Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 192

Lãng mạn 2

Chớp mắt đã đến hai mươi ba tháng chạp, năm nay, ngoại trừ những người ở lại nhà máy sản xuất giấy để gác đêm thì toàn bộ những người còn lại đều được nghỉ.

Mãi cho đến sau ngày mười lăm tháng Giêng thì mới bắt đầu quay về làm việc.

Có khoảng hơn hai mươi ngày nghỉ.

Vài người ở nhà ngang đã chuẩn bị về quê đón năm mới, chỉ có chị dâu Triệu, chị dâu hai Ngô và thím Điền ở tầng năm là không về.

Quan hệ của hai người họ với nhà chồng không được tốt, còn thím Điền đã chẳng còn dựa dẫm vào thân thích ở quê nhà từ lâu rồi nên đón năm mới ở nhà ngang.

Sau khi Phong Ánh Nguyệt bọn họ thu dọn đồ đạc xong thì chia cho các cô rau quả còn lại, đến lúc rời đi cô nhờ chị dâu Triệu chăm sóc giúp cây hành mà bọn họ đã trồng trên ban công.

"Yên tâm về ăn Tết đi." Năm nay cũng là lần đầu tiên chị dâu Triệu quyết định không về ăn Tết: "Ở đây cứ để bọn chị chăm lo cho."

"Em sẽ mang món ngon về cho chị." Phong Ánh Nguyệt cúi người xoa đầu Niếp Niếp.

Còn bọn Quân Tử thì thành tích kì thi cuối kì rất khá. Chị dâu Vương tặng rất nhiều hoa quả khô cho Phong Ánh Nguyệt, vừa khéo mang về nhà luôn.

Lúc này trong nhà không nuôi heo, chỉ nuôi mấy con gà, trong đội mới nuôi heo. Khi Phong Ánh Nguyệt bọn họ về nhà thì đội đang bàn bạc xem khi nào mới mổ heo.

Vẫn phải phân chia dựa theo điểm làm việc, điểm làm việc của nhà họ Đường chỉ có nhiều chứ không ít, cũng do bọn họ không lười biếng nên tất nhiên điểm không thể nào thấp được.

Những người có điểm làm việc thấp là do không đủ điểm làm việc, còn những người mượn lương thực ở trong đội bình thường đều là những người lười biếng, hoặc là người già yếu trong nhà làm thay.

Anh hai Đường họp trở về thì thấy Đường Văn Sinh đứng nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt ở cửa sân, anh ấy bước đến thật nhanh: "Anh mong mấy em về lắm đấy. Bây giờ trong đội đang bàn bạc chuyện mổ heo, mấy em về cũng có thể ăn."

"Đã bàn bạc xong cả chưa?"

Đường Văn Sinh hỏi.

"Sáng sớm ngày mốt bắt tay vào làm." Ánh mắt của anh hai Đường mang theo mong mỏi: "Sau khi nhà ta đổi điểm làm việc lấy lương thực thì vẫn còn khoảng một trăm điểm, có thể đổi được không ít thịt đấy."

Nếu không có điểm làm việc thì dùng tiền mua cũng được, thế nhưng nó lại đắt hơn điểm làm việc, cũng chẳng lời được gì. Đội mổ heo trên đập, cũng không cần phải mời người đến mổ heo, mọi người đều biết chút ít. Căng-tin cũ đã được sửa chữa lại, năm, sáu chị dâu đang đun nước sôi, sau khi nước sôi thì nhóm đàn ông ở ngoài cửa đã xách heo lên đập để phơi nắng.

Phong Ánh Nguyệt dậy rất sớm, khi đi theo Đường Văn Tuệ đến chỗ đập phơi nắng thì mới thấy mọi người đang cạo lông. Nguyên Đản được chị dâu hai Đường cõng trên lưng, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mãi cho đến khi thấy heo thì mới hoạt bát lên.

"Nhiều thịt ghê!"

"Đúng thế."

Chị dâu hai Đường cũng rất vui vẻ.

"Heo năm nay còn béo hơn năm trước." Bác cả Đường chắp tay phía sau cười tủm tỉm bước đến.

Chẳng có chuyện gì vui hơn chuyện này cả.

"Nuôi tốt thật đấy, mùa đông này còn sợ tụi nó đói gầy, ngay cả tay đã buốt cóng rồi vẫn phải hái cỏ tươi về cho heo ăn, vất vả thật sự."

Việc nuôi heo cũng được tính điểm công việc, thế nhưng đội trưởng sẽ chọn người cẩn thận hơn, phải là người thích sạch sẽ, có tinh thần trách nhiệm mới có thể chăm sóc tốt và vỗ béo chúng trong một năm.

Trong đội có hơn mười con heo, một con chia cho một người chăm sóc.

Năm nay không nói đến việc heo béo ra, mà số lượng heo còn nhiều hơn năm ngoái mấy con. Sau khi thấy bọn họ đổi thịt thì vẫn còn thừa lại hơn một con, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt bàn bạc xong liền lấy tiền mua một nửa về.

"Hun thành thịt khô là có thể ăn đến mùa hè, bình thường cũng bồi bổ sức khỏe." Đường Văn Sinh nói.

Họ cũng không muốn mẹ Đường đưa tiền, cứ xem như đó là quà tết mà họ gửi về nhà thôi.

Phong Ánh Nguyệt bảo rằng tiền trong nhà đã đủ dùng, chẳng ăn uống bao nhiêu cả, nên mẹ Đường mới không dúi tiền vào tay Phong Ánh Nguyệt nữa.

Chuyện vợ chồng Đường Văn Sinh mua thịt, không bao lâu nữa người trong đội cũng sẽ biết.

Nếu nói rằng không hâm mộ thì quả thật là không thể nào.

"Nhìn xem người ta có triển vọng ghê chưa, nếu làm công nhân thì còn dư dả hơn đấy!"

"Đúng vậy, có nhiều thịt như vậy có thể ăn được lâu lắm đấy." Một thím gật đầu liên tục.

"Cứ thấy bây giờ cuộc sống của người ta khá giả, vậy mấy người có nghĩ đến năm đó những ngày mà Đường Văn Sinh phải cầm đuốc đi học, buổi tối phải lần đường để về nhà không? Lúc đó mấy người nói người ta như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment