Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 24

Hai cha con đồng thở dài, Tống Đình Thâm đột nhiên nhớ tới con mình hay đi đưa chuyện, vội vàng bổ sung: “Ba đây là đang đố con, con đừng có nói chuyện này với mẹ. Nếu như mẹ biết con không biết mẹ thích gì, mẹ sẽ không vui đâu.”

Vượng Tử đương nhiên bị dao động, nhóc con gật gật đầu, không yên lòng nói: “Ba đừng nói cho mẹ, con sẽ cố gắng quan sát xem mẹ thích đồ gì.”

Thân là một người con trai ngoan ngoãn, mẹ thích cái gì cũng không biết… Vượng Tử hối lỗi cúi đầu.

Chờ đến khi Vượng Tử quay trở lại phòng ngủ của mẹ, ngay lập tức, Nguyễn Hạ phát hiện ra nhóc mập có chút chột dạ, rốt cuộc, nhóc mập bò bò lên giường, lăn đến bên người của cô, chạm chạm nhẹ: “Trên người mẹ thơm quá.”

“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Hạ nghĩ thầm, cũng không nhìn xem lọ nước hoa nguyên chủ mua có giá bao nhiêu.

Quả nhiên, người có tiền chăm chút đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của cuộc sống.

Ngày hôm nay, Vượng Tử đặc biệt dính người, còn có chút nịnh bợ cô, Nguyễn Hạ đều biết, có điều nhóc con này vẫn luôn như vậy, nên cô cũng lười hỏi, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho bé, cầm lấy quyển truyện trên đầu giường, bắt đầu đọc truyện cổ tích.

Có phiên bản tiếng anh và tiếng trung, đối với Nguyễn Hạ, hiện tại đọc phiên bản tiếng anh có chút khó, không nói đến trình độ tiếng anh của cô, vì đây là vấn đề của rất nhiều người, viết thì không sao, nói thì… chắc chắn có vấn đề.

Nguyễn Hạ hiện tại vẫn đang cố gắng học tập, có điều luôn cảm thấy rằng bản thân vẫn chưa được lưu loát lắm, nên cô vẫn đọc bản tiếng trung cho Vượng Tử, miễn cho trẻ nhỏ bị ảnh hưởng đến phương diệnphast âm.

Vượng Tử lắng nghe mẹ kể truyện rất chăm chú, gương mặt lúc kể truyện xưa của Nguyễn Hạ cũng rất dịu dàng, hình ảnh hai mẹ con dựa vào nhau thực sự ấm áp.

Tống Đình Thâm đứng trước cửa, tai để gần có thể nghe được loáng thoáng những âm thanh bên trong.

Tất cả đều vì con trai, để cho con trai có một hoàn cảnh sóng tốt nhất, thân là một người cha, phải suy nghĩ đến tất cả các biện pháp, không phải sao?



Rạng sáng ngày thứ hai, Tống Đình Thâm phá lệ gọi điện cho trợ lý Trần, nói với anh ta, các buổi họp vào buổi sáng hôm nay đều đẩy xuống buổi chiều hoặc dời hẳn sang sáng ngày mai.

Tống Đình Thâm là người cực kỳ nguyên tắc, nếu không phải tự gò bản thân vào khuôn khổ, nếu như không nghiêm khắc với bản thân, thì Tống Đình Thâm nghèo rớt mồng tơi của mười năm trước khó có thể đạt đến trình độ như hiện tại.

Trợ lý Trần cúp điện thoại, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Mặc dù anh ta mới đi theo Tống Đình Thâm hơn hai năm nhưng đối với tính tình của tổng giám đốc cũng có chút hiểu biết, chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì sao?

Anh ta vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc để đến phòng giải khát pha một tách cafe thì đụng phải Lê Tĩnh.

Lê Tĩnh nhìn anh ta nở nụ cười, từ túi tiện lợi của mình đưa cho trợ lý Trần một chiếc hộp thuỷ tinh: “Hôm qua ở nhà không có việc gì làm, nên em có nướng một vài mẻ bánh cookie, anh Trần, anh nhận lấy cho em có chút mặt mũi nha.”

Trợ lý Trần nhận lấy và nói: “Cảm ơn cô, cô thật khéo tay, chẳng giống như bạn gái tôi, cũng định nướng vài mẻ bánh quy, cuối cùng đều cháy đen.”

