Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 424

Cô giáo Tiền sợ hãi 1

Nghe vậy, chị dâu hai Đường nghiêm túc nhìn một quầy cá nhỏ, nhận thấy việc buôn bán cũng tốt, hầu hết những người đến đây là giới trẻ hoặc các cặp vợ chồng trẻ.

"Em nghĩ không sao đâu." Phong Ánh Nguyệt nghiêng người qua nói: "Nhà anh Dương Bảo Quốc đã tiếp quản ao cá từ năm ngoái, trong đó có nuôi cá vàng, nếu muốn làm ăn mặt hàng này có thể đến đó mua."

Đối với các dụng cụ câu cá và những thứ liên quan, có thể đến chợ đầu mối mua.

“Ngày mai chúng ta đi xem thử.” Trong lòng chị dâu hai Đường cũng d.a.o động: “Nếu thấy thích hợp thì đi chợ đầu mối mấy em nói mua dụng cụ luôn.”

Họ không đi nơi khác mà chỉ đứng bên cạnh quầy hàng xem chủ quầy chào hỏi khách hàng ra sao, khách chọn dụng cụ thế nào.

"Chị cứ nghĩ sẽ dễ dàng vớt được." Chị dâu hai Đường hơi ngạc nhiên khi thấy một đôi trẻ đưa gần sáu đồng, nhưng không vớt được một con cá vàng nhỏ nào.

“Chị dâu hai, anh hai, chúng ta đi chơi thử một lần đi, đứng xem người khác chơi không bằng tự mình chơi.”

Có ý định kinh doanh lĩnh vực này, tốt nhất nên trải nghiệm qua, cảm nhận cảm giác khi làm khách hàng.

“Được.”

Anh hai Đường đã muốn chơi từ lâu nhưng anh không có tiền trong túi, tiền ở trong túi chị dâu hai Đường.

"Được thôi, xem chị chỉ cần một lần là vớt được!"

Chị dâu hai Đường kéo tay áo lên, nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Thậm chí anh hai Đường còn cá cược với các cô xem ai vớt được nhiều cá vàng nhỏ hơn, người vớt được ít nhất sẽ trả tiền.

Phong Ánh Nguyệt hào hứng tham gia, khi quầy hàng ít người hơn một chút họ mới chen vào.

Chủ quầy đã chú ý đến họ, nhất là anh hai Đường, ông anh này cũng là người nhạy bén, nhìn qua liền biết tâm tư của anh hai Đường, khi họ đến, ông anh chủ quầy cười nói: “Có hai loại dụng cụ lưới giấy và lưới gai, lưới giấy giá một xu một cái, lưới gai giá một đồng mười lăm phút.”

Lưới giấy rất mỏng, ngâm vài lần dưới nước sẽ rách, lưới gai tuy chắc chắn nhưng nhỏ hơn so với lưới giấy.

Phong Ánh Nguyệt muốn cả hai.

Mười lăm phút sau, cả ba lặng người nhìn một chú cá vàng nhỏ lẻ loi cô đơn trong chiếc túi nhựa.

Ba người họ đã bỏ ra sáu đồng trong mười lăm phút, chỉ vớt được một con cá vàng nhỏ, mà con cá này do anh hai Đường vớt được.

"Vụ làm ăn này…"

Chị dâu hai Đường nuốt nước bọt.

"Có thể làm được."

Phong Ánh Nguyệt nói tiếp.

Anh hai Đường gật đầu.

"Người anh em này, có phải cậu muốn mở quầy hàng không?"

Ông anh chủ quầy cười vẫy tay với anh hai Đường, đợi anh hai Đường đến gần hỏi nhỏ.

Anh hai Đường hơi ngại gật đầu: "Tôi thấy nó rất thú vị, có suy nghĩ đến."

“Nhà tôi buôn bán cái này, nếu cậu mua ở cửa hàng tôi lâu dài.” Ông anh chủ quầy vỗ n.g.ự.c nói: “Muốn học kỹ năng bày trí quầy hàng, tôi có thể dạy miễn phí cho cậu.”

Anh hai Đường nhìn chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường nhìn Phong Ánh Nguyệt, họ sợ bị lừa.

Phong Ánh Nguyệt lập tức đứng ra trò chuyện với ông anh chủ quầy, hẹn sáng mai đến cửa hàng buôn bán của anh ta xem thử, mọi người trở về nhà khách, còn con cá vàng nhỏ anh hai Đường trả lại chủ quán.

Dù sao họ mang theo cũng không tiện.

Sau một đêm nghỉ ngơi cho khỏe, sáng hôm sau, sau khi đến gần đó ăn một bát mì sườn kho, hai người anh hai Đường đi dạo mua đồ, Phong Ánh Nguyệt đến nhà họ Lâm đón Nguyên Đản.

Vĩnh Bình không nỡ chia tay cậu nhóc chút nào, cứ đưa đi đưa lại.

“Nguyên Đản cố gắng học thật tốt, sau này chúng ta phấn đấu cùng học chung trường đại học.”

Nguyên Đản gật đầu: "Được."

Khi về đến gần nhà khách, Nguyên Đản chợt nhớ tới mình muốn thi đại học y, còn Vĩnh Bình muốn thi vào đại học mỹ thuật tốt nhất của tỉnh họ, có vẻ như chuyên ngành không giống nhau.

Phong Ánh Nguyệt đưa cậu đi tìm vợ chồng anh hai Đường, sau đó đến cửa hàng buôn bán của anh cả trông hàng, đừng thấy anh cả ban đêm là một chủ quầy nhỏ bình thường, thật ra ban ngày lại là một ông chủ lớn sở hữu một toà nhà buôn bán.

"Cao cấp hơn một chút thì trở về thử, nếu hiệu quả tốt thì gọi đến để hàng được trực tiếp giao đến trong huyện, ngân hàng sẽ chuyển tiền tới."

Sau khi nói chuyện, Phong Ánh Nguyệt nói.

Vợ chồng anh hai Đường không có ý kiến gì, bởi vì đồ còn khá nhiều và phức tạp nên đưa tiền sau, bộ phận bán hàng ở đây đóng gói hàng hóa rồi gửi đến bưu điện.

Vì ngày mai là thứ hai nên họ không ở lại lâu, sau khi mua ít quà cho người trong nhà, họ đến nhà ga mua vé để về huyện.

Khi họ về đến nhà đã hơn bốn giờ chiều.

Mẹ Đường dùng nồi đất hầm sườn, họ vừa về đến đã có ăn thức ăn nóng hổi ngay, đã hai đêm Thiết Đản không nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt, buổi tối hơi đòi người.

Phong Ánh Nguyệt vừa về đến nhà, Thiết Đản đã rơi nước mắt lã chã nhìn cô, đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra.

"Ngoan nào." Phong Ánh Nguyệt ôm nó lên: “Đừng khóc nữa nha.”

"Thiết Đản nhìn này." Nguyên Đản đưa đồ chơi mà cậu nhóc đem về cho Thiết Đản nhìn, Thiết Đản vừa ngưng rơi nước mắt thì bàn tay bé xíu liền bắt lấy đồ chơi không chịu buông, hưng phấn chảy nước miếng.

Phong Ánh Nguyệt lau cho nó sạch sẽ, đặt nó trên chiếu trúc để chơi, Nguyên Đản cầm đồ chơi chơi với nó.

Bên này mẹ Đường nhận được tin tốt chỉ biết dở khóc dở cười, mừng cho vợ chồng anh hai Đường.

Buổi tối khi ra ngoài đi dạo, hai người anh hai Đường đến quảng trường huyện để hỏi thăm về phí gian hàng, xem qua các vị trí cuối cùng chọn một chỗ trong những đề nghị của Đường Văn Sinh, đi đến chỗ nhân viên quản lý