Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 40

Nguyễn Hạ nhìn người đàn ông trẻ trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn có chút chưa hoàn hồn.

Cô phải làm gì?

Người đàn ông trẻ tuổi cầm bó hoa đến trước mặt cô, mặt có một chút khó chịu: “Nguyễn Hạ, bắt đầu từ hôm nay, anh muốn chính thức theo đuổi em. Anh cũng đã gặp chồng em để nói chuyện, vì thế, anh sẽ cạnh tranh công bằng, không lén lút nữa, quang minh chính đại theo đuổi em.”

“…”

Đến tìm chồng cô nói chuyện muốn theo đuổi cô?

Con chim này ở đâu chạy ra đây?

Thật ra Đoàn Trì cũng có hơi căm tức, hôm qua anh ta đến Tống thị với thái độ bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với Tống Đình Thâm, anh ta biết hành động của mình có thể cũng không thích hợp cho lắm nhưng anh ta có thể trực tiếp thẳng thắn đi tìm Tống Đình Thâm, mà không phải chui trong một góc u ám, anh ta muốn làm cho rõ ràng, nếu như tình cảm vợ chồng không được tốt, vậy thì vì sao lại không li hôn, không cho nhau một con đường sống chứ? Tống Đình Thâm đã làm gì? Anh châm chọc anh ta, điều này khiến Đoàn Trì có chút không thể nhịn được, sau khi kiềm chế một ngày, anh ta quyết định tìm đến Nguyễn Hạ.

Thấy Nguyễn Hạ không lên tiếng, Đoàn Trì liền nói chậm lại: “Thật ra anh không muốn theo đuổi em nhanh như vậy đâu, dù sao thì hiện tại em cũng là vợ của hắn ta, nếu như anh làm lớn chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng đến em. Vốn là ngày hôm qua anh tìm chồng của em, muốn nói chuyện rõ ràng với hắn ta, nếu như tình cảm của hai người không tốt thì có thể li hôn, không cần phải níu kéo người kia nữa, Nguyễn Hạ. Anh nói những điều này là vì anh muốn nói với em, đợi đến khi em li hôn rồi, nếu như em cũng có tình cảm giống anh, chúng ta có thể xây dựng tổ ấm một lần nữa. Em yên tâm, ba mẹ anh không phải là người cổ hủ, bọn họ cũng không thể quản được cuộc sống của anh. Nếu như em không nỡ bỏ lại con, anh cũng sẽ dùng hết khả năng của mình để đoạt được quyền nuôi dưỡng, anh sẽ đối xử với nó như con của chính mình vậy.”

Lời thoại này Đoàn Trì nói đến mức vô cùng xúc động, không phải anh ta chưa đừng yêu đương nhưng anh ta sống lâu như thế này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một cô gái làm anh ta say mê đến vậy, cho dù bạn bè không coi trọng cô ấy, mặc cho người trong gia đình anh ta phản đối, anh ta không quan tâm nhiều như vậy.

Coi như Nguyễn Hạ đã biết người trước mặt mình là ai rồi.

Vẻ mặt của cô phức tạp, sau khi nghe xong lời nói của anh ta, cô đột nhiên hiểu được vì sao nguyên chủ lại không cần một người đàn ông cao phú soái như vậy, ngược lại lại bỏ gần tìm xa tìm một cái máy ATM khác.

Mặc dù nguyên chủ định nghĩa đàn ông là một chiếc máy ATM nhưng không có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không suy xét. Nếu như chỉ cần có tiền là được, vậy thì đàn ông có tiền ở xung quanh cô ấy cũng không ít… Cho dù là Tống Đình Thâm, hay là người chồng thứ hai của cô ấy trong nội dung tiểu thuyết, ít nhất với chỉ số thông minh của cô ấy, cũng đều là chuyện bình thường.

Đoàn Trì đang đứng trước mắt cô… khiến người ta khó mà tiêu hóa được.

Cảm giác như đụng phải tai họa vậy…

Nguyễn Hạ trầm mặc một lát, rồi nói: “Anh đi tìm chồng của tôi rồi à?”

