Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 37

“Hôm nay là ngày sinh nhật anh, anh nên hưởng thụ một chút đi. Để tôi lái xe cho.” Từ nhà hàng đi ra, Nguyễn Hạ chủ động nhận lái xe.

Tống Đình Thâm cũng không ngại, đưa chìa khoá xe cho cô, ôm Vượng Tử lên phía sau xe ngồi.

Hiện tại đã quá giờ cao điểm nhưng trên đường vẫn còn kẹt xe. Đại khái là ngày hôm nay có chút đặc biệt, Tống Đình Thâm chủ động nói chuyện với cô: “Bố mẹ vợ cũng đã lớn tuổi, tôi muốn chúng ta mua cho họ một căn biệt thự ở khu chúng ta. Vừa gần trung tâm, bình thường cô cũng tiện đến thăm họ, Vượng Tử cũng có thể gặp ông bà ngoại mỗi ngày.”

Nguyễn Hạ lắc đầu: “Không cần, bố mẹ ở kia lâu nên quen rồi. Khu của chúng ta rất ít người trung niên, có khi cả quảng trường họ cũng không tìm được một người bạn.”

Tống Đình Thâm trầm ngâm một hồi nói: “Buổi chiều cô có nói đến việc mở cửa hàng, cô có cần tôi đi tìm mua cho cô một cửa hàng ở mặt đường không?”

… Anh có quá nhiều tiền nên không biết tiêu sao?

Nói đến đây, Nguyễn Hạ cẩn thận suy nghĩ một hồi liền biết vì sao Tống Đình Thâm lại có thái độ khác thường như vậy.

Trải qua lần ly hôn trước ở sự kiện Ô Long, đối với anh, cô đã hiểu rõ hơn phần nào con người của Tống Đình Thâm… anh thực sự rất thẳng thắn. Cách anh báo đáp người khác thực sự rất đơn giản, dùng tiền mua nhà, mua xe, mua cửa hàng, đưa nhẫn kim cương đương nhiên vẫn là suy nghĩ trước đây của anh. Anh cảm thấy cô thích cách này nên ngày hôm nay cũng giống như vậy. Anh cảm thấy cô đối xử tốt với anh, chúc mừng sinh nhật anh. Vì vậy nên anh muốn cảm ơn nhưng một câu nói cảm ơn có thể không đủ nên anh làm cô vui bằng cách dùng tiền mua đồ cho cô.

Không thể không nói ở mặt này hành động của anh thực sự đúng là một tổng giám đốc bá đạo.

“Không cần.” Nguyễn Hà cười: “Tôi cũng có tiền, nếu muốn mở cửa hàng thì chuyện tiền bạc không phải vấn đề.”

Tống Đình Thầm nhìn như đang vắt hết óc ra nghĩ xem anh có thể cho cô cái gì. Nguyễn Hạ dừng lại một chút hỏi: “Thật ra anh cũng không phải làm vậy. Anh đã cho tôi rất nhiều thứ, hiện tại tôi có nhà lớn để ở, có xe, mỗi tháng cũng không phải lo chuyện ăn mặc. Nếu như tôi thật sự cần gì yên tâm tôi nhất định sẽ nói với anh.”

Nghe Nguyễn Hạ nói vậy, Tống Đình Thâm liền yên tâm nhưng anh vẫn không quên nhắc: “Cô nhất định phải nói với tôi đấy.”

“Biết rồi.”

Vì hôm nay ba người bọn họ đi ăn ở bên ngoài nên Nguyễn Hạ cho dì giúp việc nghỉ nửa ngày. Dì giúp việc tuy không phải người địa phương nhưng con trai và con dâu dì đi làm mua một căn nhà nhỏ ở đây nên dì xin phép Nguyễn Hạ buổi tối ở lại nhà con trai đến sang mai mới đến.

Về đến nhà Tống Đình Thâm thấy Nguyễn Hạ có vẻ mệt mỏi nên chủ động nhận việc tắm rửa cho Vượng Tử.

Tắm cho cậu bé mũm mĩm này cũng được coi là một việc tay chân. Cậu vừa chạm vào nước liền trở nên phấn khích bất thường, đã tắm nửa tiếng rồi mà vẫn không chịu ra.

Vượng Tử lắc lắc đầu tóc ướt nhẹp, đột nhiên nhìn Tống Đình Thâm nói: “Ba, con cảm thấy hiện tại mẹ rất yêu con.”

Tống Đình Thâm bị câu nói của cậu chọc cười, rửa sạch sẽ bắp đùi nhăn nheo vì nước của cậu: “Mẹ con vốn rất yêu con.”

Vượng Tử lắc đầu: “Trước đây mẹ không thích con.”

Cậu tuy rằng con bé nhưng rất nhạy cảm. Cậu yêu mẹ nhưng mẹ không thích cậu, không ôm hôn cậu hay dẫn cậu đi chơi.

Tống Đình Thâm thu lại nụ cươi trên môi, kiên nhẫn nói: “Vượng Tử, con biết tại sao con được sinh ra không? Khi mẹ con mang thai con mẹ rất khổ cực, sau đó con tưởng tượng, mẹ phải chịu đau đớn mười mấy tiếng đồng hồ mới sinh ra được con. Ba cũng chưa từng chịu đựng đau đớn như vậy. Mẹ không phải là khôg thích con mà chỉ là chúng ta cần cho mẹ thêm thời gian thôi. Con thấy có được hay không?”

Bất luận thế nào, Tống Đình Thâm không bao giờ chê trách Nguyễn Hạ trước mặt Vượng Tử.

Bởi anh cũng cảm thấy mình không có tư cách để nói. Mười tháng mang thai cực khổ, sinh nở đau đớn, thân là đàn ông không thể cảm nhận được, như vậy anh có quyền gì mà chỉ trích Nguyễn Hạ là một người mẹ không tốt?

Vượng Tử nghe xong lời nói này, sốt sắng hỏi: “Thế hiện tại mẹ còn đau không ạ?”

“Ba không biết.” Tống Đình Thâm dừng lại một chút: “Vì vậy sau này con ngoan một chút, không nên làm mẹ tức, cũng không được nghi ngờ mẹ có yêu con hay không có được không?”

Vượng Tử lập tức gật đầu: “Vâng!”

“Ba, ba có cảm thấy mẹ yêu ba không?” Cậu con trai này rất nhiều vấn đề thắc mắc, vừa mới im lặng mấy phút, cậu lại bắt đầu làm khó dễ Tống Đình Thâm.

Trả lời một cách thành thực là không yêu thì Tống Đình Thâm cảm thấy không ổn lắm. Nếu che giấu lương tâm nói là yêu trước mặt con thì anh lại cảm thấy không nên nói dối.

“Ba không biết.” Trải qua mười mấy giây suy nghĩ, anh nghĩ anh chỉ có thể trả lời như vậy.

Vượng Tử cau có nhìn ba một chút: “Ba thật là ngốc, điều này mà cũng không biết. Con biết mẹ yêu con, cũng biết ba yêu con, ông bà ngoại yêu con.”

Tống Đình Thâm khiêm tốn tiếp thu phê bình: “Ở mặt này con thực sự thông minh hơn ba.”

“Vậy ba có yêu mẹ không?” Vượng Tử lại đưa cho anh một câu hỏi khó.

Tống Đình Thâm tắm rửa cẩn thận chiếc bụng nhỏ của Vượng Tử: “Thời gian hỏi đáp kết thúc.”

“Không có kết thúc, ba, ba yêu mẹ không?” Vượng Tử cầm tay anh, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Gương mặt của cậu rất giống Nguyễn Hạ. Trong nháy mắt, Tống Đình Thâm còn tưởng Nguyễn Hạ đang hỏi mình.

“…Ba không biết”

Vương Tử dùng tay tàn nhẫn đập xuống mắt nước, bọt nước bắn lên: “Ba, sao cái gì ba cũng không biết vậy?”

Tống Đình Thâm bình tĩnh đưa tay lên lau một vết nước dính trên mặt: “Ba cũng là người, cũng sẽ có những thứ không biết chứ.”

Nguyễn Hạ căn bản không biết Tống Đình Thâm và Vượng Tử có cuộc nói chuyện như vậy. Đương nhiên nếu Vượng Tử đem vấn đề này ra hỏi cô, cô cũng chỉ biết trả lời không biết.

Cô vừa mới tắm rửa, gội đầu sạch sẽ khoan khoái đi ra từ phòng tắm, Tống Đình Thâm liền đem Vượng Tử đến.

Mặc dù không quá cưng chiều Vượng Tử nhưng những ngày ngủ cùng mẹ của cậu nhiều hơn, Nguyễn Hạ cùng không khó chịu cái gì. Dù sao cậu bé mũm mĩm này làm người khác cảm thấy thương, sợ rằng nếu phản đối sẽ làm cho cậu bị tổn thương.

