Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 32

Trên tường hành lang có vài chiếc đen hoa đăng, anh mặc quần áo bình thường ở nhà nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh, một tay đút trong túi quần. Anh rất cao, người cũng khồng phải quá gầy vừa nhìn đã thấy rất đàn ông, lúc mặc vest, hormone nam tính sẽ khiến cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chết mất. Nguyễn Hạ rất thích ngoại hình và dáng người của anh. Hiện tại anh còn đeo kính gọng vàng nên lại càng trở nên nhã nhặn.

Nhã nhặn chết mất.

Đột nhiên trong đầu Nguyễn Hạ hiện ra một từ.

Sắc khí trào dâng nhưng thật thích.

“Sao còn chưa ngủ?” Tống Đình Thâm hỏi, không giấu được vẻ uể oải.

“Tôi không ngủ được, định đi pha một cốc sữa uống.” Nguyễn Hạ bị ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh có muốn uống không?”

Tống Đình Thâm gật đầu: “Được. Phiền cô.”

Hai người một trước một sau đi xuống nhà. Lúc này ở tầng một rất yên tĩnh, dì giúp việc đã đi ngủ từ sớm.

Chỉ vài phút sau, hai cốc sữa nóng liền được làm xong, Nguyễn Hạ đưa cho Tống Đình Thâm một cốc, hai người đứng đối diện nhau dựa vào bàn ăn, uống cốc sữa trong tay.

Vì pha sữa bằng nước nóng nên khi uống xong cốc sữa, trên mặt Nguyễn Hạ chảy đầy mồ hôi. Cô mặc váy ngủ ngắn đến đầu gối, mái tóc dài xoã xuống rồi vào nhau, chân cũng không đi dép lười biếng dựa vào bàn.

“Tôi lên phòng đi ngủ đây.” Nguyễn Hạ nghĩ một chút rồi nói: “Anh bế Vượng Tử về phòng anh đi. Có thể hôm nay tôi sẽ mất ngủ, sáng mai chắc không dậy được.”

“Được.”

Tống Đình Thâm đem hai cốc sữa đi rửa, sau đó liền đi sau Nguyễn Hạ tới phòng ngủ.

Vượng Tử đã ngủ say, Tống Đình Thâm cẩn thân bế cậu bé lên, bàn tay to đỡ phần lưng cậu đi về phòng ngủ của mình.

Trẻ con ngủ rất say, sét đánh cũng không tỉnh.

Vượng Tử có chút ho nhẹ, bụng thở phập phồng. Mùi hương trên người cậu đều là mùi sữa. Tống Đình Thâm ngồi cạnh nhìn cậu hồi lâu, mọi người đều nói con gái sẽ giống ba, con trai giống mẹ. Đúng như vậy, lúc ngủ Vượng Tử nhìn càng giống Nguyễn Hạ.

Tình cảm của người đàn ông với con bắt đầu từ khi con được sinh ra, Tống Đình Thâm cũng vậy, khi anh tay chân luống cuống chạy tới ôm lấy Vượng Tử vừa chào đời lúc đó, những chỗ trống trong lòng anh đều được lấp đầy.

Thật sự khi Vượng Tử được sinh ra, Tống Đình Thâm từng nghĩ sẽ cố gắng sống hoà thuận với Nguyễn Hạ, dù sao cô cũng mang thai mười tháng chịu đựng sự đau đớn của việc sinh con, nên rất khó để anh không rung động. Tống Đình Thâm mất ba mẹ từ nhỏ, nên bất luận thế nào anh cũng muốn có một gia đình.

Đương nhiên Nguyễn Hạ không nghĩ như vậy. Cô ấy chỉ muốn sống cuộc sống cô ấy muốn, những chuyện khác cô ấy không quan tâm. Cô ấy không muốn gần gũi với con, xưa nay không bao giờ chủ động ôm con. Sự ràng buộc của giữa họ chính là Vượng Tử, cứ như vậy một thời gian dài nên nước sông không phạm nước giếng.

Chính Tống Đình Thâm cũng không biết giờ Nguyễn Hạ thay đổi liệu có quá muộn không.



Tuy mất ngủ nhưng dậy sớm đã trở thành thói quen của Nguyễn Hạ, dù có lăn lộn trên giường đến một hai giờ sáng thì sáng thứ hai cô vẫn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng.

Cô có con rồi nên cũng không muốn ngủ nướng, Nguyễn Hạ coi đây là sự tự giác. Cô rời giường rửa mặt xong liền xuống tầng, Tống Đình Thâm và Vượng Tử đã ngồi ở bàn ăn đợi đồ ăn sáng.

Tống Đình Thâm thấy cô dậy sớm ngạc nhiên hỏi: “Không phải tối hôm qua cô nói mất ngủ sao?”

Nguyễn Hạ có quầng thâm mắt, mệt mỏi ngồi xuống chố đối diện anh: “Bảy giờ tôi vẫn tỉnh dậy. Hôm nay tôi phải đi thẩm mỹ viện để chăm sóc da mới được.”

Trước đây không có điều kiện nhưng hiện tại nguyên chủ có thẻ hội viên kim cương của không biết bao nhiêu thẩm mỹ viện, không dùng thì quả thật là lãng phí.

Cô không cần soi gương cũng biết lúc này nhan sắc đã bị giảm xuống 0.0001%.

Vượng Tử có lần đi theo Nguyễn Hạ đến thẩm mỹ viện, đối với cậu thẩm mỹ viện là có chị phục vụ cậu nước chanh, lại còn có cả bánh quy, bánh gato rất ngon, vì vậy ấn tượng về thẩm mỹ viện của cậu rất sâu sắc. Mắt cậu lập tức sáng lên nói: “Mẹ, cho con đi cùng mẹ.”

Nguyễn Hạ do dự, ở nhà trẻ của Vượng Tử có mấy bạn đã bị nghi là bị bệnh. Tối hôm qua cũng có mấy phụ huynh xin nghỉ với giáo viên cho con. Vì lo cho sự an toàn của cậu nên cô cũng gọi điện cho giáo viên xin nghỉ.

“Dẫn con đi cùng đi.” Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ một chút: “Hai mẹ con xong thì đến công ty đợi tôi, buổi chiều chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Nguyễn Hạ cảm thấy Tống Đình Thâm hôm nay có chút kỳ lạ.

Vượng Tử muốn được đi ăn đương nhiên sẽ tự nói là muốn đi ăn ở ngoài. Hơn nữa cô nhớ bọn họ có quy ước sẽ làm vợ chồng hạnh phúc trước mặt Vượng Tử nên cô có thể hiểu được.

“Được.”

Chủ (1)

Chờ Tống Đình Thâm đi, Nguyễn Hạ liền trở lại phòng ngủ của mình. Cô muốn tìm xem nguyên chủ có bao nhiều thẻ hội viên của các thẩm mị viện. Nếu gần công ty của Tống Đình Thâm thì thật tốt, dù sao buổi sáng cô cũng có hẹn, buổi trưa nấu cơm xong muốn đi học làm bánh thì chỉ có thể đến thẩm mỹ viện lúc chiều tối.

Nguyên chủ có một đống thẻ, khiến người ta hoa cả mắt.

Nguyễn Hạ lục tung đống thẻ lên, Vượng Tử bỗng nhiên cầm một tờ giấy hồng đến trước mặt mẹ hỏi: “Mẹ ơi, đây là cái gì thế?”

Cô quay lại nhìn, tờ giấy trong tay Vượng Tử là giấy đăng ký kết hôn cả người cô đều giật mình, vội vàng thả ví xuống cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn: “Con lấy nó ở đâu?”

Vượng Tử chỉ vào ngăn tủ ở trong góc: “Ở đó.”

“Đây là giấy đăng ký kết hôn.” Nguyễn Hạ mở giấy đăng kí kết hôn ra, người giữ là Tống Đình Thâm. Trên giấy đăng ký nguyên chủ và Tống Đình Thâm đều mặc đồ trắng cảnh vật xung quanh đều màu đỏ. Rõ ràng bức ảnh nhìn rất vui vẻ nhưng nụ cười của hai người giống như cưỡng ép, khó chịu.

Nguyễn Hạ đang chuẩn bị cất tờ giấy đăng ký kết hôn, không để ý liếc về phía ngày sinh của Tống Đình Thâm.

Ngày 21 tháng 9.

Không phải là ngày hôm nay sao?

Hôm nay là sinh nhật của Tống Đình Thâm?

Có lẽ vì lý do đó anh mới muốn chiều nay ăn ở ngoài sao?

Nguyễn Hạ cố gắng nhớ lại ký ức của nguyên chủ nhưng kì lạ là trong quá khứ mấy năm Tống Đình Thâm chưa từng chủ động cùng ra ngoài ăn với nguyên chủ.

Vượng Tử kéo tay cô lấy tờ giấy đăng ký kết hôn nhìn mặt trước của tờ giấy khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại hỏi: “Tại sao không có con? Mẹ, mọi người lén lút chụp ảnh sao?”

“Khi đó con không ở đó.”

“Thế con ở đâu?”

Nguyễn Hạ đùa cậu: “Con nghĩ mình ở đâu?”

Vượng Tử mím miệng dùng bàn tay bụ bẫm nắm lấy tay Nguyễn Hạ ngước đầu lên nhìn cô với vử mặt ngoan ngoãn: “Con ở trong bụng mẹ.”

Tuy Nguyễn Hạ biết hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm nhưng vì anh không chủ động nhắc đến mà thời gian gấp quá, nên cô quyết định không chuẩn bị quà.

Dù sao với người lớn, sinh nhật không phải sự kiện trọng đại gì, đi ăn cơm ở bên ngoài cũng là một hình thức chúc mừng rồi.

Mặc dù vậy Nguyễn Hạ vẫn nhất quyết cho Vượng Tử mũm mĩm mặc quần áo vừa đẹp vừa đáng yêu đến. Cậu bé mũm mĩm này rất tự giác trong việc chọn phong cách ăn mặc, muốn mặc quần áo gì, giày gì cậu đều tự mình sắp xếp rõ ràng, không cho phép ai đụng vào kể cả Nguyễn Hạ, cùng lắm mẹ cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến. Không những vậy trước đây khi ra ngoài cậu nhất quyết phải đeo kính râm nhìn cho đẹp trai.

Hai mẹ con đều đeo kính râm đi thẳng về hướng gara, những người không biết còn tưởng họ đang đi ở thảm đỏ.

Giáo viên tiếng anh của Nguyễn Hạ rất thích Vượng Tử. Không hổ danh là con của tổng giám đốc, chẳng có chút rụt rè nào. Cậu tuy mới học ở nhà trẻ một năm mà có thể sử dụng tiếng anh cơ bản để giao tiếp. Về khoản ngôn ngữ, Vượng Tử rất có tài năng. Ở trung tâm tiếng anh có một buổi sáng thôi mà cậu tiến bộ vượt bậc.

“Để tuyên dương con làm tốt trước mặt các thầy cô nước ngoài, mẹ khen thưởng con bằng một cái kẹo.” Nguyễn Hạ mua hai cái kẹo, ánh mắt của Vượng Tử đầy mong đợi, cô đưa cậu một cái.

Vượng Tử hoan hô một tiếng, dùng bàn tay mũm mĩm nhận lấy kẹo, cậu liếm một cái vẻ mặt không giấu được sự thoả mãn.

Cả hai mẹ con đeo kính râm, tay cầm kẹo nhìn về phía máy ảnh tạo dáng giống người điên chụp ảnh. Mặc dù nét tinh tế của cô và Vượng Tử không cần phải chỉnh sửa nhưng cô vẫn dùng thêm bộ lọc.

Thật ra chỉ cần có người để ý sẽ phát hiện ra hiện tại bạn bè Nguyễn Hạ đã thay đổi nhiều.

Trước đây trang cá nhân của cô toàn là du lịch, cuộc sống xa hoa, hiện tại tần suất tương tác của bạn bè cũng không cao nhưng sự ăn chơi xa hoa trước đây đã biến thành những ngày tháng yên bình…

Hoặc là những bức hình làm bánh ngọt hoặc là Vượng Tử.

Bạn bè nguyên chủ trước đây còn bình luận “Là cậu ư?”, “Bị hack nick à?” “Bị bỏ bùa sao?”.

Nguyễn Hạ cũng không để ý, không phải mạng xã hội là để chia sẻ cuộc sống thường ngày của mình sao?

Nhân lúc thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tống Đình Thâm mở điện thoại ra xem bạn bè trên wechat. Anh cũng không phát hiện ra, anh đã hình thành thói quen xem Nguyễn Hạ có đang online hay không, đang xem bỗng nhiên anh nhìn thấy bức ảnh, chần chờ một lúc anh lưu bức ảnh lại.

Đương nhiên có một lời khen.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc.” Trợ lý Trần gõ cửa, sau khi nghe thấy Tống Đình Thâm đáp lại mới đẩy cửa đi vào: “Có vị khách họ Đoàn đến, đây là danh thiếp của anh ấy.”

Bình Luận (0)
Comment