Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 132

Khi Arnold nói xong câu đó, mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Trở thành bạn bè với thân vương Arnold.

Đây là chuyện mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ, mặc dù phản ứng đầu tiên của mọi người là lời nói này có lẽ chỉ là một lời xã giao khách sáo của thân vương, nhưng cũng đủ để làm họ cảm thấy không thể tin nổi.

Ngay cả Augsger, biểu cảm vốn dĩ còn có chút tản mạn cũng nháy mắt trở nên có chút kinh ngạc, đôi mắt vàng óng ánh qua lại quét một lượt trên người Shelir và Arnold, sau đó như là nghĩ tới điều gì, rất có hứng thú mà đứng ở một bên, nghiễm nhiên tư thế xem kịch vui.

Arnold cũng không để ý đến sự khiếp sợ của những người xung quanh, mà là trước sau nhìn Shelir, ý cười trong mắt chút nào chưa giảm, rất có kiên nhẫn chờ đợi Shelir đưa ra câu trả lời.

Ngũ quan hắn anh tuấn sâu sắc, mày râu thanh tú, quanh thân đều tràn ngập một loại sự ưu nhã chín chắn như quý tộc, chỉ xét từ cái khí chất thong dong đạm nhiên kia, Arnold không nghi ngờ gì là đối tượng cực kỳ làm người ta rung động, và cũng thập phần làm người ta tin phục.

Nếu là những người khác, dưới lời nói như vậy của Arnold, sau khi sợ hãi tất nhiên sẽ cảm thấy vinh hạnh lớn lao.

Mà thần sắc Shelir lại có thể nói là bình tĩnh đã đến mức có chút đạm mạc.

Shelir cười như không cười nhìn Arnold một cái, “Có duyên hay không thì không biết, còn làm bằng hữu thì thôi đi.”

Sự từ chối trực tiếp này làm mọi người ở đây đều mở to hai mắt, thiếu chút nữa tưởng mình ảo giác.

Augsger tức khắc phốc một tiếng cười ha hả, hai tay ôm cánh tay nhìn về phía Arnold: “Thân vương Arnold, thật khó có được, ngươi thế nhưng lại bị từ chối.”

Sự vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói hắn không hề che giấu.

Trên thực tế, quan hệ hai người vốn dĩ một chút cũng không thân thiết, từ lúc gặp mặt bắt đầu liền vẫn luôn là duy trì sự thân thiện bề ngoài thôi.

Rốt cuộc vô luận từ phương diện nào mà nói, Ariland thủ đô gần mấy năm này là sự tồn tại bị quốc gia Iseia và quốc gia Berthalytton hợp lực đề phòng.

Arnold dường như cũng không để ý đến sự trêu chọc của Augsger, chỉ là lông mày khẽ nhúc nhích, mày râu thu liễm mấy phần, bày ra một bộ dáng có chút mất mát: “Đúng nha, bị từ chối a.”

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía Shelir lại gia tăng một chút.

Shelir cũng không phải rất muốn để ý đến Arnold và bọn họ.

Trên thực tế, đối với Shelir mà nói, giai đoạn hiện tại hắn đối với hai vị thân vương Arnold và Augsger hứng thú, còn không bằng một phần mười của bánh hoa tươi.

Sau khi nhân viên cửa hàng gói xong tất cả bánh hoa tươi mà tiểu nam hài muốn, Shelir bấm thời gian, chỉ vào bánh hoa tươi hình dạng khác cho nhân viên cửa hàng.

Mười mấy giây sau, Shelir trả tiền xong, cầm lấy lòng bánh hoa tươi liền chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã!” Khi Shelir mới vừa bước ra một bước, Augsger liền gọi hắn lại: “Ngươi rất thú vị, tính cách này rất hợp ý ta, ngươi tên là gì?”

Ngữ khí hắn thập phần sang sảng, khi cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng, thoạt nhìn giống như một con mãnh hổ khỏe mạnh đang biểu đạt sự hữu hảo.

Trong ánh mắt nhìn về phía Shelir cũng lại lần nữa hiện ra sự hứng thú ngay từ đầu.

Và sự chuyển biến này, có lẽ là vì như lời hắn nói, tính cách Shelir hợp ý, lại có lẽ là vì sự từ chối của Shelir đối với Arnold vừa rồi.

Shelir nâng nâng mí mắt, liếc Augsger một cái: “Shelir.” Xem trên chiếc nhẫn kia có thể đổi không ít tiền tệ, Shelir nói ra tên của mình.

Augsger gật gật đầu: “Shelir nha…” Hắn lẩm nhẩm tên Shelir, sau đó lại nói: “Tên của ta, ngươi hẳn là biết đi.”

Shelir thầm nghĩ, hắn đương nhiên biết.