Lê Tĩnh cùng nói chuyện với trợ lý Trần, sau khi cảm thấy đã làm màu đủ mới giả vờ lơ đãng hỏi: “Có phải Tống tổng bị bệnh không? Đã sắp chín giờ rồi, bên chỗ em còn có một bảng biểu cần anh ấy ký tên.”

Trợ lý Trần biết Lê Tĩnh thuộc loại “Có quan hệ liên quan” nên cũng nói: “Trưa hôm nay Tống tổng không đến, cô đưa cho tôi bản báo cáo đó là được rồi.”

“Vậy được.” Lê Tĩnh dừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, anh Trần, em có một người bạn chuẩn bị về từ Nhật Bản, anh xem bạn gái anh có cần gì không. Giá cả bên kia rất tốt.”

Trợ lý Trần rất cao hứng trả lời: “Tốt quá, cũng sắp đến sinh nhật cô ấy rồi. Tôi cũng đang không biết phải tặng cái gì. Ôi, có gây ra phiền phức cho bạn cô hay không?”

Lê Tĩnh cười: “Có gì phiền phức đâu, có thể giúp anh Trần giải quyết vấn đề là tốt rồi.”

Trợ lý Trần cảm thấy cô gái Lê Tĩnh này có vẻ là người tốt, nên trong khi nói chuyện cũng dần dần thả lỏng bản thân, không câu nệ giống như trước đó nữa.

Ngoài cửa nhà trẻ, có không ít phụ huynh đứng nhìn con cái của mình được cô giáo dắt vào lớp, Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ cũng đứng tong đám người. Nhà trẻ song ngữ này có cách quản lý rất tốt, mỗi nhóc có một tấm thẻ ra vào, nếu muốn đi ra hay đi vào thì phải quẹt thẻ, bình thường cửa lớn cũng có bảo vệ, dù là cha mẹ đến đón con cũng đều phải do cô giáo dắt các con ra, giao lại cho cha mẹ.

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút đi.” Nguyễn Hạ chủ động mở miệng, cô chỉ chỉ quán cafe phía trước: “Chỗ kia thế nào? Hôm nay là thứ hai, lại còn là buổi sáng sớm, trong quán cafe cũng ít người, rất yên tĩnh, phù hợp để nói chuyện.”

Cô đã chuẩn bị rất tốt để bàn luận về việc phân chia tài sản và quyền nuôi nấng con trai.

Tống Đình Thâm đối với sự sắp xếp của cô cũng không có ý kiến gì, lái xe đến quán cafe, ở đây có chỗ để xe, đỗ xe cũng rất thuận tiện.

Hai ngời một trước một sau đi vào quán, đúng như dự đoán, quán cafe lúc này cũng không đông khách, chỉ có vài người phục vụ.

Sau khi ngồi xuống, hai người mỗi người gọi một ly. Cafe.

Nguyễn Hạ bình tĩnh chủ động mở lời về việc ly hôn, ly hôn cũng như chuyện uống nước nóng hay lạnh thì chỉ có mình biết. Tuy rằng nguyên chủ cảm thấy một cuộc hôn nhân như vậy rất tốt, không ai can thiệp đến ai, có thể Tống Đình Thâm cũng không quá hài lòng, điểm này cô cũng có thể hiểu được, dù sao lúc trước cũng là do nguyên chủ thiết kế Tống Đình Thâm. Có điều Nguyễn Hạ biết rằng, mặc kệ là nam hay là nữ, đưa ra ly hôn thì mới có thể tìm được người mình thích, cho người kia một hứa hẹn.

Cô là người rất biết thời thế, Tống Đình Thâm ra tay cũng rất hào phóng, cô không có lý do gì để cứ ngồi mãi vị trí Tống phu nhân, mãi không đi.

Nếu có thể đàm phán tốt, không chừng còn có thể làm một người vợ cũ tốt bụng nha.

Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ, từ trước đến nay khi đàm phán anh tuyệt đối là người ung dung và tự tin, hiếm thấy lúc nào lại cảm thấy khó khăn như bây giờ.

Anh không biết nói thế nào, cũng không biết làm sao có thể mở miệng nói ra những lời này.

