Trong thần điện thần bí và yên tĩnh, thoáng nhìn qua là một mảng trắng thuần mờ ảo.
Làn sương mỏng quấn quanh trong không khí, tựa mây khói nước chảy, khắp nơi toát ra vẻ thần bí, trang nghiêm, và thánh thiện.
Ở cuối Thần Điện, có một con đường thang mây rất dài.
Phía trên thang mây, những vệt sáng vàng nhạt li ti đang di chuyển.
Vị thần linh ánh sáng vĩ đại và nhân từ, liền tỉnh giấc từ trong giấc ngủ say giữa những mảng sáng trôi nổi kia.
Phải hình dung đôi mắt vừa mở của hắn như thế nào?
Một hồ nước xanh biếc thanh u như chứa đựng mặt trời mọc mặt trăng lặn, núi cao suối chảy, đó là một màu sắc của sự sống, tượng trưng cho hy vọng và ánh sáng, trong cơn gió lạnh màn đêm buông xuống.
Ấm áp hơn cả ánh nắng ngày xuân.
Nhưng lại lạnh giá hơn cả băng sương ngày đông.
Hắn đứng dậy, dáng người cao ráo thẳng tắp, quần áo trắng thuần giống như một vốc tuyết tinh khiết nhất trên đỉnh sông băng, không vướng một hạt bụi nhỏ.
Mái tóc dài màu bạc gần như chạm đất, tựa như ngân hà lạnh lẽo.
Ánh sáng lấp lánh màu vàng nhạt phảng phất nhuộm lên quanh thân hắn một tầng lụa mỏng thánh thiện và trang nghiêm.
Hắn từng bước bước xuống thang mây, vạt áo choàng trắng hơi bay trong gió, mang theo sự cô lãnh vô cấu và uy h**p thánh thiện.
Nghiêm nghị mà không thể xâm phạm.
Khiến người ta không thể nhịn được mà quỳ phục dưới chân hắn, ngay cả một cái nhìn lên cũng là một ân huệ lớn lao.
Trăm loài chim hót ca dưới thang mây vì hắn, tạo thành một bản nhạc hùng tráng nhất trong trời đất.
“... Vị thần vĩ đại và nhân từ ... ”
“... Vị thần vĩ đại và nhân từ ... ”
Ánh mặt trời, gió trong và sương mai bao phủ hắn, tựa như gương mặt núi xa lượn lờ trong sương lạnh. Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt xuyên qua lớp mây mỏng trôi nổi, dừng lại ở vùng lãnh địa sâu thẳm của bóng tối kia.
Cùng lúc đó.
Shelir, người đang ở giữa làn sương mù đen đặc, hơi khựng lại, cũng như có cảm giác, quay đầu nhìn lên phía trên.
Tầm mắt hắn xuyên qua không gian đen kịt không thấy gì, cách một khoảng cách xa xôi vô tận, phảng phất như đã đối diện với cặp mắt xanh lục kia.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, Shelir đã thu lại ánh mắt.
“Có chuyện gì vậy?”
Bên tai hắn vang lên một giọng nói dịu dàng chứa đầy sự quan tâm rõ ràng.
Là Hicks.
Trong lãnh địa đen kịt này, mọi thứ xung quanh đều không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ có tiếng nói chuyện, có thể nghe rõ ràng.
Vì không nhận được lời đáp lại của Shelir, Hicks dựa vào trực giác nhạy bén, lại đến gần Shelir vài phần, cánh tay gần như dán vào cánh tay Shelir.
Rồi sau đó, trước khi hắn lại mở miệng.
Shelir đã trả lời: “Không có gì.”
“Nơi này thật sự không nhìn thấy gì cả.” Lancelin nói ở bên cạnh.
So với sự lại gần có kiểm soát và lễ độ của Hicks, Lancelin, người vốn luôn thẳng thắn trực tiếp, đã trực tiếp vươn tay cầm lấy bàn tay đang rũ xuống bên cạnh của Shelir, “Chỉ có như vậy mới không dễ bị lạc với ngươi.”
Khi nói chuyện, đầu ngón tay hắn ch*m r** v**t v* mu bàn tay Shelir, mang theo vài phần thân mật lưu luyến và sự h*m m**n chiếm hữu không hề che giấu.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng gió mạnh sắc bén đột ngột xâm nhập về phía cánh tay Lancelin.
Một tiếng “Vút”, trong chớp mắt, kèm theo ánh sáng lạnh màu bạc thoáng qua, cánh tay Lancelin bị rạch ra một vết kiếm dài.
Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương của hắn. Đôi mắt nặng màu xanh nhạt của Lancelin đột ngột tối sầm lại: “Đây là chuẩn bị chặt đứt cánh tay ta sao, Rison Wayne.”
“Ngươi nên may mắn vì tốc độ né tránh của mình đủ nhanh.” Rison Wayne lạnh lùng nói.
Hicks mở lời ôn hòa: “Có lẽ các ngươi có thể đi ra phía sau, trở về bên ngoài để quyết đấu.”
Sau khi Hicks nói lời này xong, năm con sóc con vẫn luôn đi theo bên chân hắn cũng đồng thời phối hợp nói: “Đi ra bên ngoài, quyết đấu! Quyết đấu!”
Quạ đen béo vì chê năm con sóc con này quá ồn ào, thù cũ nợ mới cộng dồn lại, nó thật sự không nhịn được bay đến trước mặt con sóc lông đỏ dẫn đầu, nâng cánh lên và tát một cái vào đầu nó.
“Chim phiền toái!”
Ném lại câu này xong, quạ đen béo lại nhanh chóng bay trở về vai Shelir. Toàn bộ động tác diễn ra trôi chảy, không hề có chút ngừng lại nào.
Shelir có chút buồn cười, dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu quạ đen béo: “Ngươi cũng yên tĩnh một chút.”
Quạ đen béo “nga” một tiếng.
Shelir cười cười, thu tay lại, khẽ niệm một đoạn khẩu quyết.
Giây tiếp theo, từng mảnh lông chim màu vàng nhạt, giống như tuyết bay khắp trời, quấn quanh trong làn sương mù đen kịt này.
Những lông chim này tỏa ra ánh sáng vừa đủ, chiếu sáng môi trường vốn đen tối.
Và cũng làm Rison Wayne cùng bọn họ thấy rõ cảnh tượng phía trước.
Là một tấm gương khổng lồ giống như kính trong suốt!
Đồng tử Hicks và Lancelin co rút lại, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Ngay cả Rison Wayne với vẻ mặt nhạt nhẽo, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Chỉ thấy trong tấm gương đan xen ngang dọc như mê cung này, phản chiếu rất rõ ràng hình dáng của thanh niên tóc đen.
Thế nhưng điều quỷ dị là, hình ảnh của ba người họ trong gương lại vô cùng mơ hồ, chỉ là một cái bóng xám.
Mà nếu chỉ là như vậy, họ cũng sẽ không có biến động cảm xúc rõ ràng đến thế.
Điều thực sự làm họ kinh ngạc là, cái bóng phản chiếu trong gương, tựa như hình dáng cơ thể của từng người họ, nhưng lại như không phải.
Cái bóng không khớp với bất kỳ ai trong ba người họ.
Trông có vẻ như hoàn toàn không liên quan đến họ.
Nhưng nếu quan sát kỹ, lại có thể tìm thấy những điểm tương đồng với cả ba người trong cái bóng kia.
Là chính họ, nhưng lại như không phải chính họ.
Khiến họ cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
Quan trọng hơn là ...
Ánh mắt Hicks trầm xuống, nói ra một sự thật: “Những cái bóng này trông giống nhau như đúc.”
Ánh mắt Lancelin cũng tối sầm lại: “Phải đó, tại sao lại giống nhau vậy?”
Rison Wayne không nói gì, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo sắc bén của hắn đã nói lên rằng, lúc này hắn cùng Hicks và Lancelin đều có những suy nghĩ sâu xa và nghi ngờ tương tự.
So sánh dưới, Shelir là người bình tĩnh nhất.
Dù sao hắn đã sớm dự đoán được cảnh tượng này.
Rison Wayne, Hicks và Lancelin, là ba hóa thân được tách ra từ linh hồn của Quang Minh thần.
Mặc dù họ đại diện cho ba loại thế lực khác nhau.
Ba phe phái khác nhau.
Nhưng trên thực tế, họ cùng thuộc về một phần của Quang Minh thần, cái bóng trong gương tự nhiên cũng giống nhau.
Lúc này, Lancelin như nghĩ ra điều gì, nhìn về phía Shelir, cười như không cười nói: “Ồ, gương thần yêu quý, ngươi có thể nói cho ta biết tất cả những chuyện này là thế nào không?”
Rison Wayne và Hicks cũng chuyển tầm mắt về phía Shelir.
Ánh mắt Shelir lần lượt quét qua trên gương mặt ba hóa thân linh hồn của Quang Minh thần này. Trong con ngươi đen như bầu trời đêm hiện lên một nụ cười nhạt: “Nếu muốn biết câu trả lời, hãy chạm vào cái bóng trong gương đi.”
Nghe ra ý vị sâu xa trong giọng nói của Shelir, Lancelin nói: “Chạm vào cái bóng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đúng không.”
Tuy nói là vậy, nhưng bước chân Lancelin đã bước về phía cái bóng trong gương, và trong ánh mắt hắn, còn thoáng qua một tia sáng u ám hứng thú đã lâu không xuất hiện.
“Khoan đã.” Shelir gọi Lancelin lại. Khi hắn nhìn sang, Shelir vươn tay về phía hắn, hàm ý nói: “Vật nên trả về chủ cũ.”
Lancelin nghe vậy, lông mày anh tuấn hơi nhướng lên. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Shelir hai giây, sau đó có chút tiếc nuối, đặt chiếc gương nhỏ vẫn luôn mang trên người vào tay Shelir.
Rison Wayne nhìn thấy tấm gương này, những ký ức không hay về chiếc gương bị cướp đi lại một lần nữa ùa về trong đầu hắn.
Ánh mắt hắn sắc bén như dao, lạnh lùng bắn về phía Lancelin, kẻ khởi xướng việc này.
