Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 255

Khôi phục kỳ thi đại học 3

Đường Văn Sinh vừa về đến nhà đã được rót cho hai cốc trà lạnh. Phong Ánh Nguyệt còn cầm quạt hương bồ lên quạt mát cho anh nữa.

Nguyên Đản thì đứng sau lưng giúp anh bóp vai.. Đam Mỹ H Văn

"Anh nhận được đối đãi tốt quá đi." Đường Văn Sinh cười nhận lấy quạt hương bồ trong tay Phong Ánh Nguyệt rồi đổi vị trí quạt mát cho cô: "Đừng sốt ruột, anh không phiền muộn đến mức đó đâu."

Sau đó anh lại quay đầu ra hiệu cho Nguyên Đản bóp mạnh hơn chút. Thế là Nguyên Đản trong vai người hầu nhỏ lại dồn thêm sức vào tay.

"Nếu không phiền muộn thì anh cũng sẽ không vừa về một cái đã thở dài." Phong Ánh Nguyệt cầm một tay khác của anh, cảm thấy hơi đau lòng: "Trước kia cứ hai ngày tìm anh một lần. Bây giờ chuyển sang sáng tìm anh, chiều cũng tìm anh. Vậy có thể không phiền được sao?"

Đường Văn Sinh cười một tiếng.

"Đúng là anh cũng hơi hơi phiền xíu thôi. Cũng may là ngày mai anh được nghỉ nên có thể yên tĩnh một ngày."

Người hầu nhỏ sau lưng không nhúc nhích gì cả. Đường Văn Sinh bèn liếc mắt nhìn ra, thấy người hầu nhỏ toét miệng cười một cái: "Cha, hồi sáng lúc cha đi làm đã nói sẽ mua bánh gạo nổ về cho con á."

Đường Văn Sinh vỗ đầu một cái: "Đang treo trên xe đạp đấy! Cha cứ mải suy nghĩ nên quên mất!"

Nguyên Đản lập tức chạy xuống tầng lấy đồ lên.

"Chạy từ từ thôi!"

Phong Ánh Nguyệt kêu.

Lúc Tống Chi lên tầng thì vừa lúc gặp Nguyên Đản chạy xuống tầng. Biết nó xuống lấy bánh gạo nổ nên cô ấy bèn kéo nó lại.

"Vừa rồi dì nhìn thấy có túi đồ treo trên xe đạp, dì còn nghĩ chắc cha cháu hay mẹ cháu đi về bỏ quên rồi đấy." Vừa nói cô ấy vừa đưa túi vải cho Nguyên Đản.

"Cảm ơn dì Tống."

Sau khi nhận được đồ, Nguyên Đản cũng không về nhà ngay, mà mở túi lấy hai cái bánh gạo nổ ra đưa Tống Chi, sau đó mới xoay người ù té chạy về.

Tống Chi cười, nhìn bánh gạo nổ trong tay. Cô ấy vừa mới đi về phía trước được mấy bước đã ngửi thấy mùi cá. Quay đầu lại thì thấy thím Điền đang mổ cá.

Thím Điền còn chưa kịp chào hỏi đã thấy cô ấy che miệng lại nôn oẹ không ngừng. "Ôi chao! Cháu sao thế?"

"Không phải là có đấy chứ?!"

Chị dâu hai Ngô bưng chậu sứ đi qua cũng nhìn thấy phản ứng của Tống Chi. Giọng của cô ấy rất lớn nên mấy người Đường Văn Sinh cũng nghe thấy.

Phong Ánh Nguyệt vội vàng chạy qua đỡ Tống Chi. Thấy vẻ mặt cô ấy tái nhợt, cô bèn dìu người ta vào nhà mình rồi rót cho cô ấy một cốc nước.

"Cô súc miệng đi đã rồi tôi lại đưa cô tới bệnh viện khám một chút." Phong Ánh Nguyệt nói.

Tống Chi run rẩy giơ tay lên xoa bụng mình: "Em, em có rồi ư?"

"Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đi thôi, để tôi đạp xe chở cô tới bệnh viện." Phong Ánh Nguyệt kéo cô ấy dậy. Lúc đi ra cửa nhìn thấy Đường Văn Sinh đang đứng bên cạnh, cô bèn nói: "Văn Sinh, em đưa A Chi tới bệnh viện một chuyến đã. Lát nữa đồng chí Hồng về anh hãy nói với anh ấy một tiếng nhé."

Đường Văn Sinh gật đầu: "Đi đường từ từ thôi nhé."

Anh là đồng chí nam nên đưa Tống Chi đi thì không ổn lắm.

"Vâng em biết rồi. Anh cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ em đâu." Phong Ánh Nguyệt kéo Tống Chi vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần đi: "Anh đóng cửa giúp em với!"

"Ừm."

Đường Văn Sinh đáp lời.

Thím Điền và chị dâu hai Ngô cũng dặn hai cô đi chậm một chút.

Hôm nay Hồng Kiến Quân lái xe vào thành phố nên về nhà hơi trễ. Lúc anh ấy về đến nơi thì đã sắp mười giờ rồi.

Vừa mới vào nhà, anh ấy đã nhìn thấy Tống Chi đang may quần áo cho trẻ em. Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Kiến Quân hơi hốt hoảng. Hơn nửa năm qua, vợ anh ấy nghỉ ngơi rất tốt, xương cốt cơ thể cũng đã khá hơn nhiều, sẽ không phải lại...

"Anh về rồi à?" Tống Chi mặt mày hớn hở giơ quần áo nhỏ lên cho anh ấy nhìn: "Số vải này là chị Phong cho em đấy, rất mềm mại. Anh cảm thấy thế nào?"

Hồng Kiến Quân cẩn thận đặt túi xuống đấy: "Tốt, tốt lắm. Vợ à, sao, sao em lại muốn may quần áo trẻ em thế?"

Tống Chi cười một tiếng rồi đặt đồ trong tay xuống, xắn ống tay áo lên nói: "Anh có đói bụng không? Em luộc trứng gà cho anh ăn nhé? Luộc bốn cái có đủ không?"

Đến thở mà Hồng Kiến Quân cũng không dám thở mạnh, nhúc nhích cũng không dám luôn.

Đây, đây rốt cuộc là sao đây?
Bình Luận (0)
Comment