Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 2

Nguyễn Hạ không hiểu, sức lực của nhóc mập mạp cũng không nhỏ: “Vượng Tử, con đói bụng rồi sao?”

Vượng Tử không nói gì, cậu vẫn dùng sức kéo cô về phía nhà bếp.

Tên nhóc này kéo cô đến trước cái thùng lớn đựng gạo ở trong nhà bếp, nhẹ nhàng kéo cái nắp ra, cậu ngước đầu lên, nói với Nguyễn Hạ: “Mẹ, sau này mẹ không cần phải ra ngoài làm việc nữa, mẹ nhìn đi, rất nhiều gạo đó! Ăn không hết đâu! Sau này con ăn ít một chút là được rồi!”

Thế giới của trẻ con thật đơn giản, lời nói ngây thơ của cậu bé đã chọc cười Nguyễn Hạ, cô khom người vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, khẽ nói: "Được, mẹ biết rồi, trong nhà có rất nhiều gạo."

Xem ra nguyên chủ ngoài chuyện tặng con ruột của mình cho người khác rất là quá đáng ra thì những chuyện khác như vì một người ngoài, thực sự không có gì để nói, dù sao cô cũng chỉ là yêu bản thân mình nhất, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chỉ cần không đụng chạm đến ranh giới cuối cùng là được rồi.

Với tích cách của nguyên chủ, Nguyễn Hạ cảm thấy cho dù cô ấy là ai, ở trong vị trí nào đều sẽ cố gắng để bản thân sống thật thoải mái, so với lo lắng của nguyên chủ, cô nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn, dù sao trong mơ, nguyên chủ một chút ý nghĩ quay trở về cũng không có, cái này cho thấy hoàn cảnh của cô so với Tống phu nhân hiện tại thực sự tốt hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Hạ nói với cậu nhóc mập mạp: "Vượng Tử, con có nhớ ba hay không?"

Mặc dù Tống tiên sinh và nguyên chủ là nước sông không phạm nước giếng, hai người đều không có tình cảm gì với nhau, sở dĩ kết hôn là bởi vì nguyên chủ mang thai nhưng anh đối xử với đứa con trai Tống Thư Ngôn này lại tốt vô cùng, tính ra thì, vị ba Tống tiên sinh này so với người mẹ là nguyên chủ thì càng thích hợp làm một phụ huynh hơn.

Nhóc mập mạp lập tức gật đầu, trả lời giòn giã: "Nhớ!"

Cậu thật sự rất nhớ ba...

Nếu không nói đến tương lai câu bé sẽ trở thành một nhân vật phản diện khiến cả nam và chữ chính đều rất nhức đầu, thì nhóc mập mạp này cũng rất là thông minh đó, vừa ôm lấy eo Nguyễn Hạ vừa tranh thủ thời gian lấy lòng: "Con cũng nhớ mẹ!"

Nguyễn Hạ thuận thế ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng nói: "Vậy như thế này nhé, ngày mai chúng ta đi máy bay tìm ba."

Nhóc mập mạp từ lúc ra đời đến giờ, chưa từng đi xa nhà, chớ nói chi là đi máy bay.

Cậu bé mở trừng hai mắt, hận không thể lập tức cùng với Nguyễn Hạ đi tìm ba.

Xuyên đến đây, sau khi trải qua vài ngày ngỡ ngàng, Nguyễn Hạ rất nhanh đã sắp xếp lại tình cảnh trước mắt mình, đồng thời cũng vì bản thân suy nghĩ được mấy con đường cho mình.

Đầu tiên, với hình thức ở chung của nguyên chủ và Tống tiên sinh, anh còn sống đối với cô càng có lợi hơn, bởi vì đối với mối quan hệ vợ chồng này, hai người vẫn là người xa lạ, mỗi ngày cô đều có ăn có uống, không cần bận tâm, chẳng phải là rất vui sao?

Về phần lời bà Nguyễn nói, sống cùng Tống tiên sinh thật tốt, tình cảm vợ chồng đằm thắm các kiểu, nguyên chủ cũng chưa từng có ý nghĩ này, chứ đừng nói đến cô.

Chỉ cần Tống tiên sinh còn sống thật tốt, cô tiếp tục làm Tống phu nhân của mình, đương nhiên, nhìn nhóc mập mạp đáng yêu như vậy, cô không có nói làm một người mẹ tốt, mà coi mình là một người dì tốt mà thôi!

Nhà họ Tống có tiền, cô không cần bận tâm đến sinh hoạt hằng ngày của cậu bé, chỉ cần chơi và trò chuyện cùng nhóc là được rồi.

Dĩ nhiên, nếu như kịch bản tiểu thuyết quá mạnh mẽ, không tránh được, cho dù dưới sự cố gắng của cô, Tống tiên sinh vẫn phải đi "Lĩnh cơm hộp", vậy thì cũng không sao cả, cô sẽ không giống nguyên chủ tiếp tục đi tìm một cái máy rút tiền, chỉ cần giữ lại hai gian phòng nhỏ, bán chiếc xe sang trọng dưới danh nghĩa của mình, rồi đi tìm một công việc nhẹ nhàng, nuôi cô và đứa bé kia là không có vấn đề gì.

Lúc đầu cô không muốn kết hôn, cũng không muốn chịu đựng đau đớn để sinh con, làm một bà mẹ đơn thân giàu có, cũng rất tốt.

Nguyễn Hạ nhìn xung quanh nhà mẹ đẻ một chút, cô cũng đã nghĩ kỹ, nếu như Tống tiên sinh vẫn ra đi giống như kịch bản, cô và con trai sẽ chuyển về đây, sau này vấn đề cơm ăn cũng được giải quyết rồi, còn có người giúp cô trông trẻ, tin chắc rằng ông Nguyễn và bà Nguyễn cũng rất sẵn lòng.

Cô cứ vui vẻ như vậy mà quyết định!

Buổi chiều sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Hạ dẫn con trai ra về nhưng vẫn còn lưu luyến ông Nguyễn và bà Nguyễn, không muốn rời khỏi nhà mẹ đẻ.

"Mẹ, con cảm thấy mẹ hôm nay khác lắm." Nhóc mập mạp ngồi trên ghế ngồi ô tô an toàn dành cho trẻ em, đột nhiên nói.

Mặc dù trong lòng Nguyễn Hạ vô cùng kinh ngạc nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Cho dù cô có lỗi lầm chồng chất hay là biểu hiện của cô bây giờ khác hoàn toàn trước đây, cũng sẽ không có ai nghĩ đến rằng linh hồn của thân thể này đã bị thay đổi đâu.

Nguyên chủ chẳng thân thiết với ai cả, cho dù là một ngày ở chung với ông Nguyễn và bà Nguyễn, hai người cũng chỉ là vui mừng khi con gái đã nghĩ thông suốt, cũng không hề nghĩ đến những điều khác.

"Không giống chỗ nào?" Nguyễn Hạ hỏi.

"Mẹ trước kia cũng sẽ không ôm con." Nhóc mập mạp bắt đầu lên án: "Cũng sẽ không dẫn con ra ngoài chơi."

Thật sự là làm khó đứa nhỏ này, với sự vô tâm của mẹ ruột mà nhóc vẫn còn hoạt bát, vui tươi như vậy, Nguyễn Hạ nghĩ thầm, một mặt là do tính cách, mặt khác chắc là ông Nguyễn, bà Nguyễn và Tống tiên sinh cố gắng gây dựng mối quan hệ.

Cậu bé bây giờ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu được, cho dù biết mẹ đối với mình lạnh nhạt nhưng nhóc vẫn biết đó là mẹ, thì có một kiểu nhớ nhung rất tự nhiên. Nguyễn Hạ lại nghĩ về bản thân, cô từ nhỏ đến lớn đều ở với ông nội và bà nội, trước khi học tiểu học, cô đều rất mong chờ cha và mẹ đến thăm, mỗi lần họ tới, cô đều dính lấy mẹ, chờ sau khi lên tiểu học có chút hiểu chuyện, ba mẹ dần dần cũng xa lánh.

Cũng may, bây giờ người bạn nhỏ Tống Thư Ngôn còn chưa tròn bốn tuổi, lại còn có ông ngoại, bà ngoại và ba yêu thương, cho đến nay cũng không có bóng ma tâm lý, nếu đứa nhỏ này mà lớn hơn chút nữa, Nguyễn Hạ dám khẳng định rằng, nhóc sẽ không dễ dụ như vậy đâu.

Nghĩ vậy, Nguyễn Hạ cười nói: "Trước kia là mẹ sai, mẹ nói xin lỗi với con có được hay không, xin lỗi nha."

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn suy nghĩ mấy giây, sau đó nhe răng cười nói: "Con tha thứ cho mẹ, chỉ cần về sau mẹ không tái phạm lại là được."

Đứa nhỏ này.

