Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 90

Còn nữa, hiện tại cô nhất định phải từ chức… Làm sao có khả năng là có đứa thứ hai được, vợ chồng họ mỗi người đều ngủ một phòng mà.

Có điều, Tần Ngộ cắn môi, mặc kệ tính huống có thể nào đi chăng nữa, mặc kệ Tống Đình Thâm có chết hay không, cô nhất định phải là của hắn.

Tống Đình Thâm làm việc rất hiệu quả và nhanh gọn, đặc biệt đối với vấn đề anh quan tâm. Ở Đế Đô, anh muốn điều tra một người không phải khó, dù sao đã sống trên thương trường mười mấy năm, nên mọi nguồn thông tin anh đều có, đợi sau khi giải quyết xong công việc, anh liền mở tài liệu được gửi từ bạn của mình ra xem, bên trong đều là những thông tin về Tần Ngộ.

Trước đây anh cũng cho trợ lý điều tra công ty này nhưng không điều tra về ông chủ, sau khi xem thông tin, liên hệ với thực tế liền thấy rất đáng nghi.

Vợ của Tần Ngộ đã mất trước đây vài năm, hai vợ chồng kết hôn được mười mấy năm, cũng không có con cái gì, có người nói bởi vì vợ hắn có vấn đề, sự nghiệp của hắn cũng rất thành công, có điều hắn là người khá khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện buổi tiệc xã giao, chỉ có điều mấy tháng trước hắn đột nhiên cho mở một văn phòng chi nhánh? Ngay ở bên cạnh khu biệt thự, với tốc độ nhanh nhất để mở văn phòng này nhưng kỳ lạ là thông qua các số liệu phân tích, hắn không nhất thiết phải mở thêm một công ty chi nhanh như vậy.

Tống Đình Thâm nhớ lại lời Nguyễn Hạ nói, ở công ty căn bản đều không có việc gì, cô chỉ cũng chỉ có duy nhất một khách hàng và vị khách này lấy hàng mỗi tháng một lần, Tần Ngộ cũng không phải nhà từ thiện, hắn có thật sự muốn đầu tư vào một chi nhanh không thực sự cần phải tồn tại không?

Những Tống Đình Thâm lại cảm thấy khó khăn, anh rơi vào một tình huống khó nghĩ, nếu như Tần Ngộ thật sự thích Nguyễn Hạ nhưng trong tài liệu ghi rõ trước đây hai người chưa từng ặp nhau, nếu là biết nhau, thì biết từ khi nào? Cuộc sống của Tần Ngộ vô cùng khép kín và đơn giản, Nguyễn Hạ trước đây rất thích đi chơi nhưng những người bạn của cô đều không có chút liên quan gì đến Tần Ngộ.

Tống Đình Thâm cảm nhận được cho dù Nguyễn Hạ có từ chức, chuyện này cũng không kết thúc dễ dàng như vậy.

Khi chiều tối, Ngyễn Hạ đến gặp giám đốc để nhận câu trả lời.

Vẻ mặt của giám đốc có chút ung dung nói: “Tôi đã cùng bàn bạc với phòng nhân sự, Nguyễn Hạ thời gian thử việc của cô đã kết thúc, hiện tại đây là công việc chính thức của cô, cô cũng biết, bình thường khi nhân viên từ chức, sẽ có một tháng để bàn giao công việc.”

Nguyễn Hạ cười híp mắt, trong lòng cảm thấy MMP

Mấy ngày trước đi du lịch, cô muốn đem gia đình đi cùng thì nói cô chưa phải nhân viên chính thức, không được hưởng đại ngỗ đó nay cô muốn từ chức lại nói cô là nhân viên chính thức, phải có trình tự mới có thể từ chức, cô phải ở lại một tháng để bàn giao công việc.

Sao có thể trở mặt nhanh như vậy!

Phật phật.

Mặc dù thế, Nguyễn Hạ vẫn nói: “Vậy cũng được, có điều giám đốc à, chồng tôi là một người rất khó tính…”

Không phải Tống Đình Thâm nói đã có anh ở đây, đổ hết mọi việc lên anh sao? Hơn nữa ở đây cũng không ai quen biết anh.

“Cô cũng biết, nhà tôi không thiếu tiền, chống tôi cho tôi thời gian là một tuần.” Nguyễn Hạ làm khó dễ nói: “Tôi sẽ bàn bạc với chồng một chút, nếu như anh ấy không đồng ý thì tôi cũng hết cách, cô cũng biết cả nhà tôi sống đều là nhờ vào tiền lương chồng tôi làm ra, hiện tại tài chính kinh tế quyết định tất cả mọi việc, tôi không có tiếng nói trong nhà.”

