Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 84

Cô không thể nghĩ về ưu điểm của người đàn ông này nữa, miễn cho không khống chế được bản thân thì phải làm sao?

Buối tối, khi dùng bữa tối, Tần Ngộ không xuất hiện, mặc dù Tống Đình Thâm không thích giao tiếp với người lạ, nhưng người khác nói chuyện với anh thì anh vẫn sẽ để ý đến, Vượng Tử lại càng không phải nói, trong một buổi chiều ngắn ngủi cậu đã dễ dàng bắt trái tim của tất cả đồng nghiệp nữ làm tù binh, khiến cho người ta không thể không phục thủ đoạn ghẹo gái cùng với duyên với người khác giới không bình thường của cậu.

Nguyễn Hạ nói với Tống Đình Thâm: “Chồng ơi, giúp em bóc vỏ tôm đi, hôm qua em suýt nữa bị rách ngón tay rồi, bây giờ vẫn rất đau.”

Khi cô nói ra lời này, cô còn vươn tay mình đưa cho anh xem.

Đúng là Tống Đình Thâm liền phối hợp kéo tay cô qua, cẩn thận quan sát, đương nhiên là không phát hiện ra vết thương nào hết, có điều anh vẫn phối hợp với diễn xuất của cô, gương mặt tỏ vẻ đau lòng.

Cuối cùng, Tống Đình Thâm chịu khó giúp Nguyễn Hạ bóc vỏ tôm, trên cơ bản anh cũng không ăn được gì, suốt buổi chỉ ngồi hầu hạ Nguyễn Hạ, Nguyễn Hạ ăn tôm đã bóc vỏ với cua ngon lành, không biết thỏa mãn bao nhiêu.

Diễn xuất của hai người cũng không tệ, tất nhiên bọn họ cũng không dám diễn quá buồn nôn, dù sao thì cố quá thành quá cố, Nguyễn Hạ cảm thấy cô với Tống Đình Thâm đúng là cặp hợp tác tốt của Trung Quốc, phối hợp với nhau ăn ý không gì bằng, ít nhất trong một khoảnh khắc, ngay bản thân cô cũng đều không rõ là đang diễn hay là đã đưa cả tình cảm thật sự vào rồi.

Có cái cớ để phối hợp với cô, Tống Đình Thâm vô cùng tự nhiên đổi xưng hô của cô từ “Hạ Hạ” thành “vợ”.

Nói tóm lại, ngoài trừ Giám đốc, Quản lí và cả cô lễ tân, những đồng nghiệp khác đều cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng họ rất tốt, con trai cũng rất đáng yêu, một nhà ba người này quả thật là một gia đình tốt kiểu mẫu, khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng hâm mộ.

Trong biệt thự có bể bơi, hôm nay Nguyễn Hạ khá hào hứng, đưa Vượng Tử đã khẩn cấp muốn đi nghịch nước ra bể bơi chơi.

Tống Đình Thâm lại không có hứng thú, anh cũng không tình nguyện mặc một cái quần bơi trước mặt nhiều người như vậy, ngồi xuống ghế sofa cách bể bơi không xa nhìn bọn họ bơi lội.

Thật ra Nguyễn Hạ cũng không biết bơi, có điều vốn dĩ nước trong bể bơi này cũng không sâu, trong bể còn có các đồng nghiệp khác, cô cũng yên tâm cả gan đưa Vượng Tử ra chơi, có điều trẻ con dễ học hỏi, không mất bao lâu Vượng Tử đã có thể bơi được một mét rồi.

Buổi tối trên đảo không tới sớm lắm, thỉnh thoảng Tống Đình Thâm cũng sẽ cầm di dộng chụp ảnh bọn họ, chụp lại khoảng thời gian Nguyễn Hạ và Vượng Tử vui vẻ.

Ngay cả khi có người ngồi xuống bên cạnh anh, một lát sau anh mới phát hiện ra.

“Chào anh.” Tần Ngộ lịch sự chào hỏi Tống Đình Thâm: “Không biết anh là người nhà của vị đồng nghiệp nào?”

Tống Đình Thâm đoán đây là lãnh đạo cấp cao nào đó trong công ty Nguyễn Hạ, anh liền nói: “Tôi là chồng Nguyễn Hạ, họ Tống, không biết nên gọi anh thế nào?”

Tần Ngộ cười cười, dáng vẻ nhã nhặn nho nhã khiến cho người khác có hảo cảm: “Tôi họ Tần, Tống tiên sinh, chào anh.”

