“Ma kính ơi ma kính, ai mới là người đẹp nhất trên đời này?”
Đầu đội vương miện, mặc bộ váy hoa văn đen lộng lẫy, nữ vương yêu kiều v**t v* thân gương tinh xảo, đôi môi đỏ mọng say đắm nhả ra khát vọng với sắc đẹp tối cao.
Ai mới là người đẹp nhất thiên hạ?
Shelir vừa định trả lời thì hình ảnh trong gương đột nhiên tắt phụt
“Shelir! Shelir! Mau dậy trả lời câu hỏi đi!”
Giọng hệ thống lanh lảnh như ma âm vang bên tai khiến hắn bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Shelir lờ đờ mở mắt, vung tay tát bay con quạ đen hóa thân của hệ thống:
“…Ồn quá…”
Giọng hắn khàn khàn vì mới ngủ dậy, mang theo âm điệu lười biếng thấp trầm kỳ lạ khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Quạ đen bị chụp bay một vòng trên không rồi lại sà tới trước:
“Đã hết một tháng rồi, tên bên ngoài lập tức sẽ tới ‘dùng’ ngươi đấy!”
“Là tìm ta hỏi đáp án, không phải dùng ta!” Shelir phản bác, chỉnh lại cách nói.
“Được được, nhanh lên chuẩn bị!” – hệ thống đập cánh bay đến bên cửa sổ, dùng mỏ kéo bức màn đen có hoa văn thần bí.
Phía sau lớp rèm là một tấm gương cực lớn ban ngày dùng soi mặt, ban đêm lại trở thành thông đạo kết nối không gian trong gương và thế giới bên ngoài. Nó không chỉ là lối ra vào mà còn có thể hiển thị cảnh tượng ngoại giới.
Dưới sự thúc giục của hệ thống, Shelir bước tới trước gương.
Trong gương hiện lên bóng dáng thanh niên sắc mặt tái nhợt, mi mắt mị hoặc, đôi mắt hồ ly vàng kim yêu khí mười phần. Bên cánh mũi trái điểm một nốt ruồi đỏ, tóc đen dài buộc tùy ý bằng dây lụa như thể vô tâm mà lại càng mê người.
“Ma kính ơi ma kính……”
Theo tiếng gọi vang lên từ bên ngoài, hình ảnh trong gương chớp mắt đã chuyển thành gương mặt kẻ đặt câu hỏi.
Là một người đàn ông trung niên hơi béo, mặc quần áo xa xỉ, tóc vuốt ngược rất thời thượng — Borsch.
Shelir nhanh chóng nhớ ra cái tên này.
Thương nhân giàu có nhất Caldera trấn.
Hơn nửa tháng trước từ tay một lái buôn lang thang đã bỏ tiền lớn mua được tấm “ma kính”, cũng chính là Shelir.
Borsch gần đây vừa cưới người vợ thứ 9, hy vọng nàng ấy sẽ sinh cho mình một đứa con thừa kế xinh đẹp.
Lúc này, ông ta căng thẳng nhìn vào gương, hỏi vấn đề quan tâm nhất:
“Thần kỳ ma kính, xin cho ta biết: năm nay vị phu nhân thứ 9 Fuela của ta có thể sinh con cho ta không?”
Shelir đã quá quen với những câu hỏi kiểu này – từ khi bị biến thành ma kính, mỗi tháng hắn phải miễn phí trả lời một câu hỏi. Việc này đã kéo dài hơn hai năm, câu hỏi không ít điều kỳ lạ - nên chuyện này đối với hắn chẳng có gì đặc biệt.
Shelir tháo chiếc lông chim cắm trên tóc, thong thả viết đáp án lên mặt gương.
“Fuela năm nay sẽ sinh con, nhưng không phải của ngươi mà là của em trai ngươi, Lofeel.”
Borsch như bị sét đánh tại chỗ.
Em trai hắn — Lofeel — rõ ràng bị câm điếc ngu dại từ nhỏ, thậm chí còn bị coi là “bị thần linh trừng phạt”.
Vậy mà bây giờ ma kính nói… vợ hắn mang thai với em trai hắn?!