Hắn không chỉ biết tên Augsger, còn biết tất cả trải qua từ nhỏ đến lớn của hắn, khi còn nhỏ đã đái dầm bao nhiêu lần, mấy tuổi vẫn còn bị sâu răng, khi mặc quần thủng đũng đã cùng người khác so xem ai tè xa hơn, v.v., đều toàn bộ rõ ràng.

Nói ra, Shelir đều sợ dọa hắn.

Hiện tại tính toán, những chuyện xấu hổ lúc nhỏ của Augsger thật không ít.

Lưng Augsger không hiểu sao chợt lạnh.

Sao lại thế này, làm sao vừa rồi khoảnh khắc đối diện với ánh mắt đối phương, hắn thế nhưng lại có một loại cảm giác xấu hổ như q**n l*t phảng phất đều bị l*t s*ch không còn?

Và ngoài điều này ra, hắn thậm chí còn có một loại cảm giác đối phương dường như thập phần hiểu biết hắn.

Nhưng sao có thể…

Augsger khẽ sách một tiếng, vứt bỏ sự cảm xúc không thể hiểu được trong lòng sau, ngược lại hướng Shelir phát ra lời mời: “Có hứng thú cùng chúng ta đi phố tây Cát Lâm dạo không?”

Phố tây Cát Lâm cách con phố này ba con đường, là con phố có kỳ trân dị phẩm nhiều nhất trong khu vực này.

Hôm nay mục đích của Augsger và Arnold chính là một tiệm cũ chuyên bán các loại gương ở phố tây Cát Lâm.

Nói là “tiệm cũ”, kỳ thật cũng không phải vì thời gian mở cửa hàng này lâu, mà là chỉ cửa hàng này là tiệm có vật phẩm bán có giá trị nhất và hiếm quý nhất trong tất cả các tiệm gần đây, xem như người dẫn đầu trong cùng ngành nghề gần đây.

Đương nhiên, nếu chỉ cần chỉ bán gương, là xa xa không đủ.

Cho nên cửa hàng này chân chính bán, là các loại kỳ trân dị bảo mà các tăng nhân du ngoạn mang về từ các nơi.

Và gương, chỉ có thể xem như một bộ phận trong đó.

Hoặc là nói chính xác hơn, cửa hàng này hiện tại sẽ mang theo cờ hiệu bán gương, là vì gần đây một hai tháng ba thủ đô lớn đang vơ vét các loại gương, cho nên giao dịch liên quan đến gương trong tiệm tự nhiên liền nhiều lên.

Bán đi, mua vào, ra ra vào vào, các loại hình dạng, các loại kích cỡ gương, có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

Là đương sự gương Shelir, không có bất kỳ hứng thú nào với những chiếc gương này, cho nên không hề mang theo bất kỳ do dự nào, Shelir đáp lại hai chữ: “Không đi.”

Biểu tình Augsger cứng lại, dường như không nghĩ tới Shelir sẽ từ chối đến mức dứt khoát như vậy, buột miệng liền nói: “Vì sao không đi?”

Shelir vui vẻ: “Ta lại không có hứng thú, vì sao phải đi?”

Augsger còn tưởng nói thêm gì nữa, Arnold ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Tôi nghe nói tiệm mỹ thực ở phố tây Cát Lâm cũng không ít, có một tiệm có kẹo mềm hình nhân dường như còn dung hợp khẩu vị của ba quốc gia, không biết hương vị như thế nào.”

Ngữ khí hắn không nhanh không chậm, giọng nói hơi trầm thấp từ tính như là đàn cello được tấu lên trong nhà hát opera, nghe tới rất có ý nhị.

Môi Shelir hơi mím, thần sắc có một tia buông lỏng.

Augsger thấy thế, lập tức cũng nói: “Đúng! Tiệm kia quả thật không tồi.”

Shelir nhìn hắn một cái, Augsger là đang đánh giá loạn không sai, nhưng sự đánh giá này thật đúng là chó ngáp phải ruồi.

Theo Shelir biết, kẹo mềm tiệm kia quả thật có chút đồ vật bên trong.

Nghĩ vậy, Shelir do dự một chút, nhìn về phía Quạ Béo trên vai.

Quạ Béo biết Shelir muốn nghe thấy gì, rất hiểu chuyện gật đầu: “Shelir đi thôi đi thôi.”

Khóe môi Shelir nhếch lên, “Vậy đi thôi.”

Hai phút sau, trong chiếc kiệu vốn dĩ ngồi ba người, cuối cùng ngồi bốn người và một con quạ đen béo.

Augsger và tiểu cháu trai Nileya ngồi ở hàng ghế đối diện phía trước.

Shelir ngồi ở bên tay trái Augsger, đối diện hắn là Arnold.

Nileya vừa ăn bánh hoa tươi trong tay, vừa tò mò nhìn chằm chằm Shelir, dường như là không rõ người này có chỗ đặc biệt gì.

Nhưng khi Shelir nhìn về phía hắn, hắn lại bỗng dưng thu hồi ánh mắt, bày ra một bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý đến Shelir.

So với Nileya không thẳng thắn, Augsger ngược lại thoải mái hào phóng nhìn Shelir.

Hắn ở Shelir nuốt xuống miếng bánh hoa tươi cuối cùng sau, chủ động hỏi: “Shelir, ngươi là người ở nơi nào? Nhà ở nơi nào?”

Shelir lựa chọn tính đáp lại một câu: “Nhà ở nơi ngươi không đến được.”

Augsger sửng sốt một chút, “Nơi ta không đến được?” Như là nghĩ tới điều gì, hắn đôi mắt híp lại, cười nói: “Ngươi đang nói đùa sao?”

Shelir ngước mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Câu trả lời này của ta nhìn như đang nói đùa sao?”

Augsger không nói chuyện, ánh mắt lại một chút trở nên sắc bén, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Shelir, như là đang mượn điều này để nhìn rõ nội tâm Shelir.

Nhưng mà ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn, hắn cũng không nhìn ra được thêm nhiều tin tức từ trong mắt thanh niên này.

Điều duy nhất có thể xác định, chính là đối phương nhìn không như là đang nói dối.

Mà Arnold ngồi đối diện Shelir lại là không nhanh không chậm nói: “Nơi Augsger ngươi đều không đến được, sẽ là nơi nào đây? Thật đúng là làm người ta có chút tò mò nha.”

Hắn v**t v* cằm của mình, trong ánh mắt nhìn về phía Shelir có hàm ý khác.

Trong ánh mắt Augsger cũng nhiều thêm vài phần sự xem xét sắc bén.

Tiểu nam hài Nileya vẫn đang ăn bánh hoa tươi nhìn nhìn Augsger, lại nhìn nhìn Arnold, cuối cùng lại nhìn về phía Shelir, đôi mắt tròn tròn hiện ra sự hoang mang lớn.

Không rõ vì sao tiểu thúc của mình và thân vương Arnold này lúc thì ý cười doanh doanh đối với người này, dường như rất thích.

Lúc thì lại dường như rất cảnh giác.

Hơn nữa, không khí hiện tại thật kỳ quái nha.

Trong lòng nghĩ như vậy, Nileya cũng trực tiếp đem câu này nói ra khỏi lòng.

Giọng trẻ con mềm mại non nớt vang lên trong xe ngựa, trong phút chốc liền phá vỡ bầu không khí ban đầu.

Augsger nhéo một cái má thịt đô đô của Nileya, “So với nói chuyện, ngoan ngoãn ăn bánh hoa tươi của ngươi đi.”

Nileya rầm rì một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn.

Augsger cũng tiếp tục đáp lời với Shelir: “Ngươi dường như rất thích ăn đồ ngọt.”

Shelir nói: “Xóa đi hai chữ dường như này, dù sao đây là chuyện rõ ràng.”

Augsger bật cười: “Ngươi nói chuyện thật trực tiếp nha.” Hắn hạ giọng nói: “Sẽ không sợ đắc tội ta?”

Shelir không nói dối, vì thế hắn trả lời: “Không sợ.”

Dường như là phát hiện Shelir hỏi gì đáp nấy, Augsger thuận thế hỏi: “Vì sao không sợ?”

Shelir nhìn Augsger một cái, ăn ngay nói thật: “Ngươi đối với ta đều không thành uy h**p.”

Bị coi là không thành uy h**p Augsger cười càng thoải mái: “Ta thật sự quá tò mò, là loại nguyên nhân gì có thể làm ngươi nói ra lời như vậy.”

“Chỉ là từ ý nghĩa khách quan trần thuật mà thôi.” Shelir vừa v**t v* những sợi lông tơ ngắn trên đầu Quạ Béo vừa trả lời.

Augsger nhướng mày, tùy tay chỉ chỉ Arnold ngồi ở một bên khác: “Vậy hắn thì sao?”

Shelir: “Cũng giống nhau.”

Augsger hai tay ôm cánh tay, mang theo mấy phần thử tính nói: “Ngươi sự thẳng thắn này làm ta không thể không hoài nghi thân phận của ngươi.”

Shelir cười: “Từ lúc ngươi mời ta cùng đi, không phải đã bắt đầu hoài nghi rồi sao?”

Augsger tiếp lời hắn: “Cho nên ý ngươi là dù sao cũng đã hoài nghi, liền không thiếu vòng này?”

“Là ý tứ như vậy.” Shelir thong thả ung dung đưa ra lời khẳng định.

“Ta tổng cảm giác ngươi rất quen thuộc ta.” Augsger thẳng thắn, cuối cùng, hắn nhìn về phía Arnold: “Nha, ngươi hẳn là cũng có cảm giác này đi?”

Bình Luận (0)
Comment