câu nói ấy khiến Kỳ Dụ được khen đến mức mặt đỏ bừng: "Đây là lần đầu tiên ta nấu ăn, ta không ngờ ngươi lại thích đến vậy."
Trời ơi, y thật sự rất vui, vui không thể tả, vui đến mức lòng ngập tràn hạnh phúc!
Trong cơn phấn khích, y liền đặt trước mặt Trương Giản Lan một tô canh tỏa ra mùi kỳ quái, nhiệt tình nói: "Không đủ thì còn đây! Đây là món canh cá cay ta tự làm!"
Trương Giản Lan hoàn toàn đờ người.
Kỳ Dụ nhiệt tình múc thêm cơm cho hắn: "Tiểu tâm can, ăn nhiều một chút, ăn no nhé! Không đủ ta lại làm tiếp!"
Nụ cười trên môi Trương Giản Lan hơi cứng lại, nhưng hắn vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, từ tốn nhận lấy đũa, tao nhã và đầy tôn trọng mà ăn. Dưới ánh nhìn chan chứa yêu thương của Kỳ Dụ, hắn gắng gượng ăn hết món canh cá cay ma quái đó.
Khi ăn đến miếng cuối cùng, Thẩm Huyền Ngọc đột ngột xông vào từ cửa, nhìn chằm chằm tô canh kỳ quái trên bàn, sau đó lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Trương Giản Lan, giọng nói đầy bi thương: "Đồ nhi! Là vi sư đến muộn rồi!"
Tình cảnh ấy thật sự có chút khó mà xử lý.
Kỳ Dụ vẫn nhiệt tình cười: "Không muộn đâu, ta còn để phần cho ngươi!"
Thẩm Huyền Ngọc: "..."
Nói xong, Kỳ Dụ xoay người vào bếp mang thức ăn ra.
Nhân lúc này, Thẩm Huyền Ngọc nhỏ giọng hỏi Trương Giản Lan: "Sao ngươi có thể ăn một cách bình thản như vậy?"
Trương Giản Lan giơ tay ra: "Đưa thuốc giải cho ta."
Thẩm Huyền Ngọc đưa thuốc.
Sau khi uống xong giải độc hoàn, sắc mặt Trương Giản Lan mới dịu đi phần nào. Hắn ngước mắt nhìn Kỳ Dụ, nhìn thấy thanh bảo kiếm mà hắn yêu quý nhất đang bưng đồ ăn từ bếp đi ra.
"Sư tôn của tiểu tâm can, mau ngồi xuống ăn đi." Kỳ Dụ còn chu đáo chuẩn bị sẵn bát đũa rồi đưa cho Thẩm Huyền Ngọc, "Ta nói ngươi nghe, ngon lắm đó."
Thẩm Huyền Ngọc: "......" Lời mời của mỹ kiếm, đây là lần đầu tiên hắn muốn từ chối.
Nhưng Kỳ Dụ lại hớn hở chớp chớp mắt hỏi hắn: "Ăn đi mà, sao không ăn?"
Thẩm Huyền Ngọc cứng đờ ngồi xuống, nhìn tô canh đen kịt đặc quánh trước mặt, đầu óc như nổ tung.
Cũng may, tiểu đồ đệ của hắn nhanh trí giải vây bằng một câu: "Ca ca, ta mệt rồi, bồi ta đi nghỉ ngơi được không?"
"Đương nhiên là được!" Kỳ Dụ vội vàng nắm tay Trương Giản Lan đứng lên,
"Mới ăn cơm xong thì đừng nghỉ ngay, ca ca dẫn ngươi đi dạo một chút."
Trương Giản Lan khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo.
Kỳ Dụ nắm tay hắn, cùng nhau dạo bước trong rừng trúc.
Gió thu lạnh buốt thổi qua, khiến Kỳ Dụ rùng mình một cái.
Trương Giản Lan nhìn thấy, đôi mày thoáng nhíu lại, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng: "Gió lạnh như vậy, có phải ngươi cảm thấy lạnh không? Ca ca nên quay về thôi."
Kỳ Dụ lắc đầu: "Không sao đâu, đi thêm chút nữa, tiêu cơm cho dễ."
Trương Giản Lan không nói gì thêm, để mặc Kỳ Dụ kéo mình đi sâu hơn vào rừng trúc.
Đi một lúc, Kỳ Dụ sờ lên gương mặt lạnh buốt của Trương Giản Lan, nhíu mày nói: "Ôi chao, đúng là đã đến mùa dệt khăn quàng cổ rồi. Trời đẹp thế này, mà tiểu tâm can của ta sao có thể không có khăn quàng cổ được?"
Trương Giản Lan không hiểu ý, chỉ đáp:
"Hả?"
Kỳ Dụ đưa tay che gương mặt nhỏ bé của hắn, cười hì hì nói: "Trước đây lúc rảnh rỗi, ta từng học dệt khăn quàng cổ từ mấy bạn nữ trong lớp. Các nàng dệt khăn, còn ta thì dệt mì ăn liền, cứ thế mà học được. Ban đầu, ta định dệt khăn tặng bạn gái, nhưng mà xem ra bạn gái không có, thôi thì bạn trai cũng tạm vậy. Ha ha ha..."
Đôi mắt Trương Giản Lan sáng rực lên.
Dù không hiểu rõ "Khăn quàng cổ" là gì, nhưng từ giọng nói của Kỳ Dụ, hắn cảm nhận được sự quan tâm dành cho mình.
Trong lòng vui sướng, hắn ôm chặt lấy eo Kỳ Dụ, dịu dàng nói: "Cảm ơn ca ca."
Khi hắn gọi "Ca ca", giọng điệu ngọt ngào như mật ong, khiến Kỳ Dụ hoàn toàn mềm lòng.
Y xoa đầu Trương Giản Lan, hạnh phúc như muốn vẫy đuôi: "Tiểu tâm can của ta, chỉ cần ngươi gọi một tiếng ca ca, ta cũng muốn đem mọi thứ đẹp đẽ trên thế giới này về cho ngươi."
Trùng hợp thay, Trương Giản Lan cũng đã nghĩ như vậy.
Ví dụ như, hắn muốn tặng cho Kỳ Dụ vô số vỏ kiếm đẹp, dùng mãi không hết qua bao kiếp luân hồi.
"Vậy thì......" Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, "Ca ca có thể mãi mãi không rời xa ta, được không?"
"Đây không phải là hiển nhiên sao? Đương nhiên là được rồi." Kỳ Dụ cúi xuống hôn lên má hắn, dịu dàng nói,
"Ca ca sẽ mãi ở bên ngươi, chỉ cần ngươi không đổi lòng, luôn yêu thích ca ca, thì ca ca mãi mãi là của ngươi."
"Ta sẽ không thay lòng, vĩnh viễn sẽ không." Giọng nói của hắn như một lời thề, "Ca ca cũng phải hứa, không được tùy tiện trốn vào vỏ kiếm của người khác, được không?"
Này! Người lớn nói thế, kẻ nhỏ cũng nói thế!
Y trông giống loại kiếm tùy tiện vậy à?
Kỳ Dụ bất đắc dĩ mà buồn cười, véo lấy đôi má mềm mại của hắn: "Vậy nếu ta chui vào thì sao?"
— Thì nhốt ngươi lại.
Trương Giản Lan vốn định nói thế, nhưng lại nghe thấy trong lòng Kỳ Dụ tò mò không biết hắn sẽ trả lời thế nào. Dù sao Kỳ Dụ cũng chẳng thích kiểu đáp án biế n thái của hắn.
Lời đã đến bên môi, thiếu niên đành nuốt ngược vào, khẽ ho một tiếng, rồi nói: "Vậy ta sẽ khóc, khóc mãi, khóc đến khi ca ca quay về mới thôi."
Quả nhiên là một tiểu hài tử, câu trả lời vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Kỳ Dụ trêu hắn: "Khóc đến mù cả mắt mà ta vẫn chưa về thì sao đây?"
Hắn ngập ngừng: "Vậy thì..." Cướp ngươi về! Nhưng thay vì nói ra, hắn đổi giọng, "Vậy thì ta sẽ ngoan ngoãn chờ ngươi, chờ mãi, không ngừng chờ."
"Ôi... Tiểu tâm can của ta." Kỳ Dụ cúi xuống, hôn lên má hắn liên tiếp vài cái, giọng nói dịu dàng, "Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi."
Hai người ôm nhau thật chặt, dường như không muốn rời. Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí xung quanh như ngập tràn hương vị ngọt ngào không gì sánh được.
......
Đêm khuya.
Kỳ Dụ ôm Trương Giản Lan ngủ, cảm giác thật sự thoải mái. Thiếu niên trong lòng có mùi hương nhàn nhạt khó tả, thoang thoảng mùi sữa, khiến y ngửi mà thấy dễ chịu vô cùng. Hơn nữa, mái tóc của Trương Giản Lan mềm mại như lông mèo con, Kỳ Dụ yêu thích đến chết mê chết mệt.
