Nói xong câu đó, Quang Minh Thần liền lùi lại nửa bước, nhường không gian ra.
Hắn ngồi trở lại vị trí cũ, cùng Shelir cùng nhau uống rượu hạt thông.
Độ cồn của rượu hạt thông cao hơn rượu nho rất nhiều. Shelir uống hơn nửa ly, tuy không thấy quá rõ rệt say rượu, nhưng cảm giác hơi ngà ngà vẫn hiển hiện trên mặt hắn.
Làn da Shelir rất trắng, tinh tế và bóng loáng, giống như ngọc cổ ngâm trong nước lạnh. Khi đầu ngón tay chạm vào mà dùng sức một chút, liền dễ dàng để lại dấu vết trên đó.
Cũng chính vì vậy, một chút ửng đỏ nổi lên trên mặt hắn trông càng thêm rõ rệt. Đặc biệt là khóe mắt đọng vài phần hơi nước, nhìn giống như cánh hoa linh lan hồng vừa bị phá vỡ, trong gió nhẹ, toát ra một vẻ mê hoặc đỏ bừng.
Quang Minh Thần nhìn Shelir, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
So với Shelir, Quang Minh Thần uống rượu hạt thông mà không có chút biểu hiện say sưa nào.
Trạng thái của hắn trông vẫn thanh minh, trang nghiêm và tao nhã, tựa như ngọn núi Minh Nguyệt, lạnh lẽo và sắc đá lởm chởm.
Cho người ta cảm giác như đang uống một ly cam lộ thủy bình thường nhất vậy.
Shelir nhìn hắn vài lần, cuối cùng dứt khoát buông chén rượu, một tay chống cằm, nhìn Quang Minh Thần uống rượu hạt thông.
Nhận thấy ánh mắt Shelir, Quang Minh Thần cũng buông chén rượu, ngước mắt đối diện với Shelir: “Không muốn uống nữa sao?”
Shelir nói: “Không uống.”
Quang Minh Thần gật đầu, ngay sau đó lấy chén rượu trước mặt Shelir, hơi ngửa đầu, uống nốt phần rượu hạt thông Shelir chưa uống xong.
Ánh sáng mặt trời trong Quang Minh Thần Điện là dịu nhẹ nhất, ấm áp mà không chói người. Xung quanh có gió nhẹ thổi từ từ, cùng mùi hoa thoang thoảng.
Shelir hơi nheo mắt lại, rất hưởng thụ bầu không khí an hòa lúc này, nơi ánh nắng sớm, hơi nước và gió nhẹ đan xen vào nhau.
Tuy hắn rất thích náo nhiệt, nhưng thỉnh thoảng cũng rất sẵn lòng ở trong môi trường yên tĩnh này.
Quang Minh Thần nhìn chằm chằm đôi con ngươi nheo lại của Shelir hai giây, sau khi nghĩ đến điều gì đó, hắn mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay ngươi thường xuyên xuống hạ giới chơi?”
Tuy là hỏi như vậy, nhưng kỳ thực, đối với đáp án của vấn đề này, Quang Minh Thần đã hiểu rõ.
Thần vô sở bất năng.
Thần cũng vô sở bất tri.
Chỉ cần là chuyện thần muốn biết, trên đời này, không tồn tại bí mật bị che giấu.
“Phải rồi.” Shelir trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Nói xong, hắn lại như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên khẽ thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Vẫn là phát triển quá chậm, muốn thật sự náo nhiệt lên, chắc còn cần rất lâu.”
Shelir đã không dưới một lần nghĩ đến việc có nên ngủ say một thời gian, chờ thế giới này phát triển hoàn toàn trưởng thành, rồi lại tạo một vỏ bọc hoàn toàn mới, tự mình khoác lên một thân phận thú vị, sau đó chọn một thời điểm thích hợp xuống ba khu vực dưới hạ giới chơi cho thỏa thích, khiến cuộc sống của mình bớt nhàm chán hơn.
Nghĩ như vậy, Shelir cũng tóm tắt ý tưởng trong lòng nói ra.
Quang Minh Thần nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia suy tư.
Vài giây sau, hắn nhìn Shelir nói: “Ta sẽ luôn bầu bạn với ngươi.”
Shelir nhướng mày, không bày tỏ ý kiến về điều này.
Mặc dù Shelir thực chất muốn nói rằng mình không cần Quang Minh Thần đi theo bên cạnh, nhưng đối diện với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc và bướng bỉnh của đối phương, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói câu đó ra.
Quang Minh Thần nhận thấy sự tạm dừng ngắn ngủi và vi diệu này của Shelir, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hàng mi dài rủ xuống, ẩn giấu một tia cảm xúc sâu trong đôi mắt xanh lục.
Hắn nhẹ nhàng đẩy một chồng bánh quy trên bàn đến trước mặt Shelir, “Nếm thử cái này nữa.” Hắn nói như vậy, coi như đã chuyển đề tài vừa rồi.
Đối với món đồ ngọt ngon miệng được đưa đến trước mặt, Shelir xưa nay sẽ không từ chối.
