Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 18

Lê Viễn Hàng, cho dù là nguyên chủ thì đối với bạn bè hay việc xã giao cũng không hiểu rõ nhưng cũng có nghe qua người này, thậm chí có chút ấn tượng. Hắn là bạn cùng phòng với Tống Đình Thâm thời đại học, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt, hiện tại hai người đều hơn ba mươi tuổi, vẫn duy trí quan hệ bạn bè thân thiết này.

Hôm qua, cô gái gọi điện tới lại là em gái Lê Viễn Hàng.

Nguyễn Hạ rốt cuộc hiểu ra, Lê Tĩnh căn bản cũng không phải là kẻ thứ ba gì đó, cùng lắm chỉ là ái mộ người khác mà thôi.

Tống Đình Thâm có người phụ nữ khác hay không cô không biết nhưng ít ra thì Lê Tĩnh là không phải rồi.

Mặc dù ở chung với Tống Đình Thâm cũng không lâu nhưng cô cũng hiểu đôi chút về anh, anh không phải là loại người sẽ làm bậy với em gái của bạn tốt, điểm tự tôn Tống Đình Thâm chắc chắn có.

Huống chi, Tống Đình Thâm đã mở miệng bảo cô cùng đi, đây chính là dẫn theo vợ con đi tham dự hôn lễ. Lê Tĩnh là em gái Lê Viễn Hàng, nếu như cô ta là kẻ thứ ba, như vậy hôn lễ không phải sẽ biến thành một bãi chiến trường hay sao?

Khẩu vị của Tống Đình Thâm hình như không phải là kiểu tìm kiếm cái lạ như vậy đâu.

Có thể khẳng định là, Lê Tĩnh có tâm tư khác với Tống Đình Thâm, đồng thời tâm tư này còn rất sâu nha.

Ái chà, Nguyễn Hạ trở nên phấn khởi, lúc đầu không muốn đi tham dự hôn lễ này nhưng bây giờ lại cảm thấy hứng thú, dưới cái nhìn chăm chú của hai cha con, cô vừa hát vừa đi lên tầng.

Tống Đình Thâm cũng dắt Vượng Tử đi lên tầng.

Phòng ngủ chính rất lớn, còn có riêng một phòng để quần áo, Nguyễn Hạ chọn tới chọn lui, thật sự là không quyết đinh được, chủ yếu là do nguyên chủ có rất rất nhiều quần áo đẹp nha, khiến người ta hoa hết cả mắt.

Suy nghĩ gần mười phút, Nguyễn Hạ chọn một bộ áo váy vô cùng tôn dáng người.

Cái vày này là sự thử thách với dáng người, chỉ cần hơi béo một chút, thì sẽ bị lộ ra ngay, nếu như dáng người phù hợp, thì cái váy này sẽ tôn lên tất cả ưu điểm của cơ thể. Sau khi Nguyễn Hạ thay váy, hai tay đặt ở trên eo, trước kia cô luôn cảm thấy câu nhỏ bằng một nắm dùng để hình dung eo nhỏ có chút cường điệu hoá, hiện tại xem ra, thật sự là có kiểu eo đẹp này, chỉ là cô chưa từng thấy qua mà thôi.

Cho dù nhân phẩm của nguyên chủ như thế nào nhưng ở phương diện giá trị nhan sắc hiện này vẫn chưa gặp đối thủ nào cả.

Bây giờ người đẹp kia lại biến thành mình, Nguyễn Hạ không khỏi cảm thấy đắc ý, đứng trước gương thỏa thích ngắm nhìn mình.

Vượng Tử chui vào, mặc dù bây giờ cậu là đứa trẻ, tạm thời không có khái niệm về đẹp xấu nhưng dù sao giới tính cũng là nam, Nguyễn Hạ liền túm cậu lại, hỏi: "Mẹ mặc như thế này có đẹp không?"

Con không chê mẹ xấu, hơn nữa, trong lòng Vượng Tử, người xinh đẹp nhất thế giới chính là mẹ của cậu, nhóc mập mạp ra sức gật đầu giống như gà con mổ thóc: "Đẹp lắm, vô cùng xinh đẹp."

Nguyễn Hạ giơ tay lên nhẹ nhàng gõ vào gáy cậu, đắc ý nói: "Ý chí sinh tồn của con cũng rất mạnh đấy."

Mặc dù nguyên chủ không trang điểm cũng đã đủ đẹp rồi nhưng Nguyễn Hạ vẫn dụng tâm trang điểm thích hợp với trang phục hôm nay.

Tống Đình Thâm rất cao, một mét tám trở lên, Nguyễn Hạ cũng không e dè gì cả mà thay giày cao gót: "Hôm nay, tôi không lái xe nhé."

Nghe thấy Nguyễn Hạ nói vậy, Tống Đình Thâm cũng không cảm thấy bất ngờ: "Được."

Hai người sống chung một mái nhà được bốn năm, cô nhìn khuôn mặt này của anh cũng được bốn năm rồi, nói là miễn dịch cũng không đủ.

Cho nên, thẳng nam cứng rắn Tống Đình Thâm trước mặt cũng không có phát hiện ở phương diện ăn mặc Nguyễn Hạ có chút suy tính. Chỉ cảm thấy cô chẳng khác gì ngày bình thường cả.

Nếu như Nguyễn Hạ biết anh nghĩ như vậy, khẳng định là sẽ chửi một câu anh mù à.



Vượng Tử có chỗ ngồi riêng của mình. Hôm nay Nguyễn Hạ cũng bỏ ra chút tâm tư để chuẩn bị quần áo cho cậu, đừng thấy nguyên chủ mặc dù không quan tâm đến cậu nhưng Vượng Tử cũng không thể coi như là một cậu nhóc đáng thương, quần áo của cậu cũng không ít, tủ quần áo nhét không nổi nữa rồi, mặc cho cậu một chiếc áo thun màu trắng phối với chiếc quần bò, lộ ra sự nhẹ nhàng khoan khoái mà lại chói loà, đeo cho cậu một cái kính râm, đi ngoài đường là một nam thần nhỏ hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Ôi chao, Vượng Tử nhà chúng ta thật là đẹp trai quá đi." Nguyễn Hạ nhéo nhéo gương mặt phúng phính của cậu: "Mẹ chưa bao giờ thấy đứa bé nào đẹp trai như Vượng Tử nha."

Được mẹ khen ngợi, trong lòng Vượng Tử nhảy nhót, cũng có chút thẹn thùng.

"Con cũng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp hơn mẹ nha."

Hai mẹ con bắt đầu khen ngợi lẫn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, hai mẹ con đều cười híp cả mắt, được đối phương nịnh hót thôi phồng lên.

Nguyễn Hạ vẫn không quên gợi chuyện hỏi Vượng Tử: "Con cảm thấy mẹ hôm nay rất xinh đẹp đúng không?"

Vượng Tử gật đầu như giã tỏi: "Rất xinh đẹp."

Nguyễn Hạ giơ tay chọt lên cái trán của cậu: "Con có ánh mắt tinh tường như vậy. Hôm này mẹ phải giữ gìn hình tượng hoàn mỹ này mới được, vậy con có thể đừng bảo mẹ bế được không?"

Vượng Tử cũng giống như rất nhiều bạn nhỏ khác, sau khi biết đi liền bắt đầu trờ nên lười nhác, ở bên ngoài chơi một hồi, hoặc là nói đau bụng hoặc là đau đầu, dù sao cũng là không thể nào đi bộ được nữa, bây giờ cậu rất thích được Nguyễn Hạ bế.

Không phải là Nguyễn Hạ nói quá, cô mới đến thế giới này chưa được bao lâu, cũng cảm giác thấy bắp tay của mình càng ngày càng to ra, chính là bế nhóc mập mạp này đó.

Vượng Tử suy nghĩ, nhẹ gật đầu nói: "Được. Nhưng mà..."

Cậu dừng một chút, không nói tiếp nữa.

Nguyễn Hạ cảm thấy cậu bé này thật sự là xảo quyệt nha, rồi thuận theo cậu nói: "Nói đi, con muốn cái gì nào?"

Vượng Tử lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Con không muốn ngồi xe của trường, con muốn mẹ đưa đi học."

"Tại sao lại muốn mẹ đưa đi?" Nguyễn Hạ vén tóc ra sau tai, bĩnh tĩnh hỏi.

Vượng Tử lớn tiếng trả lời: "Bởi vì mẹ xinh đẹp nhất!"

“Câu trả lời này mẹ thích, mẹ đồng ý với con.”