Khi cô nói những lời này, vẻ mặt rất oan ức không khác nào Tiểu Khả Liên.

Chủ quản nghĩ thầm, chồng cô đối với cô rất tuyệt vời, chính mắt tôi đã thấy.

Bởi vì mấy ngày cùng đi du lịch nên hiện tại tâm tư của giám đốc thật sự rất phức tạp, cô cảm thấy chồng của Nguyễn Hạ thực sự rất tốt, cao to đẹp trai, đối với mọi người đều hết sức cẩn thận, đối với cô và con trai lại hết sức kiên trì, đây đúng nghĩa là một người chồng tốt, ba tốt, cô còn tiếp tục như vậy cảm giác như đang dẫn khách cho phụ nữ đàng hoàng vậy.

“Vì vậy, giám đốc, nếu như tuần sau, tôi không tới, cô và công ty tha lỗi cho tôi nhé, tiền lương tôi cũng không cần nhận đâu.” Nguyễn Hạ dừng lại một chút, nhìn nét mặt của giám đốc nói tiếp: “Có điều, cô yên tâm, tôi chắc chắn xử lý công việc gọn gàng, làm báo cáo đẩy đủ, cẩn thận.”

Giám đốc còn có thể nói gì.

Cầm tiền lương để đe doạ người khác thì cũng nên xem người đấy là ai, nói trắng ra nếu Nguyễn Hạ thực sự muốn đi thì không ai có thể cản được cô, cô nói dối rất nhiều điều nhưng có một câu điều là thật đó là gia đình cô không thiếu tiền, cô cũng không thiếu tiền, căn bản cô sẽ không cắn răng chịu đựng một tháng để nhận tiền lương đâu.

Nguyễn Hạ chợt cảm thấy tinh thần thật thoải mái, nhiều tiền cũng thật là tốt, có thể từ chức bất cứ khi nào mình muốn, không giống như cô trước đây, bị lãnh đạo, đồng nghiệp, khách hàng chèn ép nhiều lúc muốn nổi giận nhưng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, tại sao ư? Bởi cô vẫn phải tiếp tục sống, mà muốn sống tiếp lại cần đến tiền.

Có tiền là có thể là bất cứ thứ gì mình muốn.

Còn chưa đến giờ tan làm, cô đã nhận được điện thoại từ Tống Đình Thâm nói tới đón cô tan làm về.

Nguyễn Hạ có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh không bận sao?”

Anh đã đi chơi mấy ngày liền, không khéo công việc chất đống lên thành núi, vậy mà vẫn còn có thời gian rảnh rỗi tới đón cô đi làm về.

Tống Đình Thâm cảm thân bản thân nên có chút cẩn thận, Tần Ngộ có thích Nguyễn Hạ hay không còn phải kiểm chứng nhưng cho dù khả năng có thế nào thì anh cũng không thể giả mù như vậy được nữa, hơn nữa Nguyễn Hạ cũng nộp đơn từ chức, trong mấy ngày này anh sẽ tạm gác công việc sang một bên để về nhà làm, anh nhất định phải dành thời gian để đưa đón Nguyễn Hạ đi làm mỗi ngày, để mọi người biết đến sự tồn tại của chồng cô, bằng không được một trong hai, thì anh cũng chưa chết, đừng mong có thể quang minh chính đại cướp vợ của anh, Đoạn Trì cũng vậy mà Tần Ngộ cũng vậy, anh còn chưa chết, cũng chưa ly hôn với Nguyễn Hạ, khi hai người làm gì hay nói gì cũng không nghĩ rằng Nguyễn hạ là người đã kết hôn rồi sao?

“Cũng được, mấy ngày nay anh đều rảnh, sáng sớm mai anh sẽ đưa em đi làm.”

Yêu anh.

Nguyễn Hạ tỏ ra kinh ngạc khi hiểu rõ hành động này.

Ngày hôm đó ở trên bờ biển sau khi cô và Tống Đình Thâm nói chuyện, bầu không khí có chút ngại ngùng, nói là tình nhân thì cũng không phải bởi không có cặp tình nhân nào lại thân mật kiểu như vậy, nói không thân mật thì cũng không phải, tối qua bọn họ còn ôm nhau! Tống Đình Thâm trên người chỉ cuốn mỗi một chiếc khăn tắm.