Kỳ Dụ không ngừng dùng cằm cọ lên đỉnh đầu mềm mịn ấy, giống như đang cưng chiều một chú mèo nhỏ.
Cuối cùng, Trương Giản Lan không nhịn được nữa, lên tiếng, giọng khàn khàn: "Ca ca, ngươi cứ như vậy, ta không thoải mái."
"Làm sao vậy?" Kỳ Dụ vội cúi đầu hỏi, phát hiện tai và cổ của thiếu niên đỏ bừng đến đáng sợ, như thể đang xấu hổ, thấy y đang nhìn, Trương Giản Lan lập tức vùi mặt vào ngực y, giọng nói buồn bực vang lên, "Không... không có gì, chỉ là có chút nóng."
Nghe vậy, Kỳ Dụ vội đưa tay sờ trán hắn, nóng rực, tai cũng nóng rực.
"Trời ạ, không lẽ bị sốt rồi??"
Kỳ Dụ hốt hoảng ngồi dậy, định đỡ Trương Giản Lan ngồi lên kiểm tra, nhưng thiếu niên kia nhất quyết không chịu. Hắn chỉ hừ hừ vài tiếng rồi tiếp tục vùi mặt vào gối.
Kỳ Dụ bất đắc dĩ nói: "Mau ngồi dậy để ca ca xem, có phải bị cảm sốt không."
"Không phải..." Giọng nói của Trương Giản Lan rầu rĩ vang lên, mang theo chút ngượng ngùng, "Là chuyện khác."
Kỳ Dụ cau mày: "Chuyện khác?" Ngoài sốt ra thì còn có chuyện gì?
Đang định hỏi thêm, thiếu niên ngẩng đầu lên một chút, để lộ gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng liếc nhìn y. Đôi môi mỏng khẽ mím, rồi chậm rãi mở ra, giọng nói mềm mại: "Ta cũng không biết... Chỉ là cảm thấy... không thoải mái... thật sự không thoải mái..."
Gương mặt đỏ bừng và biểu cảm làm nũng như một chú mèo nhỏ ấy khiến Kỳ Dụ ngẩn người tại chỗ.
Không được!
Đây rõ ràng mới là một thiếu niên 16 tuổi thôi mà!!!
Kỳ Dụ vội vàng thu hồi những ý nghĩ tà ác trong đầu, suýt chút nữa đã tự tát mình một cái. Y cố gắng kiềm chế lại, lo sợ làm kinh động đến bạn nhỏ của mình.
Sau khi bình tĩnh lại, y nhẹ nhàng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Thiếu niên không đáp.
Kỳ Dụ định mạnh mẽ xoay mặt hắn lại, nhưng vô tình đụng phải chân thiếu niên. Đầu gối vừa chạm vào thứ gì đó, trong nháy mắt, cả người Kỳ Dụ chấn động, đồng tử giãn ra, giật mình ra tiếng: "Ngươi...!"
Trương Giản Lan hốt hoảng, đôi mắt long lanh bối rối: "Xin lỗi... Ca ca... Ta cũng... Ta cũng không biết tại sao lại như vậy..."
Kỳ Dụ cũng hoảng loạn chớp chớp mắt.
Đây hoàn toàn là lỗi của mình.
Thiếu niên này đang ở độ tuổi dậy thì, những phản ứng sinh lý thế này là chuyện dễ xảy ra. Vậy mà y lại không nghĩ đến, còn ngủ chung với nhau như vậy!
Trương Giản Lan chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy áy náy: "Ca ca có phải ghét ta không? Nếu vậy, ta đi ra ngoài ngay."
Sự hiểu chuyện và mẫn cảm của thiếu niên khiến lòng Kỳ Dụ đau nhói, y vội ngăn lại, nói: "Không phải lỗi của ngươi, là ca ca sai. Ca ca không để ý đến cảm giác của ngươi."
Trương Giản Lan cúi đầu, im lặng không nói gì.
Kỳ Dụ suy nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng mở lời: "Tuổi này, ngươi cũng nên học cách tự mình xử lý những chuyện thế này."
Trương Giản Lan ngơ ngác: "Hả?"
Gương mặt Kỳ Dụ hơi ửng đỏ, cố lấy hết dũng khí: "Để ca ca dạy cho ngươi."