Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 21

Anh không có vấn đề 2

Thế nhưng Kiều Tư Vũ lại lợi dụng lúc anh đến xưởng mà đến nhà của anh, cầm d.a.o bổ củi kê vào cổ để uy h.i.ế.p mẹ Đường, nếu không cho cô ta gả vào nhà thì cứ để cô ta c.h.ế.t ở trước cửa nhà họ.

Để được gả vào nhà, sau khi mẹ Đường đồng ý với Kiều Tư Vũ thì cô ta liền mang theo bọc đồ vào ở.

Sau một khoảng thời gian, khi Đường Văn Sinh về nhà nghỉ ngơi mới phát hiện Kiều Tư Vũ đã ở đó nhiều ngày rồi.

"Bọn anh không lĩnh giấy chứng nhận, cô ta ở trong nhà, anh thì ở trong xưởng, tránh được thì tránh, tám tháng sau, Nguyên Đản được sinh ra.

Đường Văn Sinh thở dài.

"Nguyên Đản không phải là con của anh. Sau khi chị cả lấy chồng thì sức khỏe của mẹ chẳng còn tốt nữa. Kiều Tư Vũ có thai thì bà rất vui vẻ, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều."

Kiều Tư Vũ lợi dụng điều này để dỗ ngọt mẹ Đường, thế nhưng hai người lại chẳng có chút tình cảm. Lúc Kiều Tư Vũ trở dạ thì bị Đường Văn Sinh bắt gặp lúc cô ta lén lút gặp mặt với người đàn ông khác.

Tuy không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng hành động của họ lại vô cùng thân mật, vừa nhìn đã thấy sâu đậm.

Người đàn ông vội chạy trốn, bỏ lại Kiều Tư Vũ một mình hoảng sợ không thôi. Nhưng Đường Văn Sinh không đuổi theo, cũng không chất vấn Kiều Tư Vũ mà lạnh lùng nhìn cô ta.

Sau khi sinh Nguyên Đản ra, ở trong nhà họ Đường một tháng thì Kiều Tư Vũ chột dạ đòi ly hôn. Vốn dĩ hai người không có giấy chứng nhận, nhưng về mặt ly hôn này thì Kiều Tư Vũ lại làm ầm cả lên, hơn nữa còn tự cho mình là người bị hại. Cô ta nói rằng Đường Văn Sinh đối xử không tốt với cô ta, còn nói rằng cơ thể của anh "không được".

Nhà họ Kiều đoạn tuyệt với bọn họ không lui tới nữa, còn tuyên bố sẽ không nhận Nguyên Đản làm cháu ngoại.

Phong Ánh Nguyệt nghe chuyện này xong, không nhịn được hỏi nhỏ: "Nói thế có nghĩa là cơ thể anh không sao cả?"

"Không sao cả."

Đường Văn Sinh nói vô cùng nghiêm túc.

Nghe thế, Phong Ánh Nguyệt kéo chăn phủ lên cả người.

Nhận ra hành động của cô, Đường Văn Sinh ngay lập tức nói: "Yên tâm đi. Chúng mình cứ từ từ, anh sẽ không làm bậy đâu." "Được."

Phong Ánh Nguyệt cảm thấy Đường Văn Sinh rất đáng thương, bị người khác biến thành công cụ thì không nói, sau này còn bị phán án tử không rõ nguyên do nữa.

Hai người lại nằm xuống lần nữa.

Phong Ánh Nguyệt thấy mình có rất nhiều câu hỏi nhưng lại chẳng có câu nào bật thốt ra khỏi miệng. Không chờ cô sắp xếp rõ ràng thì chợt nghe thấy Đường Văn Sinh ở bên cạnh nói.

"Trong nhà ngoại trừ anh ra thì chỉ có cha là biết thân thế của Nguyên Đản. Trẻ con vô tội, thế nên bọn anh giữ lại Nguyên Đản, cũng để khiến cho mẹ đỡ buồn rầu."

Phong Ánh Nguyệt nhẹ nhàng đáp, thì ra đây là nguyên nhân khiến cho tình cha con trở nên xa cách.

Truyện nam chủ ấy mà, lý lịch như vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao nhà họ Đường cũng giữ nó lại, đối xử tốt với nó. Nếu như theo sách thì có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi rồi.

Nhưng mà sau này Nguyên Đản cũng sẽ rất thê thảm, bị mẹ kế ngược đãi hành hạ. Thế nhưng lúc ấy trong sách người nhà họ Đường không hề xuất hiện. Cốt truyện chỉ xoay quanh cuộc sống của Nguyên Đản và mẹ kế ở nhà ngang.

Trong dòng suy nghĩ miên man, Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng thiếp đi.

Hôm sau cô bừng tỉnh bởi tiếng gà trống trong nhà gáy vào buổi sáng.

Cô ngồi dậy, bên cạnh đã không còn ai, cửa phòng khép chặt.

Phong Ánh Nguyệt dụi mắt, sửa sang xong thì ra khỏi phòng.

Lúc này mẹ Đường đang nói chuyện với Đường Văn Sinh trong sân, trước mặt là những búp măng mới nhú.

Bùn đất vẫn còn bọc kín, có lẽ vừa mới đào không lâu.

"Nước rửa mặt ở bên kia." Đường Văn Sinh thấy cô đi ra liền chỉ vào cửa nhà bếp.

"Ngủ thêm chốc nữa đi, dù sao cũng không có việc gì cả." Đêm qua mẹ Đường biết rằng Phong Ánh Nguyệt không về nhà.

"Con đã dậy trễ lắm rồi ạ." Phong Ánh Nguyệt hơi xấu hổ, sau khi cô rửa mặt thì Đường Văn Sinh đứng dậy đưa cốc và bàn chải đánh răng sang cho cô.
Bình Luận (0)
Comment