Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 351

Mẹ Đường biết thân thế của Nguyên Đản 2

Buổi trưa khi chuông tan học vang lên, Nguyên Đản chạy về trước, muốn hâm nóng cháo và màn thầu để Phong Ánh Nguyệt về nhà có ăn ngay.

Kết quả vừa lên lầu hai đã thấy cửa mở, nghe được tiếng anh hai Đường từ bên trong, Nguyên Đản gọi lớn: "Bác ơi?"

"Là bác là bác." Anh hai Đường cười, thò đầu ra từ cửa: "Đến đây, bác ôm một cái nào."

Nguyên Đản rất là vui vẻ bước tới, được anh hai Đường đỡ lên: "Nặng quá."

Nguyên Đản cười khúc khích dùng tay xoa đầu mình: "Cháu còn cao thêm hai centimet!"

"Ồ, trong hai ngày đã cao thêm?"

Anh hai Đường đặt nó xuống, thì thấy nó thực sự đã cao lên.

Mẹ Đường ngẩng đầu lên, chỉ vào giày của Nguyên Đản, anh hai Đường túm lấy Nguyên Đản đang định bỏ chạy, cởi giày nó ra thì phát hiện bên trong có hai lớp lót.

"Hay lắm, cháu còn lót hai lớp!"

Nguyên Đản la lớn: "Đó không phải lỗi của cháu! Đôi giày này cha mua cho cháu vừa to vừa dài, cháu không mang cỡ đó, khi học thể dục cháu cũng không chạy được!"

Vừa lên cầu thang Phong Ánh Nguyệt đã nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà của mình, cô bước nhanh hơn, khi đến cửa nhà cô đã thấy anh hai Đường với Nguyên Đản đang đùa giỡn.

"Anh hai."

Anh hai Đường lập tức để Nguyên Đản yên, chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối bời của mình rồi chào Phong Ánh Nguyệt.

"Bây giờ mới biết xấu hổ sao?" Mẹ Đường cười mắng: "Đi, dắt Nguyên Đản đi rửa tay rồi quay lại.”

"Vâng." Anh hai Đường đáp, nâng Nguyên Đản lên rồi đi xuống lầu.

Khi Phong Ánh Nguyệt trở về đã rửa tay ở dưới lầu, cô đến giúp bày thức ăn, mẹ Đường hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi Kiều Tư Vũ đã đến phải không.

"Có đến, cô ta nói vài câu với Nguyên Đản, nhìn thấy chúng con liền chạy đi."

Phong Ánh Nguyệt nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, cô thấy buồn cười.

Thấy biểu hiện của cô vẫn như bình thường, mẹ Đường biết Kiều Tư Vũ không làm chuyện gì quá đáng thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Sau này nếu cô ta có đến thì đừng quan tâm cô ta, lúc trước chúng ta đã nói chuyện Nguyên Đản sẽ do chúng ta nuôi nấng, nhà họ Kiều sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với chúng ta, là họ cắt đứt quan hệ, bây giờ Nguyên Đản đã lớn, họ muốn hái đào sao? Nằm mơ đi!"

Mẹ Đường hơi tức giận nói.

"Con hiểu rồi mẹ, mẹ đừng tức giận." Phong Ánh Nguyệt bưng màn thầu với cháo lên bàn.

Sau khi ăn trưa, anh hai Đường giúp dọn dẹp bát đĩa, còn lau sàn rồi mới đi.

Vì hiệu trưởng nói rằng có một cuộc họp ngắn lúc một giờ chiều, nên sau khi ăn xong, Phong Ánh Nguyệt đã đến trường học.

Bây giờ trong nhà chỉ có mẹ Đường và Nguyên Đản.

Nguyên Đản lấy hai mươi đồng ra đưa cho mẹ Đường: "Thím ấy nói mười đồng cho cháu, mười đồng cho ông với bà dùng, còn nói thím ấy đều biết ông bà đối xử với cháu rất tốt."

Trước khi mẹ Đường lên tiếng, Nguyên Đản đã thuật lại những gì Kiều Tư Vũ nói xấu Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt trước mặt nó: "Thím ấy còn nói chờ khi thím ấy giàu có sẽ đón cháu đi, cháu không chịu đi!"

Mẹ Đường nghe xong tức giận đến mặt đỏ bừng.

"Cô ta dựa vào đâu mà đưa cháu đi? Cô ta có quyền gì mà đưa cháu đi!"

Sau khi sinh, cô ta ở cữ trong tháng rồi bỏ đi, sau đó không hề quan tâm gì đến Nguyên Đản!

"Bà nội đừng tức giận, cháu sẽ không đi đâu." Nguyên Đản ôm lấy cánh tay bà: "Nhưng mà bà nội ơi, hình như thím ấy đang giấu chúng ta điều gì đó, đã nói ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn mà cháu không biết."

Mẹ Đường sửng sốt, chuyện lớn?

Chuyện lớn gì?

Mẹ Đường không biết được không yên tâm, vào thứ sáu về quê bà nói chuyện này với cha Đường: "Ông thấy ở đây có thể xảy ra chuyện lớn gì? Dù sao nhà họ Đường chúng ta không hề có lỗi với nhà họ Kiều họ."

Cha Đường cụp mắt xuống, mân mê tẩu thuốc, nghe vậy quay đầu nhìn bà: "Hai năm này sức khỏe của bà cũng tốt."

"Đúng vậy, tinh thần cũng tốt." Mẹ Đường không biết sao lại đổi chủ đề, nhưng vẫn gật đầu.

"Nếu như, tôi chỉ nói là nếu như, ở đây thực sự xảy ra chuyện lớn bà có thể chịu được không?"

"Đã ở cái tuổi này rồi, có gì mà không chịu nổi, ngay cả chuyện thằng hai không thể có con tôi cũng chịu được."

Mẹ Đường thấy không có chuyện lớn nào khiến bà không chịu nổi, trừ phi người trong nhà mắc bệnh hiểm nghèo.

Bỏ bỏ bỏ, không được suy nghĩ lung tung.

Cha Đường cười, rồi nhìn qua Nguyên Đản với A Tráng đang chơi trong sân, đứa trẻ này được nuôi dưỡng ở nhà họ nhiều năm như vậy, được dạy dỗ rất tốt, cộng thêm vợ chồng thằng ba cũng đối xử với nó rất tốt, ông dường như đã quên đi xuất thân của Nguyên Đản.
Bình Luận (0)
Comment