Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 39

Đợi đến khi em nghỉ làm 2

Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh phụ trách rửa chén, khi nãy về nhà, anh có mang về hai hộp đựng cơm làm bằng thiếc để trong túi vải.

"Anh mới được nhận ở trong nhà máy, em hãy dùng để đựng cơm trưa."

Phong Ánh Nguyệt nhận lấy nhìn một chút, nó chỉ lớn hơn hộp đựng cơm dùng trong nhà ăn một chút, nhưng lại rất nặng.

"Vâng."

Ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt xới cơm vào bên trong hộp trước, sau đó cho thịt xào tỏi lên trên và một ít rau diếp ngồng xào.

Phong Ánh Nguyệt luôn đem theo cốc sứ, Đường Văn Sinh cũng có một cái để ở trong nhà máy, nhà ăn có chỗ để lấy nước sôi nên không cần lo về chuyện nước uống.

Đường Văn Sinh mang cơm hộp đến khu vực lấy cơm nóng trong nhà ăn, bác gái phụ trách công việc này mỉm cười, nhận lấy từng hộp cơm của mọi người rồi đánh dấu, sau đó đặt vào trong lồng hấp.

"Hôm nay Tiểu Đường cũng mang cơm nữa sao, như vậy mới tốt."

Thím cười tủm tỉm nói.

Đường Văn Sinh cười xòa, nói cảm ơn bác ấy rồi bắt đầu công việc của mình.

Buổi trưa, Đường Văn Sinh như thường lệ đến nhà ăn dùng bữa cùng Phong Ánh Nguyệt.

Cứ như vậy đến giữa tháng ba, Triệu Thiên xin nghỉ phép, sáng sớm giọng nói hối hả của chị dâu Triệu ở cách vách truyền đến.

Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy Đường Văn Sinh đã thức dậy từ bao giờ.

Một lúc sau, Triệu Thiên vừa ngáp vừa bước ra ngoài.

Đường Văn Sinh đang xách nước trở về tình cờ đụng phải anh ta: "Về quê hả?"

Triệu Thiên gật đầu, dùng tay vỗ vỗ vào mặt của mình.

"Về đó sẽ là một trận chiến khốc liệt."

"Triệu Thiên, anh làm gì mà lề mề quá vậy?"

Chị dâu Triệu đứng ở cửa kêu to.

Đường Văn Sinh tránh sang một bên nhìn Triệu Thiên lật đật rời đi.

"Tiểu Đường, chị không có ý gì đâu, chỉ là chị không ưa nổi cái tác phong chậm chạp của anh ấy thôi." Chị dâu Triệu lên tiếng giải thích.

"Em hiểu mà." Đường Văn Sinh gật đầu, thấy Phong Ánh Nguyệt bước ra, anh lập tức chỉ cô chỗ nước rửa mặt mà mình đã chuẩn bị sẵn, còn số nước ở trong tay anh là dùng để nấu mì.

Đợi đến khi Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong thì đã có mì ăn ngay.

Hai người ngồi đối diện nhau. "Ngày mai anh xin nghỉ phép hả?"

Cô hỏi Đường Văn Sinh.

"Ừ." Đường Văn Sinh gật đầu.

Phong Ánh Nguyệt chỉ là công nhân tạm thời nên cô không có ngày nghỉ.

"Anh tính thế nào?"

Nghe vậy, Đường Văn Sinh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em cứ ở nhà chuẩn bị cơm trưa, khi nào anh tan làm sẽ đón em về nhà ăn cơm."

Phong Ánh Nguyệt vội vàng húp nước mì để cố giữ bình tĩnh.

Hai gò má của cô ửng đỏ, cúi đầu nhìn bát mì: "Em nghĩ anh cũng nên về thăm cha mẹ và Nguyên Đản một chuyến."

Đường Văn Sinh suy nghĩ vài giây rồi nói: "Anh nhớ hình như em chỉ làm đến ngày hai mươi thì sẽ nghỉ việc."

"Đúng vậy." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, cô làm tổng cộng mười lăm ngày.

Mỗi ngày được sáu hào, tổng cộng là chín đồng.

"Vậy ngày mai anh không cần phải xin nghỉ, đợi đến khi em nghỉ làm rồi hẵng về."

Đường Văn Sinh nói.

"Theo ý anh."

Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến Nguyên Đản cũng muốn cô trở về nên liền gật đầu đồng ý.

Buổi chiều, Phong Ánh Nguyệt trở về nhà ngang, cô vừa bước lên lầu ba thì gặp chị dâu Triệu đang vui vẻ dắt theo một cô bé vừa mới tắm rửa sạch sẽ, lúc này đang mặc một bộ đồ mới, cô bé có vẻ nhút nhát, nghe lời chị dâu Triệu gọi Phong Ánh Nguyệt một tiếng "thím".

"Ngoan lắm." Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: "Lát nữa có muốn đến nhà thím chơi không?"

Niếp Niếp ngẩng đầu lên nhìn chị dâu Triệu.

Chị dâu Triệu cười nói: "Thím ấy đang hỏi con đấy."

"Con, con muốn ở chung với mẹ."

Vẻ mặt Niếp Niếp tràn đầy lo lắng, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y chị dâu Triệu nói.

Chị dâu Triệu nghe vậy trong lòng không khỏi chua xót, cô ấy cúi người ôm chầm lấy Niếp Niếp: "Mẹ con chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!"

Phong Ánh Nguyệt xách thùng gỗ giúp cô ấy, ba người cùng lên lầu năm.

Không ngờ lại gặp được thím Lý đang đứng ở bồn rửa, bà ta đang lớn tiếng nói về chuyện đón con về nhà của chị dâu Triệu.

"Tôi thấy cô ta không nên làm như vậy, đứa nhỏ này cũng nhờ mẹ chồng cô ta một tay chăm sóc đến tận bây giờ, ấy thế mà cô ta lại đòi đón con mình về, còn trách nhà bên đó không chịu buông tha, mấy bà nghĩ xem còn ra thể thống gì!"

Bà ta nói xong liền thở dài: "Nếu tôi là mẹ chồng của cô ta, chắc tôi sẽ bị chọc cho tức chết."
Bình Luận (0)
Comment