Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 135

Thanh niên đang ngồi đối diện họ đây.

Tóc đen mắt vàng, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mỗi góc độ, mỗi tấc đều như được thần linh tỉ mỉ miêu tả, không có một chút tì vết nào.

Hình dáng tuyệt mỹ nồng nhiệt giống như bức họa mê hoặc nhất, đẹp đến mức thu hút ánh nhìn, đẹp đến mức chói mắt, khắp thân đều tràn ngập một lực mê hoặc nguy hiểm vô tận.

Những người ra biển như họ, thường xuyên nghe được tin đồn về hải yêu.

Trong truyền thuyết, hải yêu có khuôn mặt tuyệt mỹ, cùng giọng nói thiên bẩm, chúng thông qua tiếng ca hấp dẫn những con thuyền gần đó, sau đó kéo những người trên thuyền xuống biển nuốt chửng.

Họ không thể tưởng tượng ra bộ dáng của hải yêu, nhưng giờ phút này lại có thể khẳng định, vô vàn hải yêu được miêu tả là mê hoặc bởi những thi nhân du hành, vô luận là tính nguy hiểm hay sự thần bí, đều không thể sánh kịp một nửa phần với thanh niên trước mắt này.

Điều quan trọng nhất là, cảm giác xa cách phát ra từ tận xương tủy đối phương trong lúc lơ đãng, cho dù dưới ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt kia, cũng chưa từng yếu đi nửa phần.

Đó là một sự khó lường mà người khác dường như vĩnh viễn cũng không thể chạm tới.

Như là một giới hạn vô hình đã hình thành, không thể vượt qua, không thể xóa bỏ.

Là sự tồn tại mà họ vĩnh viễn không có khả năng chân chính tiếp cận.

Khoảnh khắc này, trong đầu Karina và Kennan, đồng thời sinh ra ý nghĩ này.

Và cũng vì trước đó mình đã cảm thấy thanh niên Ma Kính này nhìn có vẻ rất dễ chung sống mà cảm thấy nực cười.

Karina lay động con mắt, qua một hồi lâu mới tìm lại được ngôn ngữ của mình, nhìn Shelir lẩm bẩm nói: “Thì ra lời đồn… lời đồn là thật!”

Khi nàng nói chuyện còn có chút vấp, lúc Shelir nhìn về phía nàng, cô gái vốn tùy tiện này, thế nhưng cũng không khỏi trở nên hơi gò bó.

Đây không phải là sự rung động về mặt tình yêu nam nữ không liên quan, mà là một loại phản ứng căng thẳng tự nhiên khi nhìn thấy sự tồn tại xinh đẹp đến mức tột cùng.

Mà so với Karina, Kennan một bên ít nhiều muốn khá hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Thậm chí so với sự căng thẳng và kinh ngạc cảm thán đơn thuần của Karina, hắn, người không lâu trước đây mới bị thanh niên này nói ra những chuyện xấu hổ lúc thơ ấu của mình, giờ phút này còn có thêm một loại xấu hổ và ảo não.

Những cảm xúc này đan xen trong lòng hắn, làm khuôn mặt hắn xuất hiện sự biến hóa biểu cảm có thể nói là đặc sắc.

Shelir bị phản ứng của cặp huynh muội này chọc cười.

Hắn học tư thế tán mà Karina đã làm trước đó, giơ ngón cái lên với Kennan: “Cơm cuộn trứng cũng không tệ lắm.”

Mặt Kennan đỏ lên, cả người tức khắc như bị đặt trong một chảo dầu nóng, làn da nóng lên đến lợi hại.

Khi đối phương không lộ ra bộ dạng thật sự, hắn còn có thể duy trì sự bình tĩnh cơ bản.

