Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 18

Lời Guy vừa dứt, một thanh niên thần quyến giả tầm hơn hai mươi tuổi bỗng nhiên đứng bật dậy, cực kỳ kích động mà hét về phía bóng lưng của Shelir:

“Thưa thầy, em muốn nhuộm tóc đen giống như thầy!”

Âm thanh của hắn vang dội, khí thế dồi dào, mang theo một ý chí chiến đấu cháy bỏng.

Câu nói ngắn ngủi, nhưng khí lực quá lớn, đến mức chấn động cả phòng học, làm một con quạ đen mập đang định cất cánh từ khung cửa sổ cũng giật mình, vội quẫy cánh loạng choạng, bị một cành cây vướng lại.

Shelir lập tức dừng bước.

Phòng học vốn còn ồn ào, trong nháy mắt liền yên lặng như tờ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị thần quyến giả kia, mang theo sự kinh ngạc pha lẫn phức tạp.
Người thì nghĩ hắn đang lấy hết can đảm để bày tỏ quyết tâm, kẻ thì lại tưởng hắn muốn tuyên chiến.

Chính bản thân thanh niên đó cũng chợt ý thức được mình vừa làm gì. Khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, như con vịt bị thả vào chảo dầu sôi, nóng bức đến mức không biết phải làm sao.

Hắn há miệng, định nói thêm vài lời giải thích để vớt vát.

Nhưng lúc này, trong không gian im ắng, vang lên một tiếng cười khẽ, êm tai vô cùng.

Thanh niên kia thoáng ngẩn ra, rồi như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn về phía người phát ra tiếng cười ấy.

Shelir.

Shelir quay người lại. Sau khi ánh mắt giao nhau, y nâng mắt, chuyển tầm nhìn lên mái tóc của thanh niên kia.

Mái tóc xoăn màu vàng nhạt, độ dài vừa phải – kiểu tóc thường thấy ở công dân Berthalytton.

Shelir khẽ cong môi, nói:
“Rất mong chờ màu tóc mới của em.”

Nói xong, y lại quay người, tiếp tục bước ra cửa.

Còn thanh niên tóc vàng kia thì mặt đỏ bừng chưa tan, không biết trong đầu nghĩ tới điều gì, bỗng bật cười ngây ngốc, hô hố liên hồi.

Guy nhìn cảnh đó, gương mặt tràn đầy chán ghét, khinh thường buông một câu:
“Đồ ngốc.”

Hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, kẻ này thực chất có chút quan hệ họ hàng xa với mình.

Giọng Guy không lớn, nhưng vì trong phòng học đang yên tĩnh, câu “đồ ngốc” ấy vẫn vang rõ ràng khắp cả lớp, ai nấy đều nghe thấy.

Ai cũng biết hắn đang mắng thanh niên tóc vàng đang cười khù khờ kia.

Nhưng ngay sau đó, Shelir lại một lần nữa xoay người.

Guy hơi khựng lại.

Chỉ thấy Shelir thẳng bước về phía hắn.

Guy khẽ mấp máy môi, càng lúc càng căng thẳng. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn từng chút, hắn theo bản năng muốn giải thích rằng câu “đồ ngốc” khi nãy không phải nhằm vào thầy.

Thế nhưng còn chưa kịp nói, đối phương đã vòng qua dãy bàn, dừng lại ngay phía sau chỗ hắn ngồi.

Shelir không hề để ý đến Guy, mà đưa tay ra, cứu con quạ đen béo đang mắc ngoài cửa sổ ra khỏi cành cây.

Y nhấc con chim lên, giữ ở sau gáy nó rồi nói:
“Phải đi thôi.”

Vừa dứt lời, y đặt con quạ đen lên vai mình. Sau đó, không thêm một lời nào, trực tiếp bước ra cửa sau rời đi.

Suốt quá trình, y không liếc nhìn Guy lấy một lần.

Khi Shelir đi khỏi, như chiếc van nước bị mở bung, bầu không khí trong phòng lại ồn ào trở lại.

Guy thì cụp mắt xuống. Mái tóc nâu che khuất ánh nhìn của hắn, nhưng đường nét đôi môi mím chặt đã lộ rõ tâm trạng lúc này không mấy dễ chịu.

Trong lớp, cuộc thảo luận của các thần quyến giả lại xoay quanh vị thầy giáo mới.

Trải qua nửa giờ ở chung, sự tò mò ban đầu không những không giảm đi, mà còn càng mãnh liệt hơn.

Bọn họ cực kỳ muốn biết, dưới lớp mặt nạ của Shelir là dung mạo như thế nào.

“Chắc chắn là rất đẹp!”

“Ta giữ thái độ trung lập.”

“Ta thừa nhận vị chiêm tinh thuật sĩ này quả thật có sức hút, nhưng ta vẫn kiên trì ý kiến trước đó – chỉ những kẻ xấu xí mới cần che mặt nạ.”

Người nọ vừa dứt lời, lập tức có người phản bác:

“Không! Thầy ấy không xấu!”

Người lên tiếng chính là Baldur Tusli.

Cậu ta đứng bật dậy, giận dữ nhìn chằm chằm kẻ vừa phát ngôn.

Đối phương chỉ liếc cậu ta một cái, nhướn mày tỏ vẻ không mấy quan tâm.

Baldur nắm chặt nắm đấm, rất muốn nói cho cả lớp biết rằng thầy giáo của bọn họ đẹp vô cùng. Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng vẫn nghẹn lại.