Vậy thì vì sao Tống Đình Thâm lại không nhắc với mình nhỉ? À, cũng đúng, nếu như chuyện như thế này cũng xảy ra với cô, phỏng chừng cô cũng sẽ không nói với Tống Đình Thâm, chủ yếu là do cô không biết phải mở miệng như thế nào? Càng không biết phải nói thế nào mới không có vẻ khôi hài như vậy.

Đúng rồi, hôm qua còn là sinh nhật của Tống Đình Thâm nữa.

Cẩn thận nghĩ lại, nếu như vào ngày sinh nhật của cô có một người chạy đến trước mặt nói với cô một tràng như vậy, cho dù cô không thích chồng của mình có khi vẫn cảm thấy uất ức.

Hôm qua cũng là khó cho Tống Đình Thâm, dường như không hề biểu hiện ra dáng vẻ bị ảnh hưởng bởi chuyện này, thật sự đúng là trấn định tự nhiên.

Đoàn Trì gật gật đầu: “Thật ra trước đó anh cũng phân vân không biết có đi tìm hắn ta hay không? Sau đó nghĩ lại, là đàn ông thì nên quyết đoán một chút, chui lủi trong góc tối cũng không phải là cách, hơn nữa, hơn nữa chuyện này cũng không có gì mất mặt, có điều, có điều tố chất của chồng em còn cần phải nâng cao hơn nữa…”

Thật ra dưới góc nhìn của Đoàn Trì, giữa hai người đàn ông với nhau, hoàn toàn có thể bình tĩnh lịch sự ngồi xuống nói chuyện nhưng vị Tống Đình Thâm kia bị làm sao thế? Lúc mới bắt đầu không phải nói chuyện rất được hay sao? Vậy mà sau đó lại mỉa mai anh ta.

Nguyễn Hạ hít sâu một hơi, nhìn xuống bó hoa hồng bị anh ta cố nhét vào trong lồng ngực mình.

Cô khẽ cắn môi, hung hăng ném bó hoa này xuống đất.

Đây mới là chuyện cô nên làm, không phải sao?

Nhìn ánh mắt không tin nổi của Đoàn Trì, Nguyễn Hạ học theo dáng vẻ của Tống Đình Thâm, lạnh lùng nói: “Anh Đoàn này, thứ cho tôi nói thẳng, tôi với anh không có quan hệ gì hết, thậm chí còn không tính là bạn bè bình thường, anh dựa vào cái gì đến diễu võ dương oai trước mặt chồng tôi? Anh muốn làm cái gì? Phá hoại hôn nhân của tôi, phá hoại gia đình của tôi hay sao?”

Cho dù là nguyên chủ, phỏng chừng cũng sẽ tức giận vì hành động này của anh ta.

Vì sao chứ?

Nguyễn Hạ cũng không muốn để Đoàn Trì có cơ hội nói chuyện, hiện tại quả thật cô rất tức giận: “Anh nghe ai nói tình cảm của tôi với chồng tôi không tốt? Mà giả sử nếu như thật sự không tốt, thì đó cũng là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, không đến lượt người ngoài thò tay vào chỉ trỏ. Ba mẹ tôi cũng chưa khuyên tôi li hôn, vậy mà anh đã chạy đến trước mặt chồng tôi đòi chúng tôi li hôn? Anh là ai? Anh Đoàn này, không phải anh cho rằng anh rất thẳng thắn đấy chứ? Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh nhầm rồi. Anh tìm đến chồng của tôi, tức là anh đang muốn phá hoại gia đình của tôi, thậm chí anh có vấn đề ở phương diện đạo đức!”

Một loạt lời nói như vậy khiến Đoàn Trì trầm mặc hiếm thấy, sau đó anh ta mới nói: “Anh không có…”

“Anh không có sao? Vậy thì anh tìm chồng tôi để làm gì?”