Xem ra, cho dù Tống Đình Thâm có là trực nam đi nữa thì anh vẫn theo đuổi con gái.

Đây là chuẩn bị theo đuổi cô ư, đây là một đòn tấn công sao? Cho nên mới muốn đón cô lúc cô tan làm, đưa cô đi làm.

Nguyễn Hạ có chút kích động nhẹ, cũng cảm thấy hưng phấn một chút trước đây không phải là cô không có ngời theo đuổi, chỉ có điều đây là lần đầu tiên được một vị tổng giám đốc bá đạo theo đuổi…

Tần Ngộ không được tính, hắn yêu cô nhưng cô lại không yêu hắn.

Nguyễn Hạ cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói: “Nếu như anh không bận, vậy cũng được.”

Tống Đình Thâm căn bản không biết Nguyễn Hạ nghĩ nhiều như vậy, nói: “Anh chờ em ở bãi đậu xe, sau khi tan làm em chỉ việc đi thẳng xuống là được rồi.”

“Được.”

Nguyễn Hạ sau khi tắt điện thoại, nhìn ngón áp út đeo nhẫn kim cương của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.



Tống Đình Thâm đã tan làm từ sớm, trợ lý Trần phát hiện ra dạo này gia đình Tống Đình Thâm thoải mái hơn, mấy hôm trước không gặp được anh, nghe mọi người nói anh đi du lịch hải đảo cùng vợ con, ngày hôm này lại còn tan làm sớm… có điều thân là trợ lý cho tổng giám đốc Tống nhung anh cảm thấy rất cao hưng, chuyện tình cảm của vợ chồng tổng giám đốc Tống ngày càng tốt, tuy làm việc rất quan trọng nhưng không có gì có thể quan trọng được bằng gia đình.

Khi Tống Đình Thâm để xe ở bãi đậu xe, còn khoảng hai mươi phút nữa Nguyễn Hạ mới tan làm, anh đến sớm một chút.

Cũng thật trùng hợp, anh vừa mới dừng xe không lâu liền nhìn thấy Tần Ngộ.

Hai người dù sao cũng quen biết nhau, Tống ĐÌnh Thâm suy nghĩ một chút vẫn quyết định chủ động xuống xe hỏi thăm Tần Ngộ một chút, anh chào: “Tổng giám đốc Tần, thật trùng hợp.”

Tần Ngộ cầm chía khoá xe trong tay, thấy Tống Đình Thâm gọi hắn, mặt có vẻ ngạc nhiên sau đó lại ôn hoà cười hỏi: “Tới đón vợ tan làm về à?”

Tống Đình Thâm gật gù trả lời: “Vâng, hôm nay cô ấy không muốn lái xe nên tôi đến đón cô ấy.”

“Thật hiếm có.” Tần Ngộ cảm khái nói: “Trong xã hội hiện nay, ai cũng bận rộn, hai người đã kết hôn mấy năm mà vẫn còn nghĩ được như vậy thật không dễ chút nào.”

Nếu như không phải các tài liệu về hắn quá là kỳ lạ, nếu như không phải Nguyễn Hạ có những biểu hiện kỳ lạ thì Tống Đình Thâm sẽ cho rằng là do anh nghĩ quá nhiều, dù sao Tần Ngộ dáng dấp như vậy đời nào lại muốn có Nguyễn Hạ được.

Đương nhiên, suy nghĩ nối tiếp suy nghĩ, ngươi như vậy quả thật rất đáng sợ, có thể che giấu hết tất cả các biểu cảm trên gương mặt của mình, mấy ai có thể làm được như vầy?

Tống Đình Thâm mỉm cười, trong mắt toàn là sủng nịch nói: “Khi tôi và cô ấy gặp nhau, cô ấy mới có hai mươi tuổi, còn quá trẻ. Sống với nhau mấy năm, tuy chúng tôi đã có con nhưng trong lòng tôi cô ấy vẫn như một đứa trẻ, cô còn trẻ như vậy mà đã lấy tôi, mọi người đều nói đấy là phúc của tôi nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, sự nghiệp làm ăn căn bản cũng không liên quan gì đến vợ con, chùng ta đêu là những người đàn ông cố gắng hết sức vì công việc, nói cho cùng cũng chỉ là muốn cho vợ và con cái một cuộc sống tốt đẹp hơn không phải sao?”

Bình Luận (0)
Comment