Cậu không thể nói.

Nếu Shelir đã che mặt, hiển nhiên là cố tình giấu đi diện mạo thật. Nếu cậu tùy tiện tiết lộ rằng mình từng thấy mặt thầy, chẳng khác nào mang phiền toái đến cho thầy.

Nghĩ vậy, Baldur hít sâu một hơi, cưỡng chế cảm xúc, không buồn để ý đến đám bạn nữa mà xoay người rời khỏi lớp.

Polun vội chạy theo:
“Huynh đệ, hôm nay ngươi lạ lắm đó.”

Baldur không đáp, chỉ bước nhanh hơn.

Trong lớp, vốn chỉ có hai thần quyến giả tóc đen. Baldur vừa đi, giờ chỉ còn lại Solholin.

Solholin nhìn theo bóng lưng của Baldur, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen vài giây, lóe lên tia suy tư.

Cùng lúc ấy, bên cạnh Guy, Wil cũng đang quan sát Baldur với vẻ nghiền ngẫm.

Cuộc tranh luận trong lớp vì thế mà chia làm hai phe rõ rệt – một bên tin rằng Shelir rất đẹp, bên còn lại khẳng định y xấu xí. Càng tranh luận, không khí càng náo nhiệt, gần như ầm ĩ hơn cả lúc học.

Số người tin thầy đẹp áp đảo hơn, nhưng phe ngược lại thì vừa bướng bỉnh, vừa dày mặt, chẳng chịu kém.

Solholin nhìn mà cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. Thì ra học viện cũng náo loạn như vậy, hoàn toàn khác với tưởng tượng trước khi nhập học.

Đúng lúc này, phe cho rằng Shelir xấu xí bỗng đưa ra một đề nghị táo bạo:

“Các thầy trong học viện đều ở tầng năm của tháp Tar. Chúng ta tranh luận nửa ngày cũng không ra kết quả. Sao không cử một người ở tầng bốn leo lên tầng năm xem thử?”

“Cái gì? Leo lên tầng năm?”

“Tầng bốn cách tầng năm chỉ một tầng, leo từ cửa sổ là xong.”

“Ý ngươi là đi nhìn lén?”

“Thì sao nào? Chẳng lẽ các ngươi không muốn biết dưới lớp mặt nạ ấy là gì sao?”

“……”

Những người phản đối ban đầu cũng bắt đầu dao động. Sau một hồi giằng co trong lòng, sự hiếu kỳ đã thắng thế.

Cuối cùng, đây không chỉ là vấn đề đẹp hay xấu, mà còn liên quan đến thắng thua giữa hai phe.

Wil cười:
“Thú vị thật. Nếu đã vậy, hãy rút thăm chọn một người ở tầng bốn đi thử. Tính cả ta và Guy.”

Guy cau mày:
“Đừng lôi ta vào.”

Wil nhướng mày:
“Dù sao cũng chán, tham gia một chút đi. Huống chi, ngươi không tò mò dung mạo của chiêm tinh thuật sĩ kia sao?”

Guy im lặng.

Mà sự im lặng này, chẳng khác nào ngầm đồng ý.

Wil cười đắc ý, kéo Guy đi về phía nhóm đang chuẩn bị rút thăm.

Kết quả – tờ giấy bốc trúng lại rơi vào tay Guy.

Wil nhìn sắc mặt tối sầm của hắn, có chút ngượng ngùng gãi mũi:
“A, Guy… xem ra hôm nay thần Quang Minh đặc biệt chiếu cố ngươi.”

Guy: “……”

Đêm đến.

Guy dựa vào đặc quyền của mình, tra được số phòng của Shelir. Từ ban công tầng bốn, hắn bám dây leo cùng phép phù không, lặng lẽ leo lên tầng năm.

Động tác của hắn rất nhẹ, thân hình linh hoạt, gần như không gây ra tiếng động nào.

Cửa sổ phòng Shelir mở sẵn. Guy hơi nghi hoặc, nhưng không nghĩ nhiều, kiềm hơi thở rồi nhảy vào.

Nhưng vừa đặt chân xuống, sau đầu gối hắn liền bị một lực mạnh đá trúng. Hai chân gập lại, mất đà ngã xuống. Trong khoảnh khắc đó, một bàn tay đã chộp lấy cổ áo hắn, ép cả người hắn dán chặt vào vách tường.

Lưng Guy đập vào bức tường cứng, đau rát. Khi kịp phản ứng, hắn đã ngồi bệt dưới đất, cổ họng còn bị một lưỡi dao lạnh lẽo kề sát.

Guy: “……”

Ngay lúc này, lưỡi dao rút lại. Guy theo bản năng muốn đứng lên, nhưng một giọng nói vang lên trên đầu:

“Tốt nhất đừng động đậy.”

Giọng nói lười biếng, mang chút khinh nhờn, âm cuối hơi kéo dài, vừa trêu chọc vừa cảnh cáo.

Guy ngẩng đầu.

Hắn mới phát hiện – một chân đối phương đang đặt g*** h** ch*n hắn, gót giày chỉ cách bộ phận yếu hại của hắn chưa đến vài milimet.

Mặt Guy đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Hắn biết rõ, đây là một sự uy h**p tr*n tr**.

Shelir cúi mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên:

“Thần quyến giả Guy, leo cửa sổ không phải là một thói quen tốt đâu.”

Bình Luận (0)
Comment