Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 110

Hầu như ngay khi câu nói này vừa dứt, chủ nhân của giọng nói đã xuất hiện trong tầm mắt Shelir.

Người đàn ông bước ra từ trong đám đông có dáng người cao lớn, thể trạng cường tráng và vạm vỡ, sở hữu mái tóc bạc và đôi mắt vàng kim nổi bật. Làn da hắn rất sẫm, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra là người của nước Iseia.

Hắn mặc trang phục quý tộc của quốc gia Iseia, cổ và cánh tay rắn chắc lộ ra đều đeo những món trang sức phức tạp làm từ vàng ròng. Sự quý phái ấy lại mang theo vài phần áp lực giống như mãnh hổ.

Tuy nhiên, trái ngược với khí chất hoang dã của bản thân hắn, trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ như ánh nắng chói chang.

Nụ cười này hòa tan khí chất trên người hắn, mang đến cho người ta cảm giác nồng nhiệt và sảng khoái.

Augsger, Thân vương của quốc gia Iseia.

Thấy Shelir nhìn về phía mình, ý cười trong mắt Augsger lập tức càng đậm hơn, rõ ràng từ ánh mắt của Shelir, hắn nhận ra đối phương vẫn còn nhớ mình.

Augsger vốn định xử lý xong một giao dịch ở khu Nam Gersha là sẽ rời khỏi Vương quốc Berthalytton.

Hôm nay cũng vốn là ngày cuối cùng hắn ở lại nơi này.

Nhưng không ngờ được rằng, vào khoảnh khắc trước khi rời đi, hắn lại gặp vị chiêm tinh thuật sĩ lâu ngày không gặp này ở khu Nam.

Lần trước hắn gặp đối phương là vài chục ngày trước, ở tiệm bánh ngọt trên phố Bloor.

Lúc đó hắn còn đang mong chờ lần gặp sau với đối phương.

Kết quả ngay ngày hôm sau, đối phương liền “ biến mất ”.

Cũng vì sự “ biến mất ” đột ngột không kịp báo trước này, mà cả vương thành như bị nổ tung nồi cháo.

Mọi người đều không nghĩ được, vị thanh niên tóc đen có thuật chiêm tinh thần bí cao siêu này, lại cứ thế tạm ngừng việc giảng dạy ở Học viện Liga Graces vào thời điểm được chú ý nhất, sau đó âm thầm lặng lẽ “ biến mất ” khỏi tầm mắt mọi người.

Trong một khoảng thời gian, hơn nửa công dân không thể tin vào sự thật này.

Tin đồn về hướng đi của vị chiêm tinh thuật sĩ này cũng truyền đi rầm rộ khắp vương thành.

Gần một phần ba số người đang bàn tán về việc đối phương đã đi đâu, và hoài nghi, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến vị chiêm tinh thuật sĩ mạnh mẽ và xinh đẹp này, như đột nhiên bốc hơi vậy, không còn xuất hiện trong thành bang được mệnh danh là Ánh Sáng Thần Ân này nữa.

Họ cũng không cho rằng Hoàng hậu Sayor đã giam cầm vị chiêm tinh thuật sĩ xinh đẹp kia.

Phàm là người hiểu biết một chút về năng lực của vị chiêm tinh thuật sĩ ở Học viện Liga Graces, đều biết một tồn tại như vậy sao có thể bị giam cầm.

Ngay cả người cai trị tối cao của Vương quốc Berthalytton cũng không thể.

Huống chi, vũ hội Garcia kia, đã khiến tất cả cư dân của vương thành nhận thức được sự ưu ái của Hoàng hậu dành cho Shelir.

Sự ưu ái này không phải là sự cưng chiều của người ở trên dành cho người ở dưới.

Mà giống như một sự trọng thị dành cho người đáng kính.

Tạm thời không bàn đến những người khác, Augsger lúc đó có mặt đã thấy rõ cách đối xử đặc biệt của Hoàng hậu Sayor với Shelir.

Nhưng điều này quá bình thường.

Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, thậm chí còn làm táo bạo hơn Hoàng hậu Sayor.

Nghĩ vậy, ánh mắt Augsger nhìn Shelir không khỏi sâu thêm vài phần.

Trên người đối phương tựa như có một loại ma lực kỳ lạ, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Hơn chục ngày không gặp, vóc dáng đối phương càng xuất sắc hơn, màu mắt đã trở nên đen thẫm giống như mái tóc màu mực, vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan tuy vẫn là ngũ quan ấy, nhưng lại càng giàu sức hấp dẫn khiến người ta không thể cưỡng lại.

Sức hấp dẫn này thoáng lộ ra vài phần cảm giác cách biệt, rất dễ khiến người khác nảy sinh sự tự ti, không dám tiến lại gần.

Augsger hoàn toàn không thấy sự so sánh của mình có phần phóng đại.

Rốt cuộc ngay cả chính hắn, khi đối diện với đôi mắt của thanh niên kia, cũng rơi vào một khoảnh khắc ngắn ngủi chững lại, giống như một thiếu niên bàng hoàng khi gặp người trong mộng.

