Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 148

Nước chảy thành sông 4

Phong Ánh Nguyệt cầm lấy rồi nhìn cẩn thận, không phải kiểu được bán ở tòa nhà thương mại trên huyện, kiểu này là loại tốt hơn, hạt phấn nhỏ, lượng phấn cũng nhiều.

“Anh nhờ người mua sao?”

Đường Văn Sinh gật đầu: “Anh tích góp tiền riêng của anh, giờ thì hết sạch rồi, em xem như là anh chưa từng giấu tiền nhé?”

Mỗi tháng được phát lương, Đường Văn Sinh đều đưa về hết, nói là khoản tiền riêng ấy là từ nguồn tiền của công việc khác hay gì đó, Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ, đưa cho Nguyên Đản, bảo nó đặt lên trên cái bàn nhỏ trong phòng.

“Vậy thì cứ coi như là không biết đi.”

“Cảm ơn đồng chí A Nguyệt.”

“Cũng phải cảm ơn đồng chí Văn Sinh, em thích nó lắm.”

Hai người nhìn nhau cười.

Nhân lúc Nguyên Đản vẫn chưa đi ra, Đường Văn Sinh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, khi Nguyên Đản vén rèm đi ra thì anh đã lùi lại.

Nguyên Đản chỉ thấy mặt mẹ nó đỏ lên, còn cha nó thì vẫn bình chân như vại.

“Mẹ ốm sao?”

Nó nhớ đến lúc anh Xuyên Tử bị ốm, cũng đỏ mặt như này.

Đường Văn Sinh bế nó lên: “Đến giờ đi tắm rồi.”

Vừa hay Phong Ánh Nguyệt đun nước tắm, thế là nắm đầu thằng bé lôi xuống tầng trệt.

Bên này thì Triệu Thiên nhìn vợ mình mấy lần, không dám nói gì, cuối cùng ho nhẹ một cái, giống như muốn nói cái gì, nhưng vẫn không nói ra, khiến chị dâu Triệu muốn vả vào mặt.

“Anh buồn đánh rắm thì cứ đánh đi!”

Triệu Thiên nhấc m.ô.n.g lên, xê ghế dịch ra đằng sau rồi mới nói: “Không biết tên Đường Văn Sinh ấy lôi kéo ai mua được món đó tặng cho em dâu, mua ở ngoài, không phải là chuyện bé đâu, phải thuê người hay gì đó!”

“Anh cũng biết bản lĩnh đàn ông các anh chỉ có tí ti, nên em không so đo chuyện này.”

Chị dâu Triệu vừa nghe liền nhớ đến người mình gặp được ở trong tòa nhà thương mại lúc sáng, nên nói với anh ta một tràng: “Bọn em còn bảo các anh sẽ không làm như thế đâu, kết quả là Tiểu Đường nhà người ta đã chuẩn bị quà từ trước.”

“Không ngờ rằng Từ Hướng Sơn kia lại yêu vợ đến thế.” Triệu Thiên cắn răng rồi vỗ đùi một cái: "Ngày mai đi mua!”

Kết quả là bị vợ đánh vào lưng một cái: “Mua cái rắm! Em có kem dưỡng ẩm rồi mua làm gì nữa! Tiết kiệm tiền đi!”

“Nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Triệu Thiên nói thầm. Chị dâu Triệu giận điên người: “Anh giỏi thì anh cũng giấu tiền thuê nhà đi mua đi!”

“Nếu anh giấu, em không được cho anh ngủ ngoài hành lang...”

Nghe thấy tiếng ồn ào sát vách, Nguyên Đản tắm xong nghiêng đầu nói với Phong Ánh Nguyệt ở bên cạnh: “Nhà thím ấy lại cãi nhau rồi.”

“Đấy không phải là cãi nhau.” Phong Ánh Nguyệt nghĩ một lát rồi giải thích: “Cùng lắm thì gọi là tranh luận.”

Nguyên Đản gật đầu đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nói: “Nhà thím lại tranh luận với nhau rồi.”

Đường Văn Sinh bị nó chọc cười: “Con có biết tranh luận có nghĩa là như thế nào không?”

“Là cãi nhau ạ.”

Nguyên Đản chắp tay ra sau lưng như ông cụ non: "Tuy con không hiểu nghĩa của nó là gì, nhưng đấy là tiếng cãi nhau, ở dưới quê con nghe suốt.”

“Nghe với ai?”

“Anh Xuyên Tử ạ, bà nội của anh ấy suốt ngày mắng.” Nguyên Đản lắc đầu: "Anh Xuyên Tử bảo là sau này sẽ không lấy ai hay mắng người khác về làm vợ.”

“Chưa đủ lông đủ cánh mà đã nghĩ đến chuyện lấy vợ?”

Triệu Thiên dựa người vào cửa cười hỏi.

“Vào ngồi đi.” Đường Văn Sinh lôi ghế sang bên cạnh, Triệu Thiên đặt m.ô.n.g ngồi xuống.

“Đàn ông chúng ta sau khi trưởng thành thì ai cũng phải lấy vợ, đương nhiên là phải nghĩ từ sớm rồi.”

Nguyên Đản hơi tức giận kéo tóc mình: "Hơn nữa tóc của anh Xuyên Tử cũng nhiều như tóc con, lớn lên cũng sẽ như nhau!”

Một căn phòng ngập tràn tiếng cười, có cả tiếng cười của chị dâu Triệu, chỉ có Nguyên Đản và Niếp Niếp không biết họ đang cười cái gì.

Niếp Niếp còn hỏi.

“Vậy con gái bọn con khi lớn lên cũng lấy vợ ạ?”

“Không phải, con sẽ đi lấy chồng, khi sang nhà người khác, con sẽ làm mẹ, quên rồi sao?”

Chị dâu Triệu cười.

Nhắc đến chuyện này là Niếp Niếp lại tức giận: “Lần nào cũng là con làm mẹ, con không muốn làm mẹ, con muốn làm cha!”

“Con cũng muốn làm cha, nhưng hai người chỉ muốn con làm con.” Nguyên Đản nghe vậy thì cũng thấy ấm ức theo.

Đường Văn Sinh bế nó ngồi lên đùi: “Làm gì cũng được, miễn vui là được, lúc con sang nhà ông bà chơi không vui sao?”

Hơi ấm ức một chút nhưng hết rồi, Nguyên Đản rúc vào người Đường Văn Sinh cười khanh khách: “Vui lắm ạ!”
Bình Luận (0)
Comment