Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 74

Là hy vọng Lê Viễn Hàng bị dọa sợ, để đừng ép cô ta nghỉ việc sao?

Chắc là như thế rồi, vậy có khi Tống Đình Thâm cũng biết.

Nếu là như vậy thì Lê Viễn Hàng cũng quá khổ rồi, lại có thể có một người em gái như vậy, chỉ vì vài chuyện cỏn con mà tự sát...

Nguyễn Hạ hỏi trong vô thức: "Anh không sợ Lê Viễn Hàng cảm thấy anh quá máu lạnh sao?"

Dù sao bây giờ Lê Tĩnh mới vừa cấp cứu, tiếp sau đó Tống Đình Thâm sa thải cô ta, nếu như Lê Tĩnh biết, đoán chắc rằng cô ta sẽ không chịu nổi, giống như bị giáng một đòn đau.

Tống Đình Thâm uống một hớp sữa bò, bản thân anh cũng không thích uống nhưng trong khoảng thời gian này có lẽ là ảnh hưởng từ Nguyễn Hạ, đôi khi chợt có ý nghĩ như vậy cũng sẽ xuống tầng pha một ly sửa bò cho mình, uống sữa dần dần cũng trở thành thói quen: "Nếu như cậu ta cảm thấy vậy, chỉ có thể nói rằng anh và cậu ta không còn thích hợp để làm bạn, Lê Tĩnh muốn dùng tự sát để cho thấy lập trường của cô ta là không muốn nghỉ việc, lão Lê có thể sẽ mềm lòng, vậy anh chỉ có thể tước đoạt con đường này, sa thải cô ta, như vậy lão Lê cũng sẽ không cảm thấy khó xử khi bị kẹt ở giữa, huống hồ,..."

Anh nhìn Nguyễn Hạ: "Anh không thích làm theo ý người ngoài."

Đây là ý gì?

"Chiêu lấy cái chết để ép lão Lê thì hữu dụng, đối với anh thì ngược lại, chỉ vì không muốn từ chức thì tự sát, vậy sau này thì sao, cô ta sẽ không phải được voi đòi tiên ư, càng ngày càng dùng phương thức tiêu cực này ép những người xung quanh để đạt được mục đích của cô ta sao?" Giọng nói của Tống Đình Thâm trở lên lạnh lùng: "Anh chẳng có mối quan hệ gì với cô ta, không phải là anh trai, cũng chẳng phải là bạn, chẳng có bất kì nghĩa vụ gì mà phải theo ý cô ta muốn cả."

Tống Đình Thâm vẫn là thông suốt và rõ ràng, nếu để cho Lê Tĩnh lần này được như ý muốn, vậy thì không thể nghi ngờ gì nữa cô ta sẽ càng ngày càng ham mê hơn, lần này cô ta không muốn nghỉ việc, vậy lần tiếp theo thì sao?

Người lớn cũng giống như trẻ con, trẻ con lúc đòi mua đồ chơi sẽ ăn vạ, nếu như người lớn đồng ý, thì đứa trẻ đó biết chiêu này sẽ hữu dụng, lần tiếp theo lúc muốn cái gì sẽ dùng chiêu giống như vậy.

Nguyễn Hạ gật đầu, đại khái là vì muốn làm dịu bầu không khí, cô lại hỏi: "Là anh rất có sức hấp dẫn, kỳ thật tuổi tác của anh và Lê Tĩnh chênh lệch rất lớn, rất nhiều cô gái đều thích kiểu ông chú như này. Em nghĩ, nói không chừng sau chuyện này, cô ta sẽ nghĩ thông."

Cô cũng nhìn ra được, Tống Đình Thâm cũng không phải là loại người sẽ thận cận với em gái của bạn mình, nói không chừng anh và Lê Tĩnh căn bản ngay cả nói chuyện với nhau cũng chẳng có, chỉ có thể nói Tống Đình Thâm quá có sức hấp dẫn, suy nghĩ một chút thì đúng vậy mà, anh chín chắn và chững chạc, đẹp trai lại còn nhiều tiền, nam thần kiểu ông chú so với nam thần kiểu trẻ trung thì luôn luôn hấp dẫn phụ nữ hơn, thật ra việc Lê Tĩnh thích Tống Đình Thâm cũng chẳng phải là chuyện kì quái.

Tuổi tác chênh lệch? Ông chú?

Khóe miệng Tống Đình Thâm co giật, nhìn Nguyễn Hạ: "Em cũng chỉ hơn Lê Tĩnh một hai tuổi thôi đó."

