Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 411

Nguyên Đản, Kiều Tư Vũ 4

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Phong Ánh Nguyệt phát hiện tên nhóc kia đã không nhúc nhích, cúi đầu thì thấy Thiết Đản ngậm đồ ăn mà ngủ.

Phong Ánh Nguyệt cẩn thận từng chút một giao đứa bé cho mẹ Đường, sửa sang lại quần áo của mình.

Thiết Đản được đặt trên giường của chiếc xe đẩy nhỏ, chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Chỉ cần ăn no, đứa bé này rất dễ nuôi.

"Con sửa bài tập đi, mẹ đi bán hộp giấy.”

Mẹ Đường nói.

"Vâng, mẹ đi từ từ."

Phong Ánh Nguyệt đáp lời, phê chữa bài tập ngay tại nhà chính. Đường Văn Sinh tan làm về đã thấy được cảnh tượng như thế.

Thấy Thiết Đản đang ngủ, Đường Văn Sinh cũng không dám làm phiền đến thằng bé, chỉ sợ thằng bé tỉnh ngủ sẽ gào khóc không ngừng, vừa chói tai lại vừa bất lực."

"Ông Bạch về hưu. Hiện giờ anh thành bác sĩ duy nhất của khoa chỉnh hình."

Đường Văn Sinh ngồi cạnh Phong Ánh Nguyệt, thấp giọng nói.

"Hôm nay về hưu?"

"Ừ."

"Vậy phòng của anh làm thế nào?"

"Có học sinh của trường Y khoa được phân đến, phòng của anh có hai thực tập sinh, cho nên coi như tạm ổn."

Đường Văn Sinh ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô, nói.

"Khi nào đến?"

"Ngày kia."

Phong Ánh Nguyệt nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy anh cố chịu khó hai ngày."

"Ừ."

Đường Văn Sinh lại lấy tiền lương tháng này trong túi ra đưa cho cô.

"Từ tháng sau, lương cơ bản năm mươi đồng một tháng."

Tiền lương của họ bao gồm lương cơ bản cộng với hiệu quả làm việc và các loại trợ cấp, nếu khoa càng nhiều bệnh nhân thì hiệu quả làm việc sẽ cao, tiền lương cũng sẽ tăng lên.

"Chúc mừng đồng chí Văn Sinh, cuộc sống qua ngày của gia đình lên một tầng nữa."

Phong Ánh Nguyệt cất tiền cẩn thận. Tiền lương và tiền nhuận bút của cả hai vợ chồng, một tháng thấp nhất là hơn một trăm mười đồng, cao nhất là hơn hai trăm đồng. Ngoài ra, họ có tiền tiết kiệm từ việc buôn bán ô tô.

Chi tiêu của gia đình bọn họ ở thành phố, bao gồm ăn uống ở một nơi tốt, cộng với những thứ mua cho trẻ con, mỗi tháng tốn hơn ba mươi đồng. Nhưng vì mẹ Đường giúp trông con, còn phải nấu cơm, dọn dẹp quét tước nhà cửa. Do đó họ quyết định hằng tháng đưa cho mẹ Đường cố định bảy mươi đồng.

Tiền sinh hoạt và tiền làm lụng vất vả của mẹ Đường đều tính vào đó.

Mẹ Đường ngại nhiều nên cuối cùng định ở mức sáu mươi.

Nguyên Đản tan học lập tức vội vàng về nhà cùng Tần Lưu Hải. Vào đến nhà, việc đầu tiên là rửa tay chân mặt mũi, sau đó lại vào ngó Thiết Đản.

Nếu Thiết Đản không ngủ, bọn họ sẽ bế em trai. Nếu đang ngủ, bọn họ sẽ giúp dọn bát đũa ăn cơm trước.

"Ngày mai bọn con sẽ đi dã ngoại!"

"Đúng!"

"Buổi chiều con có hai tiết, về nhà sẽ chuẩn bị đồ đạc!"

"Đúng!"

Phong Ánh Nguyệt nhìn hai người vừa nói: "Đi đâu?"

"Trên bờ sông của huyện." Nguyên Đản trả lời: "Hiện giờ trời lạnh, mực nước sông rút xuống, ở cạnh bờ sông cũng không sao."

"Đúng vậy."

Tần Lưu Hải lại gật đầu.

"Vài người một nhóm? Chuẩn bị cái gì? Hai thằng được phân nhiệm vụ gì?"

Đường Văn Sinh hỏi.

Nguyên Đản nhìn Tần Lưu Hải, Tần Lưu Hải nuốt xong miếng rau rồi mới nói: "Tám người, thức ăn và nồi, bát đũa. Nguyên Đản mang nồi, con mang bát đũa, những người còn lại đem thức ăn và gia vị."

Hằng ngày Tần Lưu Hải đọc vè quen miệng, nói chuyện với người khác cũng lưu loát hơn trước đây.

"Nhiệm vụ của hai bọn con dễ dàng hơn những người khác. Những người khác trong nhóm sáng sớm mai còn phải đi ra ngoài mua đồ ăn."

"Đúng." Tần Lưu Hải lại gật đầu.

"Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm xong nói." Mẹ Đường cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho bọn họ: "Không ăn nguội bây giờ."

Hôm nay lạnh, đồ ăn cũng nguội nhanh hơn.

Sau khi ăn cơm xong, hai cậu nhóc kia và Đường Văn Sinh chuẩn bị đồ đạc, tiếp đó ngồi nói tiếp về chuyện dã ngoại nấu cơm.

Phong Ánh Nguyệt chỉ có tiết lúc bốn giờ chiều, do đó lúc này cô đang ngủ trong phòng cùng Thiết Đản.

Khi Nguyên Đản bọn họ chuẩn bị ra khỏi cửa để đi học, Đường Văn Sinh lấy bài tập Phong Ánh Nguyệt đã kiểm tra xong đưa cho bọn họ: "Cầm của lớp khác nữa, bảo đại diện lớp phát cho học sinh."

Chuyện này, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đã làm quen. Vì thường xuyên phát bài tập, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đã là đối tượng được các bạn học nhỏ thích trêu chọc nhất trong lớp Phong Ánh Nguyệt.

Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đi rồi, Đường Văn Sinh cũng trở về phòng của mình để ngủ một giấc. Trong khi đó, mẹ Đường đến thăm nhà họ Tần.

Sáng sớm hôm sau, Nguyên Đản chuẩn bị xong xuôi để đi dã ngoại, sau đó háo hức đợi chờ Tần Lưu Hải.

"Ăn bánh chẻo." Phong Ánh Nguyệt thấy cậu vẫn đứng nhìn ngoài ban công nhỏ bèn gọi.

"Sao Lưu Hải vẫn chưa tới?"

Nguyên Đản vừa vào nhà, vừa nói.
Bình Luận (0)
Comment