Nguyên chủ treo rất nhiều quần áo ngủ gợi cảm ở trong tủ, từ khi Nguyễn Hạ đến tất cả quần áo treo trên tủ đều tha đổi. Không vì cái gì khác, nguyên chủ có thể không để ý trong nhà có đàn ông nhưng cô thì không thể. Vì vậy hiện tại quần áo ngủ của cô đều rất kín đáo mà lại không làm cho người khác cảm thấy kỳ quái.

“Ngày hôm nay là sinh nhật ba, lẽ nao con không ngủ cùng ba sao?” Nguyễn Hạ đứng trước mặt Tống Đình Thâm trêu chọc Vượng Tử.

Vượng Tử đúng là một nhân vật phản diện trong câu chuyện, dù năm nay cậu mới có bốn tuổi nhưng nói năng ngày rất giỏi. Giống như lúc này, nếu là đứa trẻ khác chắc chắn sẽ cảm thấy khó khăn nhưng lại không làm khó dễ nổi cậu, cậu còn hỏi ngược lại: “Hôm nay là sinh nhật ba, lẽ nào mẹ lại không ngủ cùng ba?”

Nguyễn Hạ: … Cô sai rồi

Cả hai người đều lúng tùng vì câu hỏi của Vượng Tử.

Tống Đình Thâm sờ đầu Vượng Tử nói: “Hôm nay ba chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giác thoải mái, con ngủ và mẹ nhớ ngủ ngoan nhé.”

Nói xong anh ôm lấy Vượng Tử hôn lên má cậu một cái: “Con trai ngủ ngon.”

Vượng Tử như thường lễ hôn Tống Đình Thâm một cái: “Ba ngủ ngon.”

Đây là một màn tình cảm cha con hiếu thảo, Nguyễn Hạ chỉ là người xem.

Có điều Vượng Tử cũng không tha cho cô, Tống Đình Thâm buông cậu ra, cậu vội hỏi: “Ba, sao ba không thơm chúc ngủ ngon mẹ một cái?”

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ: “…”

Nguyễn Hạ trừng mắt nhìn cậu bé, ngày thường hai cha con vẫn hôn chúc ngủ ngon nhưng không có mặt cô ở đó. Ngày hôm nay anh không nên hôn chúc ngủ ngon Vượng Tử trước mặt cô, cậu bé này rất biết nắm bắt cơ hội, đặc biệt học một thì sẽ biết mười, anh nghĩ.

Tống Đình Thâm cũng muốn tự đánh bản thân.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tống Đình Thâm lần đầu tiên phải đầu hàng, anh ghé sát vào mặt Nguyễn Hạ. Nguyễn Hạ theo bản năng lùi về sau một bước, mặt Nguyễn Hạ chỉ cách mặt anh một đoạn ngắn, anh giả vờ hôn lên môi cô một cái và còn phát ra âm thanh.

Rất may là cậu bé không cao, Vượng Tử không thể thấy đây là một màn hôn giả.

Chỉ sợ cậu bé mũm mĩm này hỏi lại sao mẹ không hôn chúc ngủ ngon ba nên Nguyễn Hạ bắt chiếc Tống Đình Thâm, giả vờ hôn một cái và kêu thật to.

Sau khi diễn xong cảnh của mình, cô liền lội vàng nắm tay Vượng Tử đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy cô cảm thấy lúng túng như muốn ghẹt thở.

Nguyễn Hạ nhìn vẻ mặt vô tội của Vượng Tử chỉ biết hừ hai tiếng: “Càng ngày con càng thích gây khó dễ cho người khác.”

Nào biết vừa dứt lời, Vượng Tử liền ôm chặt lấy cô, ngửa đầu nhìn.

“Sao thế?” Nguyễn Hạ không vui nói.

Vượng Tự dơ tay lên chỉ vào bụng cô hỏi: “Mẹ, con từ trong bụng mẹ chui ra thật sao?”

“Đúng vậy.” Nguyễn Hạ vốn muốn trêu cậu, nói cậu được nhặt từ thùng rác về nhưng đột nhiên cô nhớ ra khi mình còn bé bị cha mẹ lừa như vậy nên suốt một quang thời gian, cô luôn bị ám ảnh bởi thùng rác.

Khi Nguyễn Hạ đang chuẩn bị tinh thần để giải thích cho cậu nghe về chuyện cậu đến từ đầu thì tiểu mũm mĩm này đột nhiên hôn một cái vào bụng cô. Hôn liên tiếp mấy lần, cậu ngước đầu lên nhìn cô, trong mắt như xuất hiện một ngôi sao nhỏ: “Mẹ không đau chứ? Mẹ là mẹ ruột của con.”

Bình Luận (0)
Comment