“Anh…”

Nguyễn Hạ lạnh lùng nói: “Để tôi đoán xem nào, những lời vừa rồi anh nói với tôi, hẳn cũng là lời hôm qua anh nói với chồng tôi phải không? Anh nói với anh ấy, tình cảm vợ chồng bất hòa thì phải li hôn, nhất định anh cũng nói với anh ấy, anh có thể đối xử với con của anh ấy như con ruột của mình. Tình cảm vợ chồng của chúng tôi có hòa hợp hay không, thì có liên quan gì đến anh? Chúng ta thân thiết lắm hay sao? Không hề, ngay cả wechat của nhau còn chưa thêm nữa! Chẳng qua chỉ là người xa lạ mới gặp mặt vài lần thôi!”

Thật ra trong cuộc sống, Nguyễn Hạ cũng không phải người thích nảy sinh tranh chấp với người khác, cô luôn nghĩ rằng nhiều thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, trong trường học, ở công ty, cô cũng không phải không đụng phải người vô lí khiến người khác đau đầu nhưng cô đều nhường được thì nhường, không nhường được thì trốn, nếu thật sự phải tranh chấp với nhau, thì đây chính là lần đầu tiên cô nổi giận.

“Anh cho rằng anh rất thẳng thắn sao. Anh đây là đang vội vàng muốn làm người thứ ba đấy. Vừa nãy tôi cũng nói rồi, tôi có chồng có cả con rồi. Ở trên pháp luật tôi là người đã kết hôn, anh chạy đến trước mặt chống tôi còn nói mấy lời như vậy là muốn đạt được kết quả gì, anh ấy sẽ cho là tôi nɠɵạı ŧìиɦ, phản bội gia đình này. Anh muốn vợ chồng chúng tôi bởi vì chuyện này mà cãi nhau, tốt nhất là dứt khoát trực tiếp thảo luận li hôn luôn đúng không?” Nguyễn Hạ dừng một chút, nhất thời không khống chế được bản thân: “Hôm nay tôi nói hết ở đây rồi, tôi với anh hoàn toàn không có khả năng, ngay cả làm bạn bè cũng không có khả năng!”

Nói xong lời này, Nguyễn Hạ liền đeo kính râm, cầm lấy túi xách, đi giày cao gót giẫm lên những cánh hoa hồng phía bên dưới, trực tiếp đi về phía thang máy, không hề dành cho Đoàn Trì thêm một ánh mắt nào nữa.

Người này thật sự là tự tin mù quáng, giống như đã nhận định sẵn nếu như cô và Tống Đình Thầm li hôn thì nhất định sẽ ở bên cạnh anh ta vậy, còn cái gì mà xem Vượng Tử giống như con cái của mình nữa… Cũng khó trách ngay cả người coi trọng nam nhân có tiền tài quyền thế như nguyên chủ cũng nhìn không vừa mắt anh ta… Nói đi nói lại, kì thật ánh mắt của nguyên chủ cũng rất cay độc, ít nhất cô ấy ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến việc phát sinh điều gì đấy với Đoàn Trì.

Đoàn Trì muốn đứng lên đuổi theo nhưng lại không dám.

Anh ta biết hiện tại cô thật sự rất tức giận, trong nhất thời cũng rất mù mịt, anh ta làm sai gì rồi sao?

Anh ta chỉ là muốn cùng với người mình thích ở chung một chỗ, chỉ là muốn vì đoạn tình cảm này mà cố gắng một phen, cái này cũng là sai sao?

Nếu như tình cảm vợ chồng bọn họ thật sự bất hòa thì đúng là nên li hôn mà.

Đầu óc Đoàn Trì rối bời, một mặt anh ta cũng cảm thấy Nguyễn Hạ mắng rất có lí nhưng mặt khác anh ta lại cảm thấy bản thân mình không làm gì sai cả. Hai luồng suy nghĩ lẫn lộn vào với nhau, làm cho đại não của anh ta trở nên trống rỗng rồi.

Sau khi Nguyễn Hạ đi vào cửa hàng, vẫn cảm thấy có chút không thuận khí, chờ đến lúc bình tĩnh lại rồi, cô lại cảm thấy đau đầu, nếu như cô không biết chuyện Đoàn Trì đi tìm Tống Đình Thâm kia thì tốt rồi. Hiện tại cô đã biết hết rồi, như vậy, cô nên giả bộ như không biết gì hết hay là nên đi tìm anh để nói chuyện rõ ràng đây?

Bình Luận (0)
Comment