Cho nên ý nói là anh già đúng không? Ai muốn làm ông chú đâu chứ?

"Thật sao?" Nguyễn Hạ dùng ngón tay sờ lên khóe mắt của mình, mặc dù cô không có vết chân chim và nếp nhăn, nhưng vẫn cảm khái nói: "Có thể là em đang làm mẹ nên luôn cảm thấy Lê Tĩnh là một cô bé."

Trước kia thì ngược lại, bây giờ thời gian ở bên cạnh Vượng Tử ngày càng nhiều, cô lập tức coi nhẹ tuổi tác của mình, có đôi khi đi trên đường gặp người bằng tuổi với mình, cô đều sẽ nhìn với một ánh mắt bà cô già để nhìn họ.

Lời nói này ở một mức độ nào đó đã an ủi Tống Đình Thâm.

Đúng vậy, cô cũng đã là mẹ, anh cũng là bố rồi, tất nhiên sẽ không còn sự tồn tại về chuyện chênh lệch tuổi tác nữa.

"Chuyện Lê Tĩnh em cũng không cần lo lắng, cũng không phải là chuyện lớn gì, anh có thể tự xử lý được." Tống Đình Thâm lại nói một câu: "Hơn nữa, anh và cô ta chẳng có quan hệ gì, em đừng nghĩ lung tung."

Nguyễn Hạ có chút mơ hồ: "Em không hề nghĩ lung tung mà."

"Không nghĩ lung tung là được rồi."

Đây là cuộc đối thoại với cái logic lung tung gì thế?

"Em không phiền anh làm việc nữa, em về phòng ngủ trước đây." Nguyễn Hạ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chờ một chút." Tống Đình Thâm gọi cô, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, anh rất cao, dường như có thể ngăn hết anh sáng trước mặt cô: "Anh nói anh không có thói quen làm theo ý người ngoài, em sao lại không hỏi anh, ai là người một nhà, ai là người ngoài?"

Nhịp

tim của Nguyễn Hạ đột nhiên tăng lên, sao cô lại cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mập mờ vậy, hơn nữa, Tống Đình Thâm nói như vậy là có ý gì?

"Em và Vượng Tử chắc chắn là người một nhà rồi." Nguyễn Hạ ngẩng đầu đối mặt nhìn anh: "Vợ và con trai tất nhiên là người một nhà."

"Vợ?" Tống Đình Thâm tinh tế thưởng thức chữ này, từ trong miệng anh nói ra thì vô cùng kỳ quái, khiến cho lỗ tai người ta cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Nguyễn Hạ không chịu đựng được bầu không khí này nữa, thừa dịp lúc Tống Đình Thâm không chú ý, tranh thủ chuồn đi, đương nhiên cô còn rất tốt bụng giúp anh đóng cửa phòng làm việc lại.

Cô trở về phòng ngủ, thấy Vượng Tử đang xem phim hoạt hình dựa lưng vào gối to, đôi chân nhỏ mập mạp bắt chéo nhau, nhìn nhóc mập mạp thì luôn cảm thấy vô cùng ấm áp và mãn nguyện.

"Vượng Tử..."

Giọng nói Nguyễn Hạ có chút nguy hiểm.

Vượng Tử thấy cô vào phòng lập tức ngoan ngoãn ngồi dậy, động tác nhanh vô cùng, không dám bắt chéo chân nữa, cũng không biết cậu học được thói quen xấu đó ở đâu.

Thấy nhóc mập mạp biết điều, Nguyễn Hạ cũng lười dạy bảo, khắc sâu tư tưởng với cậu, cô ngồi cuối giường, còn đang suy nghĩ cuộc trò chuyện vừa nãy với Tống Đình Thâm, thẳng thắn mà nói, cô có chút động lòng.

Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô mà không động lòng thì không phải là người thì là thần rồi đấy!

Nếu anh không chủ động trêu ghẹo cô, cô còn có thể miễn cưỡng tự thuyết phục mình đối xử với anh như một người bạn cùng phòng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?

Haiz!

Vượng Tử nhanh chóng bò đến bên cạnh Nguyễn Hạ, tỉ mỉ quan sát cô, giơ bàn tay nhỏ mập mạp chọc vào mặt cô, rất nghiêm túc nói: "Mẹ, mặt mẹ thật là đỏ."

Nguyễn Hạ vội vang dùng mu bàn tay che mặt: "Vậy sao?"

