Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 405

Ở cữ 2

Sau đó, hai người xuống bếp giúp cha Đường. Mẹ Tần ra ngoài sân sau khi nghe thấy tiếng còi, thấy xe của cha Tần dừng ở phía sau.

Tiếp đó, Đường Văn Sinh bế đứa bé đi ra trước, mẹ Đường cũng xuống xe rồi đón đứa bé, bước nhanh vào trong sân. Đường Văn Sinh lại vào xe, ôm eo Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt ôm cổ anh rồi vùi mặt vào đó: "Em nói em tự đi được mà."

"Anh không nghe thấy."

Đường Văn Sinh cười nói.

Phong Ánh Nguyệt chôn đầu sâu hơn nữa.

Sau khi vào đến phòng, Phong Ánh Nguyệt được Đường Văn Sinh cẩn thận đặt xuống. Đứa bé đã nằm trên giường phía cạnh tường, lúc này đang ngủ say.

Trong phòng có cửa sổ nhưng không đóng. Dù sao Đường Văn Sinh cũng là bác sĩ, biết phương pháp ở cữ như thế nào. Mẹ Đường và cha Đường cũng không phải là cha mẹ chồng bảo thủ, từ trước tới nay luôn nghe theo bọn trẻ.

Chị dâu hai Đường bê trứng nấu đường đỏ vào. Đường Văn Sinh kê một cái bàn nhỏ ở trên giường để Phong Ánh Nguyệt tiện ăn đồ ăn này kia.

Cái bàn nhỏ này là Phong Ánh Nguyệt bảo Đường Văn Sinh làm mô phỏng theo bàn học tập của trẻ con ngày xưa, thật sự rất tiện sử dụng.

"Cha nhìn thấy đứa bé chưa?"

Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Chị dâu hai Đường cười gật đầu: "Sau khi mẹ bế đứa bé về, cha nhìn đứa bé ngay tại nhà chính, còn bế một lúc nữa."

Gia đình thím ba Đường và bác cả Đường cũng tới. Họ mang theo rất nhiều trứng.

Nguyên Đản, Tần Lưu Hải còn có cả A Tráng nữa, đang nghịch nước ngoài bờ sông, nghe người ta nói nhà mình có ô tô chạy vào thì lập tức chạy về nhà.

Khi bọn họ về đến nhà, trong nhà chỗ nào cũng thấy người. Tất cả đều là người trong đội biết tin nhà bọn họ sinh con trai nên đến tặng trứng.

Ở nhà chính, TV đang bật, quạt điện đang chạy, mọi người ngồi hoặc đứng. Anh hai Đường và chị dâu hai Đường bê những chiếc chậu sứ đựng trà thảo mộc ra để bọn họ tự uống.

"Mẹ?"

Nguyên Đản đưa Tần Lưu Hải và A Tráng đi rửa sạch tay, lau mặt trước rồi mới đến phòng Phong Ánh Nguyệt.

Có cả mấy người thím và chị dâu ngồi bên trong đang nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt.

"Ồ, Nguyên Đản đến à? Đến xem em trai của con nhanh lên."

Một chị dâu cười tủm tỉm, gọi nhóm Nguyên Đản lại.

Ba người Nguyên Đản mắt sáng ngời cùng tiến đến cạnh giường. Lúc này em bé đã nằm bên ngoài giường, vừa mới uống sữa, còn tỉnh.

Đôi mắt đứa bé mở hờ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi chân nhỏ đung đưa, đang phun ra bọt sữa nhỏ, kêu vo vo, rầm rì.

"Em trai nhỏ quá."

Nguyên Đản nhìn thẳng đứa bé: "Vì sao đứa bé không nhìn chúng ta?"

"Chưa mở to mắt."

Tần Lưu Hải nói.

A Tráng cũng gật đầu: "Qua vài ngày đứa bé mới có thể nhìn người khác."

Lúc này, Đường Văn Sinh mang nước ấm vào trong. Thấy vậy, mấy người thím và chị dâu cười, đứng dậy ra khỏi phòng.

Nhóm Nguyên Đản nhìn đứa trẻ không muốn rời đi thì mẹ Tần lại tới tìm Tần Lưu Hải, vì thế Tần Lưu Hải đi ra ngoài trước. A Tráng bị chị dâu cả Đường túm ra ngoài giao cho bác gái cả đang tìm.

Do đó, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.

"Muốn bế em con không?"

Phong Ánh Nguyệt cười nhìn Nguyên Đản.

"Dạ muốn." Nguyên Đản vung tay loạn xạ, nhìn Đường Văn Sinh bế đứa bé lên. Lúc này cậu nhóc mới thật cẩn thận nhận em trai từ trong tay anh.

"Nhẹ quá."

Nguyên Đản cau mày, nhìn đứa bé đang ngáp một cái: "Em phải ăn nhiều cơm vào."

Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt nghe vậy bật cười.

Lúc này, Nguyên Đản mới nhớ ra đứa bé uống sữa, vì thế lại hỏi: "Uống nhiều sữa, cao to hơn."

Cậu nhóc không dám bế nhiều, sợ làm em trai khóc, vì thế lại học Đường Văn Sinh, cẩn thận đặt đứa bé xuống.

"Đây là em trai của con."

Cậu nhóc nằm sấp bên cạnh giường nhìn đứa bé đang ngủ say, cười nói.

Phong Ánh Nguyệt dịu dàng xoa đầu cậu nhóc: "Con cũng ăn nhiều cơm lên, bớt ra bờ sông chơi lại.”

“Chúng con đến chỗ nước cạn, có người lớn ở bên cạnh, mẹ yên tâm.”

Nguyên Đản nhìn thùng nước ấm, ra ngoài trước.

Đường Văn Sinh đóng cửa lại, lau người cho Phong Ánh Nguyệt. Hôm nay nóng, cô lại tránh gió nên chỉ có thể lau người cho mát.

"Anh thật sự không muốn về thành phố nữa." Đường Văn Sinh mặc quần áo cho cô xong, đổ thùng nước ấm ra ngoài, cọ rửa sạch sẽ xong để ngoài sân phơi nắng. Bấy giờ anh mới vào ôm cô, nói.

"Anh không muốn nuôi gia đình à?"

Phong Ánh Nguyệt bật cười.

Đường Văn Sinh cúi đầu hôn lên trán cô: "Nuôi gia đình là phải nuôi, nhưng anh muốn thấy em và con mỗi ngày hơn."

"Anh chăm chỉ nghiêm túc đi làm, đừng ngày nào cũng muốn lái xe máy về thăm em. Mỗi ngày như vậy, anh không phiền nhưng em đau lòng."

"Bị em đoán trúng hết rồi."

Đường Văn Sinh cười buồn, bị Phong Ánh Nguyệt nhéo thắt lưng: "Đừng cười, có nghe chưa?"

"Nghe rồi, vậy hai ngày về một lần?"

"Một tuần về hai lần."

Đường Văn Sinh ôm cô không nói lời nào, phản đối bằng sự im lặng.

Thấy vậy Phong Ánh Nguyệt cười, ngẩng đầu nói: "Em muốn gội đầu."

"Được."
Bình Luận (0)
Comment