Tên to con Thomas và tên nhóc Eden chú ý tới sự im lặng kỳ lạ này, những tên hải tặc khác chứng kiến tất cả cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Sự việc diễn ra rõ ràng khác so với những gì chúng từng gặp phải trước đây.
Trước đây khi cướp tàu buôn, chúng luôn xông thẳng lên, bất kể trên tàu có bao nhiêu vệ sĩ, thực lực mạnh hay yếu, miễn đánh thắng là có một món hời lớn.
Chưa bao giờ có lần nào lại hòa nhã như lần này.
Nhưng nghĩ lại, khoan hãy nói đến chàng trai người cá tóc xanh, chỉ riêng vẻ đẹp của chàng trai tóc đen kia, đã khiến chúng có một cảm giác lúng túng khó tả khi định ra tay thô bạo trước mặt anh.
Hơn nữa không hiểu sao, chúng không muốn bộc lộ bộ mặt xấu xa của mình trước mắt đối phương.
Nghĩ như vậy, việc lão đại Monroe hạ giọng mời hai chàng trai lên thuyền trước, dường như cũng hợp tình hợp lý.
Thomas và Eden, một lớn một nhỏ, liếc nhìn nhau, rồi lặng lẽ đi theo.
Trong phòng hội nghị của khoang tàu.
Shelir và Lancelin ngồi song song, còn Bertram Monroe ngồi đối diện Shelir.
Một cặp anh em có vẻ ngoài tuấn tú, đứng hai bên Shelir và Lancelin, rót rượu Brandy cherry cho họ.
Rượu màu đỏ anh đào từ từ chảy xuống ly thủy tinh trong suốt, tỏa ra hương rượu thoang thoảng.
Shelir chú ý tới bàn tay của cô gái rót rượu bên trái mình đang run rẩy, hơi thở cũng rất nhẹ, rõ ràng đang trong trạng thái cực kỳ sợ hãi và căng thẳng.
Chàng trai đứng bên phải Lancelin cũng không khá hơn là bao.
Shelir chỉ cần lướt mắt qua là có thể thấy vết sẹo bị quất trên cổ tay đối phương.
Shelir biết, ngoài cổ tay ra, trên người chàng trai này cũng có rất nhiều vết roi lằn lưởi.
Mà chàng trai này so với những người nam nữ bị nhốt trong lồng sắt ở khoang đáy mà bọn hải tặc gọi là “hàng hóa”, đã tốt hơn rất nhiều.
Vị trí của họ hiện tại cách khoang đáy dưới cùng một khoảng, tiếng la hét và chửi rủa vọng lên từ dưới mỗi đêm, đều bị tiếng sóng biển của con thuyền lớn che khuất hết.
Shelir hơi nâng mắt, trầm ngâm nhìn người đàn ông độc nhãn tóc nâu ngồi đối diện. Trong đầu, đã có một hình ảnh tương đối cụ thể về kết cục chết của con rắn lai này.
Mặc dù Shelir hiện tại chỉ có thể dự đoán tương lai ở một mức độ nhất định, nhưng về cái chết của tên hải tặc độc nhãn này, chắc chắn sẽ không có biến động nào ngoài những gì đã định sẵn.
Nhận thấy ánh mắt của Shelir, Bertram hơi mỉm cười.
Hắn không biết chàng trai tóc đen đối diện đã "nhìn thấy" cái chết của mình, ngược lại, khóe môi hắn nhếch lên, từ tốn chủ động giới thiệu bản thân: "Tôi là Bertram Monroe, rất vui được làm quen với hai vị tại vùng biển rộng lớn này."
Nói xong, Shelir vẫn chưa mở lời, Lancelin ở bên cạnh đã hờ hững "ồ" một tiếng.
Rõ ràng là đang đáp lại lời Bertram, nhưng cũng rõ ràng là không có ý định giới thiệu bản thân.
Ánh mắt Bertram hơi lạnh lùng.
Eden đứng sau lưng Bertram lập tức nhíu mày nói: "Chú ý thái độ của các người đi."
Bertram liếc nhìn Eden: "Eden, đối đãi khách nhân phải kiên nhẫn một chút." Lời nói là vậy, nhưng trong giọng Bertram không hề có một chút trách cứ.
Nếu không có sự ngầm đồng ý của hắn, lời của Eden đã bị chặn lại ngay từ khi vừa thốt ra.
Lancelin hừ một tiếng không mấy quan tâm, hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm, tay còn lại cầm ly rượu Brandy cherry đã được rót đầy, thờ ơ lắc lư, thuận miệng đáp lại: "Anh ấy tên Sean, tôi tên Love Sean."
Cái tên mà Lancelin tùy tiện đặt ra này khiến nụ cười trên mặt Bertram lại lần nữa cứng lại.
