Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 290

Học cách làm người trước 2

Chú út Lâm ăn cơm cũng không yên, ăn cơm xong thì đi tới phòng bên, nói chuyện phiếm với Đường Văn Sinh và cậu Lưu ở nhà trên.

Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong liền trở về phòng đọc sách.

Chờ tới lúc Đường Văn Sinh quay về, Phong Ánh Nguyệt đã chuẩn bị lên giường nghỉ rồi: “Đi hết rồi?”

“Đi hết rồi.” Đường Văn Sinh cười:” Chỉ là không muốn nghe thím Lâm nói đến chuyện kết hôn.”

Phong Ánh Nguyệt cũng cười: “Mau đi tắm rồi đi ngủ thôi.”

“Ừ.”

Hôm sau lúc đi học, Phong Ánh Nguyệt phát hiện vẻ mặt La Thanh Hồng có gì đó không đúng, học bài với tâm trạng thấp thỏm, tan học cũng ngẩn người, chẳng có ghi chép gì, vừa nhìn là biết không nghe lọt tai câu nào.

“Thanh Hồng, chị sao thế?”

Mãi cho đến chiều cô ấy vẫn như vậy, Phong Ánh Nguyệt không nhịn được hỏi: “Không thể tiếp tục như thế được, tiết học hôm nay rất quan trọng.”

Còn đưa bài đã ghi chép hồi sáng cho cô ấy, bảo cô ấy chép lại rồi quay về ôn tập.

Nghe là thế, chợt nước mắt La Thanh Hồng rơi xuống: “Hồi, hồi chị về quê, người trong nhà đều nói chị thật dũng cảm, là anh hùng nhỏ của cả nhà, nhưng khi chị khó khăn lắm mới thi được vào đại học, chị lại biến thành kẻ thừa trong nhà là sao?”

“Chuyện là thế nào?”

Phong Ánh Nguyệt ôm lấy bả vai gầy yếu của cô ấy. La Thanh Hồng nhỏ giọng nhắc đến chuyện của mình.

Cô ấy là đứa thứ ba trong nhà, bên trên còn hai anh trai, bên dưới có một cậu em trai và một cô em gái, hồi ở nhà cuộc sống cũng coi như không tệ, cha mẹ đều là công nhân, ông nội cũng có tiền hưu trí.

Trước tình huống nhà không phải con một nên phải có một đứa về quê, cha mẹ nhà họ La lâm vào trầm mặc.

Hai anh trai vừa mới kết hôn không lâu, em trai và em gái mới mười mấy tuổi, chỉ còn La Thanh Hồng, ở cái tuổi lúng ta lúng túng không đính hôn với ai, vừa hay đã thành niên.

Dưới sự khuyên nhủ của chị dâu và mẹ, La Thanh Hồng cũng muốn cống hiến một chút cho tổ quốc, cho nên cô ấy đi đăng ký.

“Chị nhớ rõ ngày mà chị phải đi, cha mẹ nhét cho chị mấy chục đồng, còn có không ít phiếu thực phẩm, chị dâu cả còn giặt quần áo giặt sạch cho chị, chị dâu hai làm quần bò xanh cho chị, em trai và em gái để dành tiền mua cho chị một đôi giày vải, anh cả anh hai cùng đưa chị lên xe, còn nói chờ sau khi chị quay về thành phố, sẽ tìm cho chị một công việc tốt, một nơi ở tốt.”

Giọng nói của La Thanh Hồng như đang run rẩy.

“Cuộc sống ở nông thôn quả thật rất khó khăn, nhưng chị không thấy khổ, ở chung với các đồng chí ở viện giáo dục thanh niên cũng rất ổn, cũng không biết từ lúc nào thư trong nhà ngày càng ít, chị chỉ biết là em trai đã kết hôn, trong nhà có thêm vài đứa cháu, em gái cũng bắt đầu đi xem mắt rồi.”

Còn cô ấy, cũng đã kết hôn với một đồng chí địa phương trong đội sản xuất.

“Lúc chị và chồng xác nhận quan hệ, cố ý viết thư về nhà nói cho cha mẹ chị biết, chị có người yêu rồi, họ trả lời rất nhanh, còn chúc phúc cho bọn chị nữa.”

La Thanh Hồng giật khóe miệng: “Bọn chị kết hôn, cha mẹ chồng đối xử với chị cũng rất ổn, may mắn thay kỳ thi đại học được khôi phục, chồng chị cũng tốt nghiệp trường trung học phổ thông, bọn chị cùng nhau tham gia kỳ thi đại học nhưng chồng chị trượt, chị thì đỗ.”

“Cha mẹ chồng lo rằng sau khi chị ra thành phố sẽ không trở về nữa, nhưng chồng chị tin chị, anh ấy bảo chị chờ anh ấy, chắc chắn năm nay có thể thi đỗ, cho dù không phải cùng một trường đại học nhưng cũng ở cùng một thành phố, chị và anh ấy cùng trở về nhà chị, biết được tin chị thi đỗ đại học, khi chị muốn ở lại, ban đầu cha mẹ chị còn rất vui vẻ, cảm thấy chị đã giữ được thể diện cho họ.”

“Nhưng dần dần, anh trai, chị dâu và em trai em gái đều cảm thấy từ sau khi chị trở về đã tăng thêm gánh nặng trong nhà, đầu tiên là yêu cầu chị cho nhà thêm chút ít lương thực, hoặc là phí sinh hoạt, tối qua chị đi vệ sinh thì nghe thấy cả nhà đang ở nhà trên bàn bạc, xem làm cách nào để chị tự dọn ra ngoài...”

Ngồi trong đó đều là người thân của cô ấy, nhưng cô ấy lại cảm thấy cả người rét run.
Bình Luận (0)
Comment