Nguyễn Hạ cũng không hiểu rõ về Tống tiên sinh lắm, sau khi về đến nhà, cô nảy ra một ý định với bạn nhỏ này, sau khi tắm rửa cho nhóc, cô ôm cậu về phòng ngủ, chờ đến lúc dỗ dành nhóc mập mạp vui vẻ, cô mới nói ra: "Vượng Tử, con có thể giúp mẹ một chuyện không?"

"Được!"

"Ngày mai chúng ta đi máy bay tìm ba đúng không? Nhưng mẹ chưa nói cho ba biết, nếu không thì con gọi điện thoại cho ba được không?"

Cô biết mối quan hệ của nguyên chủ với Tống tiên sinh không được tốt, nói là hờ hững cũng không quá đáng, hai người nếu có thể tránh mặt nhau thì tận lực tránh, cũng chẳng hề nói với nhau câu nào, giống như người xa lạ.

Bây giờ, cô đi tìm anh, chắc chắn cô phải nói trước với người ta nhưng cô đến chỗ anh, nhất định anh sẽ không vui, hơn nữa sẽ rất lúng túng khó xử, nếu như là cậu nhóc mở miệng, dám cá là Tống tiên sinh sẽ không có ý kiến gì.

Nguyễn Hạ chứng minh cô thật sự là vì cứu vớt trái tim tan nát của Tống tiên sinh.

"Được!"

"Vậy con còn nhớ số của ba không?" Nguyễn Hạ lại hỏi, tất nhiên cô có số điện thoại của Tống tiên sinh, chẳng qua cô chỉ là muốn trêu đứa nhỏ này thôi.

"Con nhớ hết! Ba bảo con phải nhớ kĩ số điện thoại của ba và mẹ, nếu như con không cẩn thận bị lạc, thì có thể lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ!"

Trên cổ tay mập mạp của cậu nhóc còn đang đeo một cái đồng hồ thông minh, không cần Nguyễn Hạ nói, cậu nhóc nhanh chóng bấm số điện thoại của Tống tiên sinh.

Trẻ con bây giờ thật sự là rất thông minh, rõ ràng là không biết chữ,nhưng lại biết gọi điện thoại như thế nào, Nguyễn Hạ đoán rằng, đồng hồ thông minh này chắc là có mấy dãy số như vậy, chẳng qua chỉ là thứ tự các số khác nhau mà thôi.

Chắc là thường xuyên gọi điện thoại cho ba nên lúc này nhóc mập mạp bấm điện thoại một cách vô cùng quen thuộc

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Vượng Tử, gọi điện thoại cho ba có chuyện gì sao?"

Bên trong một gia đình, nếu như ba không thương mẹ không yêu, nhất định là đứa trẻ này rất tội nghiệp, Nguyễn Hạ không khỏi bùi ngùi xúc động, may mắn rằng Tống tiên sinh là một người ba rất đáng tin cậy, nếu không thì sao nhóc mập mạp này còn có thể giữ được tính cách hoạt bát cho đến giờ.

Thực ra thì chỉ cần Tống tiên sinh không ra đi, cho dù nguyên chủ vẫn còn, bạn nhỏ Tống Thư Ngôn cũng sẽ sống rất tốt và rất hạnh phúc thôi.

Đứa nhỏ này cũng thật sự đáng thương, chưa đến bốn tuổi mà đã mất đi người ba yêu thương của mình, không bao lâu sau đó, nhóc lại bị mẹ ruột vứt bỏ tặng cho người khác.

Ngay cả Nguyễn Hạ cũng bắt đầu đồng cảm với cậu bé.

Bạn nhỏ nhìn Nguyễn Hạ một chút, rồi lớn tiếng nói vào điện thoại: "Ba, con nhớ ba lắm!"

Ngay sau đó, Nguyễn Hạ lập tức nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia truyền đến.

Bản thân cô là một người yêu thích sắc đẹp cộng thêm thanh khống, lúc này Nguyễn Hạ cảm thấy lỗ tai của mình cũng muốn mang thai rồi.

"Ba cũng nhớ Vượng Tử, mấy ngày nữa ba sẽ trở về, sẽ mua thật nhiều đồ chơi cho Vượng Tử." Nguyễn Hạ dám khẳng định, Tống tiên sinh dành hết tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng cho đứa con này.

Cho dù như thế nào, người đàn ông ở đoạn mở đầu đã phải đi "Lĩnh cơm hộp" thật sự là một người ba tốt.