Tuy nhiên, vị thuyền trưởng hải tặc này cũng coi như đã trải qua sóng gió, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, lại lần nữa cười rộ lên: "Vị tiên sinh Love Sean này, khá hài hước đấy."
Lancelin nghe vậy, lười biếng ngước mắt, cuối cùng cũng dành cho hắn ánh mắt đầu tiên kể từ khi vào đây: "Cũng được."
Thái độ này không phải là kiêu ngạo, nhưng vẻ thờ ơ với Bertram này còn khiến người ta tức giận hơn cả khiêu khích trực tiếp.
Tuy nhiên Bertram vẫn điềm tĩnh, hắn ổn định giọng nói, nhìn về phía Shelir: "Hai vị trông không giống dân du mục, không biết là từ đâu tới?"
Lancelin cũng nhìn về phía Shelir: "Chúng ta từ đâu tới nhỉ?" Như đang tò mò không biết Shelir, với tư cách là Ma Kính và không thể nói dối, sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.
Shelir liếc Lancelin một cái, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Bertram: "Từ nơi mà ngươi chưa từng đến."
Bertram nghe vậy, trong mắt lại có thêm mấy phần suy tư.
Là hải tặc, Bertram có thể nói là đã đến mọi vùng biển của biển sâu, nhưng lại chưa từng đến vương quốc dưới đáy biển nằm ở trung tâm biển sâu.
Mặc dù là tộc lớn thứ hai ở biển sâu, nhưng từ nhỏ hắn đã sống cùng hải tặc, căn bản chưa từng đến kinh đô dưới đáy biển huy hoàng.
Trước đây là vì thân phận không đủ, không thể lấy được giấy thông hành xuống đáy biển, còn bây giờ, là hoàn toàn không có hứng thú.
Đến đó phải chịu ánh mắt lạnh lùng và xa lánh, không bằng làm hải tặc tự do tự tại hơn.
Hắn mím môi, nhìn chằm chằm chàng trai tóc đen xinh đẹp đối diện. Lời nói của đối phương, hắn có thể hiểu là, đối phương trước đây sống ở kinh đô dưới đáy biển.
Tất nhiên, cũng có thể hiểu là, đến từ khu vực khác ngoài biển sâu.
Ví dụ như...
Từ rừng Vô Vọng Hư đến.
Nếu hai chàng trai này đều đến từ rừng Vô Vọng Hư, thì chỉ cần nhìn vào thực lực của đối phương khi xuyên qua lớp chắn kết giới mà lông tóc không tổn hao gì, hắn đã không thể không đối đãi cẩn trọng hơn.
Trong lúc Bertram đang suy nghĩ, Bart, con mèo tam thể trên vai Lancelin, đột nhiên nhảy lên mặt bàn, vươn dài cổ dùng cái mũi nhỏ của mình ngửi ngửi ly rượu Brandy cherry trong tay Lancelin.
Nhìn thấy động tác của con mèo tam thể, Bertram hơi mím môi, trong mắt lóe lên một tia bẩn thỉu.
Còn Eden và Thomas phía sau hắn thì lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Lancelin đặt ly rượu xuống, dùng tay chọc vào trán con mèo tam thể: "Không cho mi uống."
Con mèo tam thể cong râu: "Meo..." Chủ nhân rõ ràng biết tôi không có ý này mà.
Lancelin khẽ cười một tiếng, ngược lại nói với Bertram: "Có cá khô nhỏ không?"
"Đương nhiên," Bertram cười, ra hiệu cho tên nhóc Eden phía sau. Cuối cùng, hắn lại nhìn về phía Shelir, ánh mắt dừng lại nửa giây trên con quạ đen béo trên vai Shelir, vô cùng săn sóc hỏi: "Trái cây được không?"
Theo nhận thức của hắn, quạ đen ăn thịt thối là chủ yếu, cũng ăn ngũ cốc, quả mọng, hoặc côn trùng và cỏ dại.
Trong số những thứ đó, hắn chọn hỏi về trái cây.
Shelir không trả lời trực tiếp, mà nhẹ nhàng xoa đầu con quạ đen béo: "Còn không mau cảm ơn vị thuyền trưởng Bertram này."
Con quạ đen béo "ai hắc" một tiếng, hắng giọng, ưỡn ngực, nói một câu mà Bertram không hiểu: "Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc."
Bertram cười ha hả khen ngợi: "Thật là một con quạ đen đáng yêu và thông minh."
Shelir nhịn cười, đưa cho con quạ đen béo một cái cốc đầu, hiếm khi tán thành gật đầu: "Quả thật rất thông minh."