Tần Ngộ cũng mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, diện mạo của của hắn cũng không tính là xuất chúng, nhưng hắn ngồi cùng với người cực kì có năng lực ở phương diện giá trị nhan sắc này là Tống Đình Thâm cũng không mảy may khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Tuổi tác của hai người hơn kém nhau vài tuổi, nếu như nói Tống Đình Thâm là hormone Tổng Giám đốc tăng cao, vậy Tần Ngộ lại giống như là một học giả nho nhã, mỗi người mỗi vẻ, đều là những người đàn ông ưu tú.

“Sao Tống tiên sinh lại không ra bơi lội?” Tần Ngộ mang giọng ấm áp mà hỏi.

“Tôi không thích bơi lội lắm.” Tống Đình Thâm cũng lễ phép trả lời lại: “Hơn nữa, vợ của tôi bảo tôi ở lại bờ biển để chụp ảnh cho bọn họ.”

Tần Ngộ cười cười: “Nhìn qua Tống tiên sinh chính là kiểu người một ngày có trăm công ngàn việc, bây giờ còn có thể dành thời gian ra để đi chơi với vợ và con, có thể thấy tình cảm của hai người rất tốt, điều này thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Tống Đình Thâm đột nhiên nhớ ra, lúc trước anh cho trợ lý Trần điều tra công ty mà Nguyễn Hạ đang làm này, có vẻ như Tần tiên sinh trước mặt đây chính là ông chủ.

Công ty hai bên không có trao đổi bất kì một thương vụ gì, dù sao bọn họ cũng không cùng một lĩnh vực, nhưng trải qua lần nói chuyện này, Tống Đình Thâm cảm thấy ông chủ này của Nguyễn Hạ cũng không tồi. Thoạt nhìn hắn lịch sự khiêm tốn, đối xử với cấp dưới cũng hào phóng chu đáo.

Tuy rằng anh không thích giao tiếp với người lạ, nhưng anh cũng biết đây chính là cấp trên của vợ nhà mình, cũng không thể để cho người ta ngại ngùng nhàm chán, anh hy vọng Nguyễn Hạ đến công ty có thể làm việc vui vẻ thoải mái.

Chương 168Nguồn: EbookTruyen.VN

Chương 173: Rộng Lòng Từ Bi (1)

“Lần này vẫn là nhờ phúc của quý công ty.” Tống Đình Thâm đã mò mẫm lăn lộn trên thương trường suốt mười mấy năm, lúc anh vừa mới tốt nghiệp cũng phải tự mình ra ngoài chạy việc, cho nên cho dù anh đạt được địa vị hiện tại rồi, anh cũng có thể không đổi sắc mặt mà nói ra những lời khiến người khác cảm thấy rất khéo léo: “Trước kia tôi bận rộn công tác, rất ít khi có thời gian đưa bọn họ ra ngoài chơi, lần này thằng bé lại nhớ mẹ nó, tôi cũng không thể lay chuyển, đành gạt công việc sang một bên mà dẫn thằng bé tới đây. Nếu sớm biết bọn họ sẽ vui vẻ như vậy, tôi hẳn đã dẫn bọn họ đi chơi sớm hơn.”

Tần Ngộ gật đầu, không biết hắn nghĩ tới cái gì, ánh mắt hắn rất là ấm áp: “Vợ của tôi là một người không chịu ngồi yên, cô ấy rất thích ra ngoài chơi. Có điều con người cô ấy khá độc lập, chỉ có một mình cũng có thể chạy khắp thế giới, tôi cũng là không yên lòng được, xếp hết công việc ra đằng sau, tận lực để mỗi lần cô ấy ra ngoài, người bầu bạn bên cạnh cô ấy đều là tôi.”

Tống Đình Thâm ngây người, anh có thể cảm nhận được vị Tổng Giám đốc Tần này hẳn là rất yêu phu nhân của hắn, tiện thể nói: “Tình cảm của vợ chồng hai người cũng tốt lắm.”

“Ừ.” Trong đôi mắt của Tần Ngộ đều là ý cười nhàn nhạt: “Với tôi mà nói, bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng cô ấy. Cho nên, chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi có thể làm được bất cứ điều gì.”