Trước mắt, đã không có sự ngụy trang bình thường đến tột cùng kia, đối mặt với lời khen của một thanh niên dung nhan tuyệt mỹ, bị đối phương dùng ánh mắt mang theo vài phần ý cười chăm chú nhìn, nhịp tim Kennan chợt tăng tốc, phảng phất giây tiếp theo liền muốn nhảy ra ngoài.

Hơi mất mặt.

Không đúng, là quá mất mặt!

Kennan ảo não gãi gãi tóc mình, thầm mắng phản ứng lần này của mình thật sự là không nên.

Chẳng phải là chỉ lớn lên quá đẹp thôi sao.

Lý trí và sự bình tĩnh của hắn đi đâu rồi!

Hắn rõ ràng không phải người chỉ xem mặt.

Kennan nhổ vào phản ứng của mình trong lòng, ngay sau đó dưới ý cười càng ngày càng nồng đậm của Shelir, bá một cái đứng lên, nhanh chóng mang cái đĩa không đi xuống như đang chạy trốn.

Karina nhìn bóng dáng Kennan, vỗ vỗ khuôn mặt đồng dạng đang nóng lên của mình, dùng một ngữ khí vô cùng chắc chắn nói với Shelir: “Kennan hắn nhất định là ngượng ngùng!”

Nói xong, nàng lại nói theo sau: “Ta hiện tại biết vì sao ngươi muốn ngụy trang một phen.”

Không đợi Shelir nói chuyện, nàng lại tiếp tục nói: “Ta hiện tại cảm thấy mình thật may mắn nha!”

Thế mà lại có thể được một Ma Kính xinh đẹp như vậy lựa chọn.

Nàng chắp hai tay trước ngực, một đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng long lanh nhìn chằm chằm Shelir: “Cảm ơn kẹo mềm thêm pudding!”

Shelir học hành động của nàng, nháy mắt với nàng, cũng chắp hai tay trước ngực: “À, cảm ơn kẹo mềm thêm pudding!”

“A a!” Karina kêu lên một tiếng chịu không nổi, lập tức liền che hai mắt mình lại nói: “Ngươi đừng như vậy! Ta chịu không nổi đâu!”

Nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được nhào tới ôm đối phương một cái.

“Khụ khụ khụ, Karina, ngươi bình tĩnh một chút.” Kennan, người đã lợi dụng việc mang đĩa thức ăn đi để điều chỉnh cảm xúc, lại đi trở về.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Karina, hắn có chút dở khóc dở cười vỗ một cái lên Karina còn đang bịt mắt.

Cuối cùng, hắn lại nhìn về phía Shelir đang ngồi đối diện, bất quá không dám nhìn thẳng vào mắt Shelir: “Xin lỗi, nàng quá kích động liền sẽ như vậy.”

Shelir cười khẽ: “Ta biết.”

Nói xong, xét thấy Karina cần thời gian bình phục, và hắn sau khi ăn xong cũng muốn nghỉ ngơi, Shelir liền mang theo Quạ Béo hóa thành một đoàn ánh sáng nhạt trở về trong gương.

Kennan cũng không phải là Kẻ được Thần ưu ái có thể tu tập thần thuật, lần này nhìn Shelir bằng một phương thức tan biến ngay trước mắt, cho dù biết đối phương là Ma Kính, cũng ít nhiều cảm thấy có chút chấn động.

Nếu không phải chiếc gương đang được đặt trong hộp cách đó không xa, Ma Kính, thanh niên, Shelir, vô sở bất tri, những điều này, giống như là chưa từng xảy ra vậy.

Không hề nghi ngờ, họ là may mắn, may mắn nhận được sự thiên vị của Ma Kính.

Hẳn là có thể coi như là thiên vị đi.

Ít nhất Ma Kính đã chọn Karina trong số rất nhiều người muốn có được hắn.

Hơn nữa không lâu trước đây, đối phương còn ăn cơm cuộn trứng do chính tay hắn làm.

Nghĩ đến đây, khóe môi Kennan không tự giác nhếch lên.