Đúng vậy, người trong mộng.

Augsger phải thừa nhận, vào ngày diễn ra vũ hội Garcia kia, khi đối phương đặt miếng bánh quy làm trên lòng bàn tay hắn, hắn đã hoàn toàn rung động.

Điều này không có gì phải che giấu.

Trong mắt Augsger, việc hắn bị Shelir hấp dẫn là điều tất nhiên.

Đối phương vốn đã được yêu thích đến như vậy.

Dù được mọi người yêu thích cũng là điều quá bình thường.

Giống như hắn đi trên phố, có thể thấy không ít người trong đám đông nhuộm tóc thành màu đen, dán màng quang trong suốt màu vàng kim lên mắt.

Đây là sức ảnh hưởng của Shelir.

Dù trước đó hắn đã “ biến mất ” hơn mười ngày.

Những người hoặc yêu thích, hoặc sùng bái, hoặc ngưỡng mộ Shelir cả trai lẫn gái kia, cũng không vì thời gian trôi qua mà làm lu mờ vị chiêm tinh thuật sĩ này, ngược lại càng cuồng nhiệt hơn, đua nhau dùng cách riêng của mình để ghi tạc đối phương thật chặt trong lòng.

Ai bảo vị thanh niên trong tầm mắt hắn lại “ biến mất ” đúng vào thời khắc mọi người quan tâm hắn nhất.

Tạm thời không nói đến chuyện khác, chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi đối phương mới “ biến mất ”, học sinh của Học viện Liga Graces hầu như ai cũng như bị kích động, liên tục tìm cách hỏi thăm tung tích của Shelir.

Vị người thừa kế Đại Giáo Chủ Guy kia, càng nhiều lần trực tiếp tra hỏi đến cả nơi ở của Hoàng hậu Sayor.

Sau đó là xảy ra chuyện gì mà vị người thừa kế này mới dừng lại vậy nhỉ?

Augsger hồi tưởng một chút, ừm... Hình như vì không quan trọng, nên hắn cũng không chú ý đến những chuyện sau đó.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Augsger nhanh chóng thu lại ý nghĩ.

Hắn bước đến trước mặt Shelir, nâng tay, rất tự nhiên khoác lên vai thiếu niên vừa được Hicks chữa lành, sau đó chào Shelir: “Đã lâu không gặp.”

Nụ cười của hắn tươi tắn nồng nhiệt, để lộ hàm răng trắng tinh tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da sẫm màu. Giọng nói trầm ấm tính của hắn mang một sức hấp dẫn nam tính mạnh mẽ.

Shelir cũng cười một cái, đáp: “Đã lâu không gặp.”

Lancelin liếc nhìn Augsger, không vội không vàng xen vào: “Cái gã đen như than đá này là người của nước Iseia à?”

Lời hắn nói có vài phần lười biếng thong thả, ngữ khí không có vẻ cợt nhả, nhưng chính cái kiểu nói chậm rãi ung dung cùng nội dung trong lời nói ấy, có thể nói là lập tức đắc tội người của quốc gia Iseia.

Augsger nheo mắt, lúc này mới như thể vừa phát hiện ra Lancelin, hơi kinh ngạc hỏi: “Vị tiên sinh trông có vẻ tính tình rất lớn và khó hòa hợp này là ai vậy?”

Lancelin chẳng bận tâm đến sự mô tả của Augsger về mình, hắn không chờ Shelir mở miệng, liền chủ động nói: “Ta là bạn bè từng có giao lưu thân mật với Shelir đấy nha.”

Âm cuối của mấy từ cuối này của Lancelin hơi nhếch lên một chút, lộ ra vài phần ý vị sâu xa.

Hicks và Rison Wayne đồng thời liếc nhìn Lancelin một cái, cuối cùng không phản bác lời nói của Lancelin.

Mặc dù họ không ưa Lancelin, nhưng cả ba đều là hóa thân của Quang Minh Thần.

So với một người ngoài, rốt cuộc vẫn là Lancelin dễ khiến họ chấp nhận hơn một chút.

Huống chi, càng tiến gần đến hướng Vương Thành, người tiếp cận Shelir chắc chắn sẽ càng nhiều.

Rison Wayne không giỏi ăn nói, Hicks thì quá thân thiện, họ cần Lancelin làm cái người đi đầu kia.

Trong khoảnh khắc này, Rison Wayne và Hicks nhìn nhau, rồi lại đồng thời dời tầm mắt đi.

Và với hành vi giữ im lặng của Rison Wayne và Hicks, Lancelin, cũng là hóa thân linh hồn của Quang Minh Thần, sao có thể không biết ý đồ trong lòng họ.

Hắn luôn làm theo ý mình, muốn nói gì thì nói, ngay cả khi đến Vương quốc Berthalytton này cũng không ngoại lệ.