Nhận thấy ánh mắt cười của Shelir, Bertram không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Cho đến khi Lancelin ở bên cạnh hơi khó chịu khẽ "chậc" một tiếng, hắn mới thu lại ánh mắt, dẫn đầu cầm ly rượu trước mặt mình: "Rượu Brandy cherry này có mật ong, hương thơm thuần khiết, vị cũng không nồng, hai vị nếm thử nhé?" Dứt lời, hắn uống gần một phần ba ly rượu trước mặt Shelir và Lancelin.
Lancelin nhìn chằm chằm hắn hai giây, nhướng mày, không nói gì, trực tiếp uống cạn ly.
Bertram thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm: "Tiên sinh Love Sean rất sảng khoái nha."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Shelir.
Shelir: "So với rượu này, tôi cần một căn phòng hơn."
Cơ thể ướt sũng thế này, anh thật sự không thoải mái chút nào.
"Là tôi sơ suất." Ánh mắt Bertram dừng lại trên người Shelir nửa giây, sau đó vẫy tay về phía Thomas.
Tên to con cao hơn hai mét quỳ xuống đất, cung kính đưa tai đến gần Bertram.
Bertram nói với hắn: "Sắp xếp cho hai vị khách nhân hai căn phòng liền nhau ở khoang trên."
"Một phòng là được." Lancelin nói vô cùng tự nhiên.
"Một phòng?" Ánh mắt Bertram đánh giá qua lại trên mặt Lancelin và Shelir: "Hai vị là..."
"Là bạn đời nha." Lancelin nói một cách hiển nhiên: "Tôi nghĩ sau khi tên đó nói ra, đã đủ rõ ràng rồi không phải sao?"
"Là như vậy sao..." Bertram cười, lại lần nữa dừng ánh mắt trên người Shelir, đôi mắt vàng sậm hiện lên một tia dò xét và đánh giá.
Shelir không nói gì, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Tấm gương hiện giờ ở trong tay Lancelin, không có tình huống đặc biệt nào, buổi tối nghỉ ngơi anh sẽ trở lại trong gương. Một phòng hay hai phòng, đối với Shelir mà nói, không khác biệt lắm.
Tuy nhiên, Shelir không để tâm đến lời biện hộ của Lancelin, còn con quạ đen béo trên vai anh, thì lại ném về phía vị chủ nhân biển sâu mặt dày này một câu: "Đồ vô liêm sỉ thối."
Còn Lancelin thì sao, Lancelin không hiểu, Lancelin trực tiếp phớt lờ.
Con quạ đen béo "hừ" một tiếng.
Năm phút sau.
Shelir và Lancelin cùng với con quạ đen béo và con mèo tam thể, một gia đình bốn người, dưới sự dẫn đường của tên to con, đi vào một căn phòng rộng rãi.
Lúc này, trời càng lúc càng tối, ánh trăng dần hiện ra từ trong mây, những vì sao lấp lánh trên màn trời trong suốt.
Sau khi Lancelin đóng cửa phòng lại, Shelir liền trực tiếp quay về trong gương. Khi anh trở ra, cơ thể đã trở lại trạng thái ban đầu.
Quần của Lancelin là do đuôi cá biến thành, cũng không cần cố ý làm gì, còn tóc của hắn là tóc lửng, lúc này cũng đã gần khô.
Nhìn thấy Shelir đi ra, Lancelin đang ngồi trên sô pha liền dứt khoát đứng dậy.
Hắn đi đến trước mặt Shelir, đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc mai đang lơ lửng trên thái dương Shelir. "Thơm quá..." Giọng hắn có chút trầm thấp, chóp mũi tiến lại gần tóc Shelir ngửi ngửi, khóe môi nở một nụ cười có chút u ám.
Cuối cùng, hắn lại đặt cằm với đường nét rõ ràng lên vai Shelir, nghiêng đầu đưa chóp mũi vào cổ Shelir, như đang đánh dấu lãnh địa của mình, xuyên qua một lớp băng gạc mỏng mà ngửi hương thơm thoang thoảng trên người Shelir.
Chóp mũi của Lancelin hơi lạnh, nhưng hơi thở lại ấm áp vô cùng.
Nóng và lạnh đan xen, vừa là một sự đối lập rõ rệt, vừa có thể tạo ra cảm giác rùng mình khác lạ.
Con quạ đen béo nhảy lên sô pha bên cạnh, nó nhanh chóng dùng cánh trái che lại hai mắt của mình, còn không quên dùng cánh phải che lại mắt con mèo tam thể.
Tầm nhìn của con mèo tam thể bị cánh của con quạ đen béo chặn lại, theo bản năng kêu lên một tiếng: "Meo..."
Con quạ đen béo không nói hai lời, dùng cánh tát mạnh vào mặt nó, lầm bầm: "Đều tại chủ nhân nhà mi lúc nào cũng như một con chó lên cơn."