"Vâng." Vượng Tử dùng sức gật đầu: "Có phải mẹ bị ốm không?"

Nguyễn Hạ còn đang vì Tống Đình Thâm mà khổ não, ngoài miệng lại nói: "Không ốm, có thể là do nóng quá."

"Hôm nay không nóng." Vượng Tử nói toạc ra với cô: "Con còn cảm thấy lạnh."

"Mẹ và con khác nhau, con cảm thấy lạnh nhưng mẹ cảm thấy nóng." Nguyễn Hạ nói xong thì thở dài.

"Mẹ có phải là mẹ có tâm sự gì không?"

Cho dù nhóc mập mạp này phần lớn đều là một cậu bé đáng yêu ngây thơ, nhưng Nguyễn Hạ biết rõ cậu không giấu được tình cách trong lời nói, cho nên, dù cô có nhịn chết mình cũng không coi nhóc mập mạp này như một cái cây, bởi vì nói không chừng vừa chớp mắt cái nhóc đã bán đứng cô rồi.

Tưởng tượng quá nhiều là bị bệnh.

Lê Tĩnh không phải là một ví dụ điển hình đó sao? Tống Đình Thâm và cô ta chưa nói được với nhau mấy câu, nếu như không phải tưởng tượng quá nhiều, cô tin rằng, chỉ cần là nhưng cô gái bình thường đều sẽ coi Tống Đình Thâm chỉ là nam thần có thể nhìn từ xa mà không thể tới gần, làm sao có thể nháo đến mức tự sát như vậy... Nói trắng ra là, chính là tưởng tượng quá nhiều hại bản thân, chỉ cần suy nghĩ thực tế một chút, căn bản sẽ không náo đến mức độ này.

Bây giờ Tống Đình Thâm cũng không có nói gì với cô, cũng không có xác minh biểu đạt cái gì, nếu như cô lại tưởng tượng quá mức, có thể coi Tống Đình Thâm có ý với cô, hơn nữa còn thích cô không?

Nói tóm lại, Nguyễn Hạ phát hiện, không thể suy đoán tâm tư của một trai thẳng, nếu trong lòng bọn họ thật sự có tình cảm, đâu cần cô phải suy đoán, trực tiếp dùng hành động thực tế để biểu đạt, người khác thì không nói làm gì, cái gì cũng không làm, cô mẹ nó ngay cả buổi tối mặc áo ngủ màu gì cũng phải suy nghĩ kĩ nhưng như vậy sẽ không ổn!

Nguyễn Hạ ôm Vượng Tử, đắp kín chăn cho cậu: "Mẹ không có tâm sự, vẫn là ngủ với con trai thoải mái hơn."

Vậy thì không cần phải tiếp tục ảo tưởng nữa, ảo tưởng ngủ với tên đàn ông thối đó.

Ở một phòng ngủ khác, Tống Đình Thâm nghĩ mãi mà không ra, thậm chí anh cũng không còn có tâm trạng tiếp tục công việc nữa rồi.

Nếu như anh và Nguyễn Hạ thân cận với nhau như vậy thì hiện tại bọn họ đã đến bước nào rồi?

Đối với một người không có kinh nghiệm yêu đương mà nói, Tống Đình Thâm cảm thấy anh đã biểu đạt rất rõ ràng rồi, vậy vì sao cô vẫn không có phản ứng gì?



Ngày hôm sau, sau khi Tống Đình Thâm đến công ty, cũng không quên chuyện Lê Tĩnh, trực tiếp nhấn điện thoại nội bộ gọi giám đốc phòng nhân sự và phòng tài vụ lên.

Hai người gặp mặt nhau ngoài văn phòng Tống Đình Thâm đều có chút mơ hồ, không biết có chuyện gì mà giám đốc Tống lại đột nhiên gọi bọn họ đến?

Bình thường thì chuyện của phòng tài vụ và phòng nhân sự cũng không quá liên quan đến nhau.

Sau khi trợ lý Trần dẫn bọn họ vào văn phòng, Tống Đình Thâm dừng công việc đang làm lại, nói với giám đốc phòng tài vụ: "Lê Tĩnh ở phòng cô, người nhà của cô ta cũng là trực tiếp nhờ cô, sau này cô ta cũng không tới đây làm nữa, chuyện này hai cô bạn bạc với nhau đi, xem có cần tuyển người mới không, mặt khác, đồng nghiệp của Lê Tĩnh giúp cô ta thu dọn bàn của cô ta, để đồ của cô ta ra chỗ khác."

Bình Luận (0)
Comment