Trong tiền đề hắn tự nguyện này, Lancelin cũng chẳng ngại bị hai hóa thân kia coi là người đứng mũi chịu sào.

Thậm chí nói theo một khía cạnh nào đó, hắn còn vô cùng vui vẻ.

Rốt cuộc lời hắn vừa nói ra, ít nhất trong mắt của những người ngoài cuộc nghe thấy, mối quan hệ giữa hắn và Shelir rất thân thiết.

Tóm lại, hắn cũng không bị thiệt gì.

Nếu không phải sợ nói quá mức mập mờ, sẽ phải chịu ánh mắt cảnh cáo của Shelir, có thể gây ra kết quả hoàn toàn ngược lại, Lancelin còn muốn trực tiếp tuyên bố chủ quyền cơ.

Ánh mắt Augsger tối sầm, nhìn chằm chằm Lancelin hai giây rồi chuyển hướng sang Hicks và Rison Wayne.

Không phải hắn ảo giác, mối quan hệ của ba người này hẳn là không hòa hợp, thậm chí còn có vài phần bài xích lẫn nhau, nhưng điều kỳ lạ là, giữa ba người này lại vô cớ hình thành một thế bao vây ngăn cách thế giới bên ngoài với Shelir.

Loại uy h**p xâm lấn âm thầm quanh người ấy, không phải người thường có thể làm được.

Đối mặt với ánh mắt xem xét của Augsger, ánh mắt Hicks trước sau ôn nhuận như nước, khí chất dịu dàng quanh người giống như gió xuân mơn man.

Còn Rison Wayne thì vô cảm, chỉ có sự lạnh nhạt hiện lên trong mắt.

Ánh mắt Augsger lóe lên, một lần nữa chuyển về phía Shelir, rồi đưa ra lời mời: “Giờ này nên là giờ ăn tối rồi, chúng ta đã lâu không gặp, tiệm bánh ngọt trên phố Đông Sát có món bánh quy làm rất ngon, muốn đi cùng không?”

Dứt lời, không đợi Shelir trả lời, Augsger lại bổ sung thêm một câu: “Ồ, đúng rồi, chủ của tiệm bánh ngọt này là đồng môn với chủ tiệm bánh ngọt trên phố Bloor.”

Ý ngoài lời là, đồ ngọt của quán này sẽ không kém hơn quán mà Shelir thích ăn kia.

Shelir nhướng mày, những điều Augsger nói, hắn đương nhiên biết.

Thậm chí còn biết rõ rằng chủ quán này còn táo bạo hơn vị chủ quán béo phố Bloor trong việc sáng tạo món ăn.

Shelir đồng ý lời mời: “Đi thôi.”

Hắn vốn đã có ý định đi đến tiệm bánh ngọt mà Augsger vừa nói để nếm thử hương vị.

Augsger nghe vậy, khóe môi cong lên vài phần, sự vui sướng bộc lộ ra ngoài.

Hắn không biết rằng Shelir vốn đã chuẩn bị đi đến quán mà mình vừa nói, lầm tưởng là do lời mời của mình.

Thế là nửa giờ sau.

Shelir, ba hóa thân Rison Wayne, Hicks và Lancelin, cùng với Augsger, xuất hiện trong tiệm bánh ngọt lớn nhất trên phố Đông Sát.

Tuy là tiệm bánh ngọt, nhưng nơi đây còn phục vụ các loại món chính phong phú khác.

Để tránh bị nhiều người vây xem hơn, ảnh hưởng đến trải nghiệm ăn uống, Shelir cố ý chọn chỗ ngồi ở phòng riêng trên tầng ba.

Ánh đèn trong toàn bộ phòng riêng có màu ấm rất tao nhã.

Bên tay phải lối vào có một chiếc máy quay đĩa được trang trí thành hình kem ốc quế. Bàn ăn trong phòng riêng là một chiếc bàn tròn bằng đá cẩm thạch.

Mặt bàn trải khăn trải bàn màu nhạt chất liệu thượng hạng, hoa văn trên khăn rải bàn vô cùng đẹp, lộng lẫy nhưng không tục tĩu. Chính giữa mặt bàn đặt một giá nến ba tầng, và hai bình hoa trong suốt, bên trong cắm hoa hồng đỏ tươi.

Nếu là một cặp tình nhân, đây chắc chắn là một nơi ăn uống vô cùng thích hợp.

Nhưng trước mắt, trong toàn bộ phòng riêng, tổng cộng có năm vị khách.

Bầu không khí ăn uống vốn dĩ nên thư thái dễ chịu, lại trở nên quỷ dị với những dòng ngầm cuộn trào.

Tuy nhiên, trong bầu không khí này, Shelir, người gây ra cái không khí quỷ dị này, lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Thậm chí khi người hầu mang món khai vị là bánh ngọt lên, hắn còn thuận miệng đưa ra một lời góp ý về cách trang trí.

“Cái khắc hoa này, cắt từ chỗ này sẽ đẹp hơn.”

Bình Luận (0)
Comment