Lúc này, Karina đã hơi chút bình tĩnh lại từ sự kích động cũng buông tay đang che mắt ra.

Trên khuôn mặt xinh đẹp nàng toát ra sự vui sướng vô cùng trong sáng.

Nàng nâng nâng mi mắt, cùng Kennan nhìn về phía hộp đựng chiếc gương.

Giây tiếp theo, không mang theo bất kỳ do dự nào, Karina dùng hai tay lấy chiếc gương ra khỏi hộp, vô cùng cẩn thận mà ôm mặt Ma Kính tinh xảo này trong tay.

Lúc này, không có bản thể Shelir ở đây, Karina rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ngày thường, dùng một ánh mắt như vừa khai quật được bảo vật quý giá nhất, bên trái nhìn mặt kính, bên phải nhìn gọng kính, vô cùng thích thú.

Tính cách nàng ngay thẳng, đối với sự tồn tại mình thích, cũng không keo kiệt trong việc biểu đạt.

Tựa như giờ phút này, nàng ngoài miệng liền không ngừng nói: “Thích! Rất thích!”

Đây hẳn là được xem là sự kinh hỉ lớn nhất nàng gặp được trong gần mười năm qua!

Nếu không phải trong lòng vẫn còn giữ lý trí, Karina thậm chí muốn trực tiếp hôn một cái lên gương để biểu đạt sự yêu thích mãnh liệt trong nội tâm mình.

Quạ Béo trong gương cảm thán một tiếng: “Nàng thật nhiệt tình.”

Shelir chọc một chút đầu Quạ Béo: “Ngủ một lát đi.”

Cùng lúc đó, bên kia.

Augsger đang ngồi trên ghế nhìn kỵ sĩ Wenger đang quỳ dưới đất, như suy tư gì nói: “Cho nên ngươi là theo dõi mất thanh niên kia ở Trang viên Maid?”

Wenger gật gật đầu, trong giọng nói toát ra vài phần tự trách: “Là thuộc hạ thực lực vô dụng.”

Nghe được Wenger nói như vậy, Augsger lại không đưa ra đáp lại.

Giờ phút này, trong đầu hắn đang nghĩ chính là những điều Wenger vừa thuật lại trong lúc theo dõi.

Từ đoạn đối thoại giữa thanh niên và cặp huynh muội được Wenger thuật lại, xem ra đối phương dường như biết rất nhiều chuyện.

Điều này rất kỳ lạ.

Đối phương hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy cặp huynh muội kia, lại có thể biết được tuyến đường sắp đi của hai người.

Biết tuốt sao…

Augsger hơi rũ mắt, một tay v**t v* cằm, đáy mắt lướt qua một tia suy tư sâu xa.

Xem ra hắn cần thiết phải đi một chuyến Trang viên Maid.

Cùng khoảnh khắc đó.

Arnold bên này cũng đã nghe xong Esseus thuật lại.

Đôi mắt màu lục phỉ thúy của hắn hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt, hơi cúi đầu nhìn về phía Esseus: “Thanh niên ngươi nói kia, có thể hay không có liên quan đến Ma Kính?”

Hắn liền dùng một giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nói ra sự suy đoán táo bạo mà người khác tưởng cũng không dám tưởng.

Và lời này của hắn, thà nói là đang dò hỏi Esseus, không bằng nói là đang tự mình ngôn ngữ.

Trên thực tế, theo Arnold thấy, cái gọi là tin đồn, trong rất nhiều thời điểm thề cũng không nhất định đều là giả dối.

Tựa như chỉ cần có bong bóng muốn nổi lên, liền nhất định tồn tại gió thổi.

Truyền thuyết sở dĩ sẽ lưu truyền rộng rãi, tất nhiên tồn tại đạo lý nhất định.

Ma Kính vô sở bất tri.

Ma Kính ở trong một thanh niên.