"Không cần chờ mấy ngày!" Bạn nhỏ phấn khởi nói: "Mẹ nói ngày mai sẽ dẫn con đến chỗ ba!"

"Ồ!" Anh hình như thu lại ý cười, dừng một chút lại hỏi: "Mẹ dẫn con đến chỗ ba?"

"Đúng vậy nha!"

"Mẹ nói vậy sao?"

"Đúng vậy!"

Nguyễn Hạ nghe thấy giọng điệu này của anh, thì biết, lúc này anh đang nghi ngờ.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng bên trong tiểu thuyết này Tống tiên sinh sẽ bảo cô nghe máy, hỏi cho rõ ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra, cho nên cô đã nghĩ sẵn trong đầu, sửa đổi nhiều lần, liên tục xác định lí do giải thích không có sơ hở gì, nào biết được Tống tiên sinh chỉ nói là: "Ừ, ba đã biết, vậy thì ba chờ con đến."

Nguyễn Hạ: "..."

Dù có nghi ngờ, ngay cả ý nghĩ nói chuyện điện thoại với vợ cũng không có, có thể nói hai vợ chồng so với người xa lạ còn không bằng.

Anh không muốn nói chuyện với cô, cô cũng không muốn nói, rất tốt, nếu như nguyên chủ và Tống tiên sinh thật sự có tình cảm với nhau, cô thật sự không biết phải làm gì cả.

Nói cho cùng mặc dù hiện tại cô là Nguyễn Hạ, nhưng Tống tiên sinh cũng không phải là chồng của cô, trong lòng coi một người xa lạ là chồng, tâm lý của cô không tốt đến như vậy đâu.

Giống như cậu bé mập mạp dính cô trước mắt này, mặc dù rất đáng yêu, bề ngoài cũng rất moe, một đứa bé đang ở trong độ tuổi ngây thơ nhất, Nguyễn Hạ cũng không có cách nào coi nhóc như đứa con trai của mình được.

Ừm, nhưng cô là một người dì tốt, cũng không cần có cảm giác thay thế, biến mình thành vợ và mẹ ruột của người ta.

Tống Thư Ngôn nói cậu có phòng ngủ riêng, nếu như Tống tiên sinh ở nhà, hai ba con sẽ ngủ chung phòng, nếu như anh không ở nhà, đứa nhỏ sẽ ngủ cùng bảo mẫu, nói tóm lại, kể từ khi sinh ra thì cậu không bao giờ ngủ cùng nguyên chủ cả.

Bởi vậy có thể đưa ra kết luận, kể từ buổi tối ngày hôm đó, cho dù là sau này hai người kết hôn, Tốn tiên sinh và nguyên chủ đã phân phòng ngủ, có điều Nguyễn Hạ cảm thấy, chỉ làm có một lần thôi mà nguyên chủ có thai luôn, có thể thấy được đã tốn không ít công sức...

Cái này cũng không kỳ lạ, trong ký ức của nguyên chủ, sau khi, Tống tiên sinh biết mình bị gài bẫy, đối với một người phụ nữ như vậy, anh cũng chẳng có tình cảm gì. Chẳng qua là vì nguyên chủ đã sinh con, đưa ra yêu cầu kết hôn và còn khẳng định sau khi kết hôn, cô ấy sẽ không đòi hỏi gì nữa, cũng không quản lý anh. Điều này có thể hiểu rằng, nguyên chủ vốn cũng chẳng muốn tình yêu thật lòng của Tống tiên sinh, cô ấy chỉ muốn không bao giờ cần lo về cơm áo gạo tiền.

Có khả năng Tống tiên sinh coi đây là một cô gái kỳ lạ, tuy anh cũng chẳng muốn có một cuộc hôn nhân như vậy, có điều lúc đó nguyên chủ đã mang thai, anh lại không muốn con mình trở thành con ngoài giá thú, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng. Sau khi kết hôn, họ cũng chẳng được coi là hai người cùng chung sống, cùng lắm chỉ được coi là bạn cùng nhà.

Quả thực, cuộc sống của họ rất bình yên, nước sông không phạm nước giếng, cứ như vậy trôi qua bốn năm.

Họ chưa từng xảy ra cãi vã, vì cơ hội gặp mặt cũng chẳng có nhiều. Nguyên chủ chỉ muốn đòi tiền, muốn cuộc sống suиɠ sướиɠ sau sinh. Còn vị Tống tiên sinh, cuộc hôn nhân này vốn cũng chẳng phải do anh cam tâm tình nguyện, anh cũng không thích nguyên chủ, cho nên về sau càng ngày càng ít về nhà.