Lancelin không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại là chú mèo tam thể đang nằm trên vai hắn, bị ánh mắt như có thực chất của Rison Wayne làm cho lông tóc dựng đứng lên, run rẩy.
Chú mèo nhỏ tự biết mình sai nhìn xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không nhìn Rison Wayne.
Hicks đứng ở một bên khác, không nói gì, cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm Shelir hồi lâu. Mãi cho đến cuối cùng, hắn mới nhấc chân, làm một lựa chọn giống như Lancelin, bước về phía tấm gương gần mình nhất.
Shelir chuyển tầm mắt sang Rison Wayne, người vẫn đứng tại chỗ: “Ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Rison Wayne trả lời: “Muốn.”
Nói xong, hắn lại nói thêm: “Nhưng ta muốn ở bên ngươi hơn.”
Shelir cười cười, hỏi một câu: “Ngươi tin vào vận mệnh không?”
Rison Wayne: “Không tin.”
Shelir cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của Rison Wayne. Hắn hơi nghiêng đầu, mở rộng câu nói trên một cách cụ thể hơn: “Vậy nếu ta nói việc ba ngươi cùng đi chạm vào cái bóng trong gương là vận mệnh của các ngươi, ngươi có tin không?”
Rison Wayne nhìn chăm chú Shelir: “Ta tin ngươi.”
Không tin vận mệnh, nhưng tin lời của Shelir.
Đó là câu trả lời của Rison Wayne.
Ánh cười trong mắt Shelir hiện lên rõ ràng vài phần.
Rison Wayne nhìn Shelir sâu sắc vài lần, lúc này mới bước về phía tấm gương gần nhất.
Ba hóa thân của Quang Minh thần, lần lượt đứng trước ba tấm gương tương ứng.
Cái bóng màu xám phản chiếu trong gương, là họ, lại không phải họ.
Khoảnh khắc này, trong đầu Rison Wayne, Hicks và Lancelin, dường như vang lên một giọng nói. Giọng nói này giống như nước không gợn sóng mà bình đạm, mang một sự thanh xa, phảng phất như xuyên qua hàng ngàn năm thời gian trống rỗng.
Họ muốn phân biệt giọng nói này.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ về giọng nói này đều bị từng lớp sương mù bao phủ, khiến họ không thể nghe rõ.
Shelir đứng tại chỗ cũ, chú ý đến sự thay đổi trên thần sắc của Rison Wayne, Hicks và Lancelin, không nói gì cả.
Đúng như hắn đã trả lời, đây là vận mệnh đã định của ba vị hóa thân Quang Minh thần này.
Ngay cả khi hiện tại ba vị họ không thông qua phương pháp chạm vào cái bóng trong gương để biết được tất cả những điều họ cần biết, thì cũng sẽ đi đến một nút thắt tương tự vào một thời điểm nào đó trong tương lai.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Shelir nhìn ba hóa thân này đồng thời vươn tay về phía tấm gương.
Và khi đầu ngón tay của họ chạm vào cái bóng phản chiếu trong gương trong khoảnh khắc, dường như có ánh sáng vàng kim vạn trượng phát ra.
Shelir dùng mu bàn tay che mắt, ngăn cách ánh sáng này ngoài tầm mắt.
Chờ đến khi ánh sáng chói lòa hoàn toàn tiêu tan, Shelir bỏ tay xuống. Rison Wayne, Hicks và Lancelin, cùng với chú mèo tam thể và năm con sóc con, đều đã bị hút vào trong gương.
Quạ đen béo cảm thán nói: “Thoáng cái đã yên tĩnh hơn nhiều.” Nó nhìn tấm gương chính diện, “Shelir, chúng ta cũng nên hành động.”
Shelir “ừ” một tiếng, bước lên, áp tấm ma kính trong tay mình vào gương.
Rất nhanh, trong gương xuất hiện một vòng xoáy đen nhanh chóng quay tròn.
Shelir nhắm mắt lại, lẩm nhẩm một đoạn khẩu quyết thần thuật.
Khi hắn mở mắt lần nữa, vòng xoáy đen đã biến thành một đường hầm đen kịt.
Nhìn đường hầm sâu thẳm này, Shelir không vội vàng đi vào, mà đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng tiếng chuông nhà thờ, và lời cầu nguyện du dương truyền lại — —
Thần vĩ đại và cao thượng ơi ...
Ngài dùng ánh sáng xua tan bóng tối, mang đến sự sống lại cho vạn vật,
Lại lấy tấm lòng thương xót, ban cho tín đồ sự an ủi tinh thần.
Ánh mặt trời, sương mai, hoa tươi,
Là ấm áp, hy vọng, và lòng tốt.
Thần ơi,
Bồ câu trắng tự do bay lượn trên bầu trời,
Chúng con cầu nguyện với tấm lòng chân thành,
Nguyện một ngày nào đó, có thể được ngài dừng lại ánh mắt ...
Khi câu tụng ca cuối cùng này dần kết thúc trong đầu Shelir …… Một trận gió lạnh thấu xương thổi tới.
Một bóng người cao ráo xuất hiện sau lưng Shelir!