Xem hai điều này là điều kiện tiên quyết chính xác, lại tiến hành suy luận trên cơ sở tin tức này, đem thanh niên làm hắn cảm thấy một chút cũng không bình thường kia, đối chiếu so sánh với thanh niên Ma Kính, dường như cũng không phải là không thể.

Dung mạo có thể hoàn toàn ngụy trang, nhưng khí chất quanh thân lại không dễ dàng che giấu hoàn toàn như vậy.

Suy xét đến điều này, khóe môi Arnold hơi cong: “Bên Augsger hẳn là sẽ đi một chuyến Trang viên Maid, nếu hắn muốn đi nơi đó, vậy chúng ta đi từ một phương hướng khác thì tốt rồi.”

Nói xong, hắn suy nghĩ vài giây, ngay sau đó nói: “Đêm nay, ra biển đi xem đi.”

Esseus gật gật đầu, âm thanh cứng nhắc và lạnh lùng: “Ta đã biết.” Hắn nói: “Ta sẽ chuẩn bị sẵn con thuyền.”

Arnold nhàn nhạt ừ một tiếng, ngay sau đó đặt tay lên ngực trái, lòng bàn tay cách quần áo dán vào trái tim đang nhảy lên của mình, giống một tín đồ thành kính nhất chậm rãi nói: “Quang Minh Thần ở trên cao, nguyện chuyến ra biển lần này có thể thu hoạch được một kinh hỉ được như ước nguyện.”

Trong gương.

Shelir cũng không ngủ bao lâu liền tỉnh.

Đảo không phải hắn không muốn ngủ nhiều, mà là Karina bên ngoài gương vẫn luôn đối diện với gương cười ngây ngô, thỉnh thoảng bật ra một hai câu lời nói.

Với sự tồn tại cảm như vậy, Shelir muốn hoàn toàn làm lơ cũng khó.

Kennan có chút bất đắc dĩ: “Karina, ngươi đã ôm Ma Kính nhìn hơn 4 giờ rồi.” Khi nói chuyện, hắn liếc mắt chiếc gương đang được Karina ôm: “Hắn cũng sẽ không chạy.”

Karina nói: “Kennan, ngươi nói Shelir khi nào sẽ trở ra nha?”

Mấy giờ trước khi đối phương biến mất, cũng không nói khi nào sẽ lại hiện thân, vạn nhất hắn một ngày hai ngày ba ngày bốn ngày đều không ra thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, Karina cũng dứt khoát đem tất cả suy nghĩ trong lòng này nói ra.

Kennan đi đến bên cạnh Karina: “Hẳn là sẽ không.”

Karina nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Ta biết rồi! Ta chỉ cần nói nhiều đồ ăn ngon, hắn khẳng định sẽ từ trong gương ra ngoài.”

Kennan nghe vậy, đang muốn nói đối phương là Ma Kính, không phải cái gì tham ăn quỷ sẽ bị mỹ thực dụ hoặc, nhưng mà lời nói đều tới bên miệng, khi đột nhiên nhớ tới địa điểm họ gặp gỡ đối phương và nguyên do đối phương sẽ đi cùng họ, bỗng dưng trầm mặc.

Giống như, đại khái, còn thật có khả năng.

Karina thấy Kennan không nói lời nào, tức khắc nhếch khóe môi lên: “Xem đi, ngươi cũng cảm thấy đây là một phương pháp.”

Nói xong, cũng không đợi Kennan lại mở miệng, Karina liền bắt chiếc gương được ôm đặt ngay trước mặt mình.

Nàng nhìn sự phản chiếu của chính mình trong gương, đầu tiên là khụ khụ, hắng giọng, sau đó mới dùng ngữ khí khác biệt so với thường ngày, hơi hơi kéo dài giọng nói thần thần bí bí hỏi: “Ma Kính nha Ma Kính, Ma Kính vô sở bất tri, ngươi hiện tại có thể từ trong gương ra ngoài được không?”

Bình Luận (0)
Comment