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Tống Đình Thâm đang lái xe cũng nghe thấy hết, mặc dù hiện tại anh đối với Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy như cũ nhưng không thể không nói, cô bây giờ đã thay đổi rồi, anh rất là cảm kích.

Đúng vậy, là cảm kích.

Bởi vì bây giờ cô "Bố thí" cho Vượng Tử một ít tình thương yêu, Vượng Tử càng thêm hoạt bát vui tươi hơn, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Việc này khiến sự lo lắng của anh giảm bớt về chuyện Vượng Tử không có tình thương của mẹ sẽ trở thành một đứa trẻ hướng nội hơn, từ tận đáy lòng anh vô cùng cảm kích.

Điện thoại Tống Đình Thâm vang lên, là Lê Viễn Hàng gọi tới.

Anh đeo tai nghe bluetooth nghe máy, đầu bên kia hò hét ầm ĩ, chỉ nghe thấy Lê Viễn Hàng lớn tiếng nói: "Tại sao vẫn chưa tới vậy? Tất cả mọi người đều đến gần hết rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi, có phải tắc đường hay không?"

Tống Đình Thâm nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nguyễn Hạ và Vượng Tử đang nói chuyện với nhau, trầm giọng nói: "Còn khoảng hai mươi phút nữa là đến khách sạn rồi, hôm nay tôi dẫn người nhà đến."

Lê Viễn Hàng thuận miệng trả lời: "A, tôi rất lâu rồi chưa gặp Vượng Tử nha, rất nhớ nhóc đó, cậu cũng không nói sớm, nói không chừng còn có thể để Vượng Tử làm phù rể nhí."

Hắn nói là nói như thế nhưng cho dù là hắn hay vợ hắn, trong nhà hai người đều đã có đứa nhỏ phù hợp rồi, cho nên phù rể nhí đã được quyết định từ trước rồi.

Tống Đình Thâm đến lúc này có chút ngượng ngùng, anh suy nghĩ một chút vẫn là nói ra: "Không chỉ có Vượng Tử."

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên anh dẫn Nguyễn Hạ đi cùng, hơn nữa còn là hôn lễ của Lê Viễn Hàng, tất nhiên là muốn nói trước với hắn một tiếng.

Lê Viễn Hàng còn tưởng mình nghe nhầm: "Ý của cậu là vợ cậu cũng tới? Tôi không nghe nhầm chứ?"

Đây chính là một chuyện hiếm có.

Tống Đình Thâm “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.

"Được, được, yên tâm đi, sẽ giữ chỗ cho một nhà ba người cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Lê Viễn Hàng có chút chưa hoàn hồn, Lê Tĩnh hôm này mặc một bộ lễ phục màu hồng, trông vô cùng xinh xắn động lòng người, cô ta đi đến bên cạnh hắn: "Anh đang gọi điện thoại cho Tống đại ca sao? Em vừa rồi ở hội trường cũng không thấy đâu."

Lê Viễn Hàng nhẹ gật đầu: "Cậu ta còn đang trên đường đi, chắc hẳn là sắp đến rồi, đúng rồi, em cũng chuẩn bị một chút, sau đó hỗ trợ anh chiêu đãi bọn họ. Vợ Đình Thâm cũng tới nữa."

Cho đến khi nghe đến câu cuối cùng, Lê Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người, có chút không tin hỏi: "Tống phu nhân cũng tới?"

Có những người bạn khác đến chỗ Lê Viễn Hàng, vừa đúng lúc nghe được một đoạn như vậy, người kia vui vẻ: "Lão Lê, hôm nay thật đúng là nhờ phúc của cậu mới may mắn gặp được Tống phu nhân trong truyền thuyết. Không được, tôi phải ra chặn cửa đây, xem rốt cuộc Tống phu nhân xinh đẹp dường nào, mà lão Tống lại che giấu kĩ giống như bảo bối vậy."

Lê Tĩnh cũng không biết mình đang phấn khởi hay hoang mang lo sợ, cô ta luôn cảm thấy, là bời vì cuộc điện thoại kia mà Tống phu nhân mới tới đây, vậy cô ấy tới đây làm gì, là muốn thị uy sao?

Nếu như cô ta có thể khiến Tống phu nhân làm ra hành động như này, thì có phải là cô ta đối với Tống phu nhân mà nói có chút uy hiếp hay sao?

Bình Luận (0)
Comment