Sắc mặt Borsch thoắt trắng như tờ giấy, run rẩy hét lên:
“Không thể nào!! Lofeel sao có thể… hắn chẳng lẽ vẫn luôn giả ngu?!”
Sự thật đúng là như vậy, thậm chí gã còn luôn lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của ngươi.
Nhưng câu này Shelir chỉ lẩm bẩm trong lòng – vì lần hỏi của tháng này đã dùng hết, hắn không định trả lời nữa.
Ông ta tức giận quát thêm mấy câu, nhưng trong gương cũng không hiện chữ nào nữa.
Tức đến cực điểm, Borsch giận dữ ném mạnh tấm gương xuống đất — “RẦM!”
Cùng lúc đó, Shelir trong gương lảo đảo một bước suýt va vào thành giường, mặt tối sầm lại:
“…Tên mập kia dám quăng gương à?”
Hệ thống run cánh: “Chuẩn bị nhặt xác hắn đi.”
…
Đêm hôm đó, Borsch vì chuyện của em trai mà trong lòng bứt rứt, lần hiếm hoi không gọi người ngủ cùng. Nửa đêm vừa thiếp đi – “BỐP!” – trán ông ta đau điếng, bật dậy.
Một tiếng cười nhẹ vang lên trong bóng đêm…
Ông hoảng hốt quay đầu – bên cửa sổ có một bóng người. Trong bóng tối chỉ thấy lấp lánh bên tai hắn là một viên đá đỏ như chu sa máu.
Nguy hiểm!
Ngay khi ông định kéo chuông báo động, một con quạ đen nhào tới, “roẹt” – dây chuông bị cắn đứt.
“Là ai?!”
Người kia ngồi trên bậu cửa nghiêng đầu cười:
“Ta à? Là người… có thù tất báo.”
Bóng người nhảy xuống đất, từ trong tối bước từng bước tới gần.
Dưới ánh trăng, Borsch cuối cùng cũng nhìn rõ – hắn là một nam nhân trẻ tuổi… đẹp đến kinh hoàng.
Không chỉ đẹp, mà còn mang theo một loại khí tức yêu mị nhìn thôi cũng khiến người ta run rẩy.
Borsch câm lặng vài giây, tim đập như điên loạn, máu nóng dâng lên… tựa như bị một loại “ma lực” quỷ dị mê hoặc.
Đúng chính là con yêu quái trong gương!
Shelir nhìn ông ta ánh mắt si mê dâng trào, liền cảm thấy chán ghét bất đắc dĩ hắn còn chưa kiểm soát được sức quyến rũ ma kính sau khi ra ngoài, nên đành bảo hệ thống:
“Tiểu Hắc, xử lý hắn, ta lười ra tay, đánh sướng lên lại càng phiền.”
……
Nửa canh giờ sau, trên người Borsch toàn là vết mổ tím xanh, nằm sóng soài dưới đất, quạ đen “Tiểu Hắc” phẩy cánh trở về.
Shelir hài lòng rời đi, để hệ thống xóa ký ức của hắn đêm nay.
Sáng hôm sau.
Borsch soi gương mặt sưng vù của mình, nhớ mãi không ra chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Còn chưa kịp phát tác, quản gia đã hốt hoảng gõ cửa:
“Tiên sinh! Mau dậy! …Vị kia đại nhân… đang tới!”
Nghe đến ba chữ “vị kia đại nhân”, Borsch sắc mặt tái mét.
Người đó không phải quý tộc, không phải đại thần – nhưng cả nước Berthalytton từ vua cho đến dân thường đều vô cùng e ngại.
Run run chụp lấy ma kính nhét vào áo khoác, Borsch vội vàng chỉnh tề y phục chạy ra nghênh tiếp.
Bên trong gương, Shelir lười biếng dựa vào mép kính, nhìn hệ thống:
“Tiểu Hắc, ngày làm công của ta… hình như sắp bắt đầu rồi.”
Bên ngoài cửa, dưới ánh tuyết mù mịt của Caldera, một nam tử mặc kỵ sĩ phục đen tiến đến.
Hắn chính là kẻ được gọi trong truyền thuyết “bảo kiếm sắc bén nhất của nữ vương Berthalytton”.
Tay sai thân tín của Nữ Vương.