Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 111

Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ được đi đến huyện thăm cha mẹ, Nguyên Đản chỉ hận không thể nặn cho xong tượng đất thật nhanh chóng.

Sau khi mẹ Đường bị thím ba Đường kéo ra ngoài, Nguyên Đản sống c.h.ế.t cũng không muốn cùng đi theo họ: "Bà nội ơi bà yên tâm đi, cháu chỉ ở nhà thôi, đợi một lúc nữa cháu sẽ đi tìm anh A Tráng cùng chơi."

Vì vậy nên lúc mẹ Đường đi qua nhà của bác cả Đường, cũng đã gọi A Tráng một tiếng: "A Tráng à, chỉ có một mình Nguyên Đản ở nhà, tí nữa khi cháu sang chơi cùng nó thì không được đi ra khe núi đâu nhé."

"Cháu biết rồi ạ."

A Tráng cứ như vậy mà chạy tới, đáp lại một tiếng thật to, chị dâu họ không khỏe trong người, cho nên hôm nay không đi làm, nghe thấy vậy cũng đi ra ngoài.

"Thím hai cứ yên tâm, có con trông chừng chúng nó đây."

Thím ba Đường nhìn thấy sắc mặt của chị dâu họ không được tốt, lại biết được hôm nay chị ấy không đi làm, liền quan tâm hỏi: "Có phải con bị sốt rồi không?"

Chị dâu họ bèn đỏ mặt: "Không phải ạ, có thể là con... vẫn chưa rõ lắm."

Lời này vừa nói ra, mẹ Đường và thím ba sao có thể không hiểu được, mặt mày lập tức vui vẻ hớn hở, kéo chị dâu họ ra nói chuyện một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu làm việc của họ.

Trên đường đi thím ba Đường có nhắc đến chuyện của Phong Ánh Nguyệt: "Cũng đã đến đây được mấy tháng rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?"

"Chưa đâu, nhưng mà cũng không cần gấp gáp." Mẹ Đường cười đáp: "Con bé có thể chấp nhận Nguyên Đản, chị đã rất cảm kích rồi, hơn nữa chị cũng luôn để mắt tới cuộc sống của vợ chồng son này, thằng ba đã thực sự động lòng rồi, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi!"

Thím ba Đường nghe vậy không khỏi nghĩ đến Đường Văn Sinh và Kiều Tư Vũ, năm đó Đường Văn Sinh từng thề rằng anh chưa từng chạm vào Kiều Tư Vũ, nhưng nhà họ Kiều lại khăng khăng khẳng định, chính là vì đã nghe thấy tiếng kêu la của Kiều Tư Vũ nên mới đẩy cửa bước vào.

Năm đó người nhà họ Đường cũng rất tin tưởng Đường Văn Sinh, nhưng hai người họ lại cùng nằm trên một chiếc giường, cho dù đó là kế hoạch của nhà họ Kiều, nói đi nói lại thì Đường Văn Sinh lúc đó vẫn rất nể mặt con gái nhà họ Kiều, cộng thêm Kiều Tư Vũ quyết không lấy ai khác ngoài anh, còn tuyên bố nếu không lấy anh thì sẽ tự tử ngay trước cửa nhà anh. Cuối cùng vẫn là để Kiều Tư Vũ được gả vào.

Kiều Tư Vũ cũng không cần mở tiệc rượu, dường như chỉ cần bước qua được cửa của nhà họ Đường thì tất cả những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

Đường Văn Sinh cũng khăng khăng không muốn tổ chức tiệc cưới.

Những ngày đó họ cũng chỉ cư xử với nhau như hai người xa lạ.

Vốn dĩ mẹ Đường cũng đã nói với thím ba Đường rằng, Kiều Tư Vũ này vô cùng thích thằng ba, cho nên mới gây nên một trận sóng gió như vậy.

Lúc ấy thím ba Đường cũng chỉ miễn cưỡng tin một phần, nhưng sau khi Kiều Tư Vũ sinh hạ Nguyên Đản và ở cữ xong thì liền rời khỏi nhà họ Đường, khiến cho người vốn nhạy cảm như thím ba Đường cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm.

Năm đó khi hai nhà Kiều - Đường cùng qua lại với nhau, bà ấy cũng chính là người đi dò la tình hình nhà họ Kiều, cho nên sau này dù Kiều Tư Vũ đã rời khỏi nhà họ Đường rồi, bà ấy vẫn luôn chú ý tới tình hình nhà bên đó.

"Chị dâu hai, chị có biết hiện giờ Kiều Tư Vũ như thế nào không?"

"Không biết được, cô ta cũng không hề đến thăm Nguyên Đản, mấy năm nay cũng không biết là đã tái giá hay chưa nữa."

Từ nhà họ Kiều đến nhà họ Đường cách nhau khá xa, cộng thêm việc cả hai nhà vì chuyện năm đó mà đã chấm dứt quan hệ với nhau, sức khỏe của mẹ Đường không được tốt lắm, cũng không thường xuyên đi tới đội sản xuất, làm sao có thể biết được tình hình của Kiều Tư Vũ chứ.

"Không có đâu." Thím ba Đường suy nghĩ một lát rồi nói: "Năm đó sau khi cô ta rời khỏi nhà họ Đường rồi mất tích, sau đó lại quay về đội bốn Hà Loan, nhà họ Kiều cũng vì cô ta mà lo liệu vài mối hôn sự, nhưng hình như cô ta đều không đồng ý, cuối cùng bị nhà họ Kiều đuổi đi, hiện tại vẫn đang ở đội sản xuất, chỉ là không còn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa thôi."

"Thật hay giả vậy? Đứa trẻ này đang nghĩ cái gì vậy chứ?"

Mẹ Đường tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment