Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 419

Tính toán của nhà họ La 2

Điều này là do mẹ Đường dạy, chưa kể còn đỡ được rất nhiều phiền phức khi giặt tã.

Thiết Đản hừ hừ trong miệng trong khi ngẩng đầu lên nhìn Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt giả vờ nó rất hôi: “Thiết Đản, bảo con không được ăn thịt, ngửi đi.”

Thiết Đản a a hai tiếng, chỉ nghe thấy thịt lại bắt đầu chảy nước miếng khiến Phong Ánh Nguyệt c.h.ế.t lặng.

“Mẹ, hôm nay nên tắm cho Thiết Đản rồi.”

Nguyên Đản đứng ngay cửa nói.

Mẹ Đường nghe vậy cười nói: “Buổi trưa nhân lúc trời còn ấm, mẹ đã tắm cho thằng bé.”

Cho nên buổi tối đã chuyển thành Nguyên Đản và Tần Lưu Hải tắm rửa.

Nói về chị dâu La nhà sát bên, chị dâu La nói với anh La về giáo viên dạy kèm: “Sát bên nhà chúng ta không phải có một giáo viên có sẵn sao? Đại Cường này được dạy kèm trong tầm kiểm soát của chúng ta, nó dám nghịch ngợm, ngay khi cô giáo Phong cất tiếng, chúng ta có thể nghe thấy mà kịp thời chạy qua dạy dỗ nó.”

Anh La - người đang đọc báo, nhìn sang: “Này, cách gọi bây giờ thay đổi rồi, phải gọi là cô giáo Phong nhà người ta.”

Chị dâu La ho nhẹ một tiếng, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của anh ta: “Anh có nghiêm túc nghe em nói không?”

“Em nói đi, nói đi.”

Anh La đặt tờ báo xuống nghiêm túc lắng nghe, để chị dâu La nghiêm túc phân tích.

“Anh biết đấy, nhà họ chỉ có một học sinh trung học cơ sở, còn lại là con trai kết nghĩa của cô giáo Phong bọn họ. Hôm trước em thấy bố mẹ của đứa trẻ đến đây ăn tối, em lập tức nhận ra đồng chí nam đó, là một thương nhân lớn trong huyện chúng ta, một gia đình như vậy đã gửi con cái của họ đến đây, chắc chắn cũng được dạy kèm.”

“Một là dạy kèm, hai cũng là dạy kèm, hơn nữa chúng ta là hàng xóm, cho nên đưa Đại Cường đến đó là hợp lý.”

Sau khi chị dâu La nói xong, hỏi anh La nghĩ thế nào.

Anh La hơi cau mày: “Thứ nhất, gia đình hai người họ là kết thân, điều này khác với chúng ta; thứ hai, khi họ mới đến đây, thái độ của em đã khiến quan hệ giữa hai nhà chúng ta trở nên lạnh nhạt, ngoài bà cụ nhà chúng ta nói chuyện với bà cụ nhà họ, chúng ta và những đứa trẻ ở cùng cũng chẳng mấy vui vẻ.”

Sắc mặt của chị dâu La ngày càng tệ đi sau những lời nói của chồng.

“Hơn nữa, em muốn đưa tới thì đưa tới, người ta có chịu nhận hay không là chuyện khác, đừng có một bên đồng ý tự cho bên kia cũng đồng ý theo, làm như vậy càng khiến hai nhà càng khó coi.”

“Vậy anh nghĩ chúng ta nên làm gì đây? Điểm của Đại Cường có thể thi vào trường cấp ba không? Ngay cả trường nghề cũng khó!”

Chị dâu La tức giận, giáng cho anh La hai đòn: “Không phải anh luôn cười nói với bác sĩ Đường sao? Không thể để cậu ấy nói với cô giáo Phong sao?”

Anh La bị đánh dở khóc dở cười: “Em làm rõ đi, bọn họ là vợ chồng, vợ chồng một thể em hiểu không? Hơn nữa, người làm chủ nhà họ không phải bác sĩ Đường, mà là cô giáo Phong.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây!”

Chị dâu La vừa hối hận vừa tức giận: “Nếu biết trước, em đã không lạnh lùng với người ta rồi.”

“Hối hận đã muộn, trên đời này không có thuốc hối hận.”

Anh La vừa nói xong, lại bị chị dâu La đánh một trận: “Anh nói cái gì mà mỉa mai thế! Đó không phải con của anh à!”

Dù sao cũng là con ruột của mình, cho nên sau khi hai vợ chồng bàn bạc, đêm thứ hai, họ mang theo La Đại Cường bất đắc dĩ đến nhà Phong Ánh Nguyệt để xin lỗi.

“Đại Cường mắng người khác trước, đương nhiên chúng tôi phải xin lỗi.”

Anh La đẩy La Đại Cường lên phía trước: “Mau, xin lỗi hai em đi.”

La Đại Cường - người đã bị dạy dỗ và căn dặn ở nhà, liếc nhìn Nguyên Đản và Tần Lưu Hải, nói với giọng lí nhí: “... Là lỗi của anh, anh xin lỗi.”

Cho dù giọng nói nhỏ đến đâu, đám Nguyên Đản cũng nghe thấy rồi.

“Không sao đâu.”

Tần Lưu Hải lắc đầu.

“Đúng vậy, hơn nữa là do bọn em quấy rầy giấc ngủ của anh trước.” Nguyên Đản nói, La Đại Cường lập tức cảm thấy tươi tắn trở lại, cảm thấy mình đã khỏe lại.

“Không đúng! Anh đang ngủ say, đột nhiên nghe thấy có ai đang đọc tiếng Anh, dọa anh còn tưởng rằng mình đang ngủ trong lớp tiếng Anh! Lúc đó lại nhảy dựng lên! A đau quá!”

Chưa nói xong, bị chị dâu La xấu hổ đã véo vào lưng, đau đến mức La Đại Cường gào lên hai tiếng.

Thiết Đản nép mình trong vòng tay của Đường Văn Sinh đột nhiên kêu lên, bầu không khí xấu hổ lập tức tan biến.

“Đừng đứng nữa, vào trong ngồi đi.”

Phong Ánh Nguyệt cười.

“Vào đi, vào đi.” Mẹ Đường đóng cửa lại, để bọn họ vào nhà.

La Đại Cường dùng tay trái xoa xoa chỗ bị véo, sau khi nhìn thấy ánh mắt đồng cảm của bọn Nguyên Đản, cậu bước tới và kéo họ lên lầu, bố cục của hai gia đình giống nhau nên La Đại Cường đương nhiên biết cách lên lầu: “Đi, chúng ta lên lầu chơi đi!”

Chị dâu La khi nhìn thấy cảnh này, cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Họ đến ngồi ở nhà hơn mười phút rồi về, không nói gì về dạy kèm, chỉ tán gẫu về việc nhà, sau đó cũng không gọi La Đại Cường về nhà, hai vợ chồng đi thẳng về nhà.

Phong Ánh Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu nhìn Đường Văn Sinh thì thầm: “Là ý gì?”

“Muốn con của anh ấy học ở nhà chúng ta.” Đường Văn Sinh cười nói.

“... À, nhưng em không muốn nhận.”

Phong Ánh Nguyệt thực sự không muốn, cô còn rất nhiều việc phải làm ở trường, hơn nữa, Tần Lưu Hải không cần bọn họ dạy kèm, chỉ cần kiểm tra bài tập về nhà.

“Vậy thì không nhận, ăn cơm trước đi.”

Đường Văn Sinh ôm đứa con trai mập mạp đi về phía phòng khách, Nguyên Đản và hai đứa còn lại cũng từ trên lầu đi xuống, La Đại Cường da mặt dày cỡ nào cũng không ăn cơm ở nhà họ Đường như mong muốn của chị dâu La, chào hỏi một tiếng, rồi trở về nhà.

“Anh ấy cho tụi con xem truyện tranh.”

“Phải.”

“Bọn con từ chối, sau đó anh ấy chỉ xem một mình, con và Lưu Hải học thuộc lòng bài học.”

“Đúng vậy.”

Sau khi nghe những gì hai đứa trẻ nói, khóe miệng của Phong Ánh Nguyệt giật giật.
Bình Luận (0)
Comment