Trước đó hắn đã ăn bánh Crêpe, uống rượu hạt thông, còn món bánh quy này thì chưa nếm thử.
Shelir cầm lấy một cái ăn.
Hương vị giòn tan và thơm béo thật tuyệt.
Ăn xong một cái, Shelir cảm thấy có vụn bánh quy nhỏ rơi rớt lại trên cánh môi. Hắn thè lưỡi định l**m chỗ bánh vụn này vào miệng, thì động tác đầu ngón tay của Quang Minh Thần đã nhanh hơn hắn một bước... chạm vào cánh môi hắn.
Ý đồ của đối phương rất rõ ràng.
Chính là muốn dùng ngón tay giúp hắn lau đi vết tích còn sót lại trên môi.
Cũng chính vì động tác này, lưỡi của Shelir, không l**m được cánh môi mình, mà vừa đúng lúc l**m trúng đầu ngón tay Quang Minh Thần.
Đầu lưỡi mịn màng, ẩm nóng ánh lên màu đỏ tươi, lướt qua làn da đầu ngón tay Quang Minh Thần khoảnh khắc đó, một cảm giác tê dại ngứa ran giống như bị điện giật, dọc theo ngón tay Quang Minh Thần lén lút bò lên đến yết hầu hắn, sau đó như hồng thủy vỡ đê, thẳng tắp xông thẳng vào đại não hắn.
Ánh mắt Quang Minh Thần tối sầm lại.
Hắn không hề rút tay về, mà khi Shelir thu lưỡi lại, hắn thuận thế lau chỗ bánh vụn còn sót lại trên cánh môi Shelir.
Động tác hắn rất chậm rãi, môi Shelir lại quá mềm mại. Mặc dù hắn không dùng nhiều sức lực, nhưng sau khi lau xong, đôi môi Shelir trông cũng hồng nhuận hơn so với vừa rồi, nhìn cũng căng mọng hơn.
Giống như là vừa được hôn vậy.
Quang Minh Thần rút tay về, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên mặt Shelir.
Còn bàn tay hắn vừa cọ qua cánh môi Shelir, ngón cái và ngón trỏ khẽ miết vào nhau, như thể đang ôn lại cảm giác khi v**t v* cánh môi Shelir.
Có lẽ là do khí chất quanh thân hắn quá cấm dục và thoát tục, nên dù làm những động tác ái muội và quyến rũ này, hắn trông vẫn mang một vẻ thánh thiện như trăng sáng trời quang.
Shelir rất thích điểm này ở hắn.
Điều này cũng khiến hắn nhớ đến lần thân mật ôm ấp được gọi là “dạy dỗ” lần trước.
Lúc đó, hắn ngồi trên đùi đối phương.
Vị thần đại diện cho ánh sáng này, nhìn chăm chú hắn từ dưới lên trên.
Mồ hôi nhỏ giọt từ trán đối phương, nhiệt độ nóng bỏng làm ấn ký trăng sao trên trán tỏa ra ánh sáng vàng kim cực nhạt.
Giống như đang nói với Shelir.
Hắn, Hắc Dạ Thần, đang bị ánh sáng nhuốm màu.
Đối phương không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, đường cằm trong lúc cử động căng cứng vô cùng, giống như một đường nét dứt khoát, cứng rắn.
Nhưng sức lực ra chiêu lại rất mạnh mẽ, tiết tấu rất nhanh, mỗi lần đều rất sâu. Vành tai dưới mái tóc bạc hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn về phía hắn lại rất sáng, trong vắt, phản chiếu hoàn toàn hình dáng hắn trong cặp đồng tử màu xanh lục như nước kia.
Shelir biết đối phương luôn quan sát hắn.
Quan sát biểu cảm của hắn, quan sát trạng thái của hắn, quan sát lực đạo và điểm dùng sức nào có thể khiến hắn lộ ra những biểu cảm khác biệt.
Shelir không cảm thấy bị xúc phạm vì điều này.
Dù sao, sự cẩn trọng và tấn công như thể cầu học này của đối phương, quả thực khiến hắn, người làm thầy, cảm thấy vui sướng.
Và trước mắt, ánh mắt đối phương nhìn hắn cũng rất giống lúc đó.
Shelir nở nụ cười, nói với vị thần tóc bạc này: “Lại đây.”
Lông mi Quang Minh Thần khẽ động đậy, đứng dậy, đi đến bên cạnh Shelir.
Shelir ngẩng đầu vươn hai tay về phía hắn.
Không cần nói thêm gì, Quang Minh Thần cúi người xuống, vô cùng tự nhiên ôm Shelir lên.
Thân hình Shelir cao ráo, vóc dáng rất nổi bật. Nhưng khi Quang Minh Thần bế hắn lên, lại rất vững vàng, bước đi vẫn nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Shelir vòng tay ôm lấy cổ Quang Minh Thần, gác cằm lên vai hắn, nghiêng đầu nhìn mặt nghiêng Quang Minh Thần.
Ngũ quan hắn rất tuấn tú, khi không cười, ánh mắt toát ra một vẻ lãnh cảm không thể xâm phạm.
Shelir nhìn hai giây, áp môi lại gần, cắn nhẹ vào tai vị thần tóc bạc.
Quang Minh Thần hơi khựng lại, lực đạo ôm lấy eo Shelir siết chặt thêm vài phần.
Shelir vùi mặt vào gáy hắn, cười khẽ, cố ý để hơi nóng từ hơi thở của mình từ từ quẩn quanh trên làn da cổ đối phương, mang đến một trận ngứa ngáy như bị tơ quấn quanh.
Biết đây là ác thú vị của Shelir, Quang Minh Thần không nói gì, chỉ tăng tốc bước chân đi tới.
Vài chục giây sau, Quang Minh Thần đưa Shelir đến một khu vườn.
Khu vườn không lớn lắm, nhưng màu sắc tươi đẹp.
Đập vào mắt là một mảng lớn hoa linh lan hồng rực rỡ, kiều diễm.
Và trong mảng biển hoa hồng này, Shelir nhìn thấy trên một chiếc bình hoa pha lê được phong ấn bằng băng, có một đóa hoa linh lan hồng mà hắn đã tặng cho vị thần khi đó vẫn còn là một thiếu niên.
Đi xuyên qua vùng biển hoa đỏ này, Shelir nhìn thấy rất nhiều tượng đá.
Những pho tượng này có lớn có bé.
Có cái đứng, có cái ngồi, tư thế muôn vàn.
Shelir bình phẩm một câu: “Điêu khắc không tệ.”
Đã khắc họa hình thái của hắn một cách sống động.
Quang Minh Thần liếc nhìn những pho tượng này, ngay sau đó lại nhìn về phía Shelir, nói một cách đạm nhiên và trầm tĩnh: “Vật chết không bằng ngươi một phần nhỏ.”
Thần minh không cố ý nói lời âu yếm.
Nhưng lời trần thuật đúng sự thật như vậy, so với lời khen chất đống bằng từ ngữ hoa mỹ, lại động lòng người hơn.
Ít nhất, Shelir nghe lọt vào tai lúc này, có cảm giác vui vẻ vì câu trả lời này.
Sau khi đi qua những pho tượng này, Quang Minh Thần đưa Shelir đến bên một suối nước trong xanh.
Shelir nhìn bố cục xung quanh, gần như không khác biệt so với nơi hắn ở trong Vực Sâu Hắc Ám.
Dù là hình dáng suối nước, bục đá cẩm thạch, hay ghế đá bàn đá và xích đu cách đó không xa, đều không sai chút nào.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Shelir hơi nhếch lên: “Muốn ta xem nơi này là nơi nghỉ ngơi thứ hai sao?”
Quang Minh Thần “ừ” một tiếng.
Shelir từ trên người Quang Minh Thần bước xuống, ngồi lên chiếc xích đu dây leo hơi lắc lư: “Không có giường.”
Quang Minh Thần nghe vậy, đi đến bên suối nước, khẽ niệm một chuỗi thần ngữ. Giây tiếp theo, một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt đổ xuống từ đầu ngón tay hắn.
Ánh sáng này tản ra nhiệt độ ấm áp, giống như ánh mặt trời, nhưng lại thuần hậu và sâu sắc hơn ánh mặt trời.
Rất nhanh, luồng ánh sáng rực rỡ này chiếu xạ lên mặt nước suối đang gợn sóng.
Quang Minh Thần hơi xoay cổ tay, ánh sáng liền cuốn lấy dòng suối trong xanh bay ra, rồi sau đó ngưng tụ thành một chiếc giường nước trong suốt, giống như thạch trái cây (thạch rau câu).
Thao tác này của Quang Minh Thần nằm ngoài dự đoán của Shelir, nhưng lại nằm trong suy đoán của hắn.
Hắn lập tức đứng dậy khỏi xích đu, đi về phía chiếc giường nước in hoa văn trăng sao này.
Hắn đến gần, đưa tay sờ thử, trông có vẻ ẩm ướt, nhưng khi tiếp xúc với mặt giường, lòng bàn tay lại không bị ướt.
Cảm giác mát lạnh, hơi mềm, chạm vào quả thực rất giống thạch trái cây.
Shelir cảm thấy rất thú vị, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc.
Chiếc giường này vô cùng mềm mại và đàn hồi.
Ánh mắt Shelir tức khắc trở nên vi diệu lên.
Hắn dẫn đầu ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Lại đây.”
Chờ Quang Minh Thần làm theo lời hắn đi tới ngồi xuống, Shelir xoay người, ngồi xuống đùi Quang Minh Thần.
Và Quang Minh Thần cũng thuận thế ôm lấy eo Shelir.
Shelir hôn một cái vào giữa mày Quang Minh Thần, sau đó nói vào tai hắn: “Âm mưu đã lâu rồi nhỉ.”
“... Ừ...” Cánh tay vị thần tóc bạc siết chặt lại, phát ra một tiếng r*n r* cực kỳ nhỏ từ cổ họng.
Sự khao khát ánh sáng dành cho bóng đêm, rõ như ban ngày.