Thật ra Tống Đình Thâm vẫn không có thói quen nói chuyện với người lạ chủ đề sâu như vậy, hơn nữa đây còn là đời tư, lúc anh nói chuyện với bất kì ai cũng rất ít khi nhắc đến chuyện có liên quan đến Nguyễn Hạ, chuyện giữa vợ chồng hai người bọn họ, ngay cả Lê Viễn Hàng anh cũng không nói ra.

Đây là lần đầu tiên anh và vị Tổng Giám đốc Tần này gặp nhau nhỉ.

Cho dù anh muốn phối hợp với Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm cũng thật sự không muốn nói quá nhiều về hôn nhân của bọn họ, về Nguyễn Hạ với một người ngoài.

Tống Đình Thâm không biết phải hùa theo chủ đề này như thế nào, dứt khoát không nói nữa, Tần Ngộ cũng không nói tiếp nữa, ánh mắt của anh lại chuyển đến chỗ bể bơi kia, sắc trời tối hơn, đèn trong bể bơi cũng được mở

lên, chiếu lên ngọn sóng lăn tăn trên mặt nước, vô cùng đẹp đẽ.

Toàn thân Vượng Tử chỉ mặc một chiếc quần bơi nhỏ, đeo mũ bơi và kính bơi, vô cùng nghiêm túc học tập cách nín thở dưới nước. Học bơi lội bình thường đều phải bắt đầu học từ nín thở, sau đó học đến thứ đơn giản nhất là bơi ếch.

Nguyễn Hạ giống với nguyên chủ, cũng không biết bơi lội, nước trong bể bơi cũng không sâu, vịt cạn như cô tùy tâm đạp đạp mấy cái coi như là đã nghiền.

Dù sao cô cũng không phải đến đây để bơi lội, mà là để khoe dáng người đẹp.

Người có trước có sau như nguyên chủ, thân thể eo thon chân dài, không lấy ra khoe một phen cũng không khỏi quá đáng tiếc rồi. Đương nhiên, cô cũng không dám trực tiếp mặc bikini, chủ yếu là vì cô vẫn không bước qua được cái giới hạn trong lòng, phải biết rằng lúc cô đi chơi ở trong khu vui chơi trên biển hoặc là bên bờ biển đều mặc một bộ đồ bơi khá là bình thường, dù sao lúc ở thế giới ban đầu thì cô cũng là một người ngực phẳng….

Thói quen trở thành điều tự nhiên, cho dù hiện tại cô đã có dáng người đáng để kiêu ngạo, Nguyễn Hạ cũng chỉ dám mặc bộ đồ bơi bảo thủ như vậy thôi.

Thật ra cô rất muốn hỏi nguyên chủ một vấn đề, rốt cuộc cô ấy luyện dáng người kiểu gì để có thể có được tay chân thon thả, toàn thân không hề có một chút thịt thừa nào, ngực còn không phải là nhỏ nữa?

Nên biết rằng trong cuộc sống hiện thực của cô, người có dáng người gầy mà cô nhìn thấy đại đa số đều là ngực phẳng.

Ông trời thật sự quá mức thiên vị nguyên chủ!

Vượng Tử thích nghịch nước, cậu không muốn lên bờ, Nguyễn Hạ lại thấy thời gian đã không còn sớm nữa, thời gian ngâm trong nước cũng không ngắn, ngón tay của cô đều ngâm đến trắng luôn rồi, thế là cô bèn công chính liêm minh đưa Vượng Tử ra khỏi hồ bơi. Buổi tối Vượng Tử cũng ăn không ít, bụng nhỏ hơi lồi ra, lại còn mặc một chiếc quần bơi nhỏ, nhìn như một chú chim cánh cụt mập mạp vậy.

“Mẹ, con sắp học được cách bơi rồi!” Vượng Tử bị Nguyễn Hạ lôi đi, cậu líu ra líu ríu nói, cái miệng không muốn dừng lại một giây nào.

Nguyễn Hạ hơi cận thị, hơn nữa hiện tại đã là buổi tối rồi, đến gần hơn chút nữa cô mới nhìn thấy Tần Ngộ đang ngồi bện cạnh Tống Đình Thâm, không biết hai người đàn ông đang nói chuyện gì.

Gần như là ngay lập tức, tim Nguyễn Hạ đã nhảy lên tận họng rồi, tuy rằng hiện tại cô vẫn chưa có một căn cứ chính xác có lực nào chứng thực Tần Ngộ sống lại, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Hiện tại Tần Ngộ tiếp cận Tống Đình như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?

Bình Luận (0)
Comment