Kỳ thực, nếu hai người kia không có ý kiến, thì chắc chắn đây vẫn được coi là một cuộc hôn nhân đấy chứ.

"Hôm nay con muốn ngủ cùng mẹ." Người bạn nhỏ bắt đầu làm nũng, nhất định lăn lóc ở trong phòng cô, không chịu đi.

Đứa trẻ này nhất định là "Được voi đòi tiên", ngày hôm nay được mẹ cùng cười, lại còn ôm bé, vậy là trí nhớ như một con cá vàng, quên luôn những vô tâm trong quá khức của mẹ.

Nguyễn Hạ có chút do dự, ngay từ khi còn nhỏ, cô đã bắt đầu ngủ một mình. Cho dù là cùng bạn thân đi du lịch, nhất định phải đặt phòng có hai giường.

Tống Thư nhìn thấy sự do dự của Nguyễn Hạ, liền nằm uỵch xuống giường, nhắm chặt hai mắt, lớn tiếng nói: "Con ngủ rồi, mẹ đừng gọi con dậy nhé."

Hôm nay nhất định phải ngủ lại.

Nguyễn Hạ là một người trưởng thành, tuy rằng có lúc cảm thấy trẻ con rất phiền phức, thế nhưng phần lớn thời gian, cô vẫn rất kiên trì với trẻ con, nghĩ lại nhóc cũng rất đáng thương, liền mềm lòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu: "Vậy con ngủ đi."

Chơi cùng trẻ nhỏ cũng là một việc làm chân tay tương đối mệt nhọc. Nhóc muốn cô cùng chơi, một lúc lại chơi xếp gỗ, một lúc thì lại muốn chơi trốn tìm. Kết thúc một ngày, Nguyễn Hạ đã mệt đến bò ra rồi,

Đứa nhỏ này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, Nguyễn Hạ vừa đặt lưng xuống đã ngay lập tức tiến vào mộng đẹp.

Hôm nay, cô cũng lại mơ thấy nguyên chủ.

Vẫn là khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, nói với cô: "Người đàn ông kia cho cô, đứa nhỏ cũng cho cô, cô đừng nghĩ cách quay về nữa. Cô muốn trở về thì cô về, tôi không đi."

Nguyễn Hạ kinh ngạc: "Bọn họ cũng đâu phải chồng con của tôi, tại sao tôi lại phải đi dọn rác chứ?"

Tự cho mình là đúng à?

Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Hạ cũng không biết đó chỉ là một giấc mơ hay cô thật sự đã trao đổi cùng nguyên chủ nữa.

Tiềm thức nói cho cô biết, đó là sự thật.

Nguyễn Hạ đang muốn mắng người đây.

Sau này đừng bao giờ mơ thấy người phụ nữ kia nữa, trong mơ còn bị tức chết, cái đám người này.

Đàn ông có thể là đầu heo không cần, có điều đến con mình cũng không muốn nhận thì đúng là không có chút tình người nào, ôi xã hội, xã hội.

Nguyễn Hạ nhớ đến tương lai của nguyên chủ trong cuốn tiểu thuyết, cô lại thoải mái hơn.

Cô đặt vé máy bay vào mười hai giờ trưa. Từ nhà họ Tống đến sân bay, tính cả tắc đường, chắc sẽ mất 40 phút. Nhìn điện thoại thấy còn rất sớm, nên cô để cho dì giúp việc sau khi làm bữa sáng xong thì về nghỉ ngơi.

Nghỉ nhưng vẫn được phát tiền lương như bình thường, dì giúp việc vô cùng vui mừng. Đi làm việc ở nhà này rất tốt, ông bà chủ ra tay hào phóng hơn nữa cũng chẳng khó tính.

Bữa sáng trên bàn rất phong phú, có ngô, cháo thịt nạc và bánh bao.

Vượng Tử bóc vỏ trứng gà, đặt vào trong bát của Nguyễn Hạ, cậu bé nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: "Mẹ ăn lòng trắng trứng đi, con ăn lòng đỏ."

Quả thực, nhóc con này rất đáng thương.

Bây giờ đã có thể được, sau này thằng bé nhất định sẽ rất đẹp trai, cũng khó trách vì sao nữ chính kia lại yêu nhóc con này đến độ không tự kiềm chế nổi như thế.

Bình Luận (0)
Comment