Cũng may Nguyễn Hạ là một người rất kiên nhẫn, hai người im lặng không nói gì gần mười phút đồng hồ, cuối cùng người luôn luôn biết quý trọng thời gian, Tống Đình Thâm, cuối cùng đã mở miệng: “Nguyễn Hạ, cô còn muốn gì?”

Nguyễn Hạ nhất thời bối rối, không hiểu câu hỏi.

Tống Đình Thâm biết vợ anh là một người rất thực dụng, nên anh nói: “Bất kể là nhà hay xe, hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần tôi có thể, cô cứ nói đi. Chỉ cần cô đáp ứng ở trước mặt Vượng Tử đóng giả làm một đôi vợ chồng ân ái, tiếp tục duy trì làm một người mẹ tốt, cô muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng.”

Nguyễn Hạ cảm thấy như trong mơ vậy.

Cô hiểu từng câu từng chữ trong lời anh nói, mà tại sao khi kết hợp với nhau thì lại giống như trong sương mù thế nhỉ?

Còn có, hôm nay bọn họ đến đây không phải bàn về ly hôn, phân chia tài sản và quyền nuôi dưỡng sao?

Trước giờ, Tống Đình Thâm cảm thấy, anh chưa bao giờ đối xử thua thiệt với Nguyễn Hạ.

Buổi tối của bốn năm trước, cô thiết kế anh, anh muốn phóng túng, có thể nói rằng là cam tâm tình nguyện. Nên sáng thứ hai sau khi tỉnh lại, anh cũng đã nghĩ kỹ phương pháp giải quyết, cô muốn tiền, muốn xe, muốn nhà, anh đều có thể đáp ứng, đây là điều anh cần làm.

Tự mình ép buộc bản thân nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì một buổi tối muốn thả lỏng bản thân, đánh đổi lấy nửa đời sau của anh.

Cô mang thai, cô muốn kết hôn, là một người đàn ông, ngoại trừ phải đứng ra chịu trách nhiệm thì không còn con đường nào khác. Đương nhiên, nếu anh cứng rắn muốn cô bỏ đi đứa bé, ở cái thành phố này, không biết có bao nhiêu trường hợp này xảy ra, cũng không có gì kỳ lạ, có điều anh không làm vậy, anh không thể ép buộc cô gái này gϊếŧ chết đứa bé trong bụng, mặc dù, tâm tư của cô gái này cũng không thuần khiết.

Hôm sau hai người cứ như thế, bắt đầu mối quan hệ cộng tác kinh doanh, bắt đầu một cuộc hôn nhân cực kỳ buồn cười.

Cho dù không có tình cảm, Tống Đình Thâm cũng muốn chăm sóc cô cả đời, không vì sao cả, chỉ vì cô gái này đã chịu đựng mười tháng sinh cho anh một đứa con, chỉ vì cô là người vợ trên pháp luật của anh.

Anh chưa từng thua thiệt cô nhưng lại thua thiệt Vượng Tử.

Trước đây Tống Đình Thâm luôn cảm thấy, Nguyễn Hạ chẳng quan tâm, thậm chí là lạnh nhạt, cũng không sao cả. Dù sao trước khi kết hôn bọn họ đã thống nhất, tuyệt đối không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Trên thực tế, ở thế giới này, cũng không phải người mẹ nào cũng đều yêu con của mình, cô không phải là người mẹ tốt, vậy để anh bù đắp tình cảm của người cha cho Vượng Tử, để lấp đầy khoảng trống của tình mẹ.

Có điều sau khi nói chuyện với Vượng Tử, anh mới phát hiện ra rằng anh đã quá phiến diện.

Muốn cho con nhỏ có một môi trường hoàn hảo để phát triển, tình cảm của cha hoặc mẹ đều khôgn thể thiếu. Nếu như Nguyễn Hạ vẫn như trước kia, không thể hiện quá nhiều tình thương yêu dành cho Vượng Tử, dù sao nhóc cũng đã quen rồi. Có điều hiện tại nhóc đã có được một chút quan tâm và tình thương của mẹ, giờ lại đột nhiên mất đi, Tống Đình Thâm cũng không dám tưởng tưởng, chuyện này sẽ mang đến cho Vượng Tử những tổn thương và ảnh hưởng sâu sắc đến mức độ nào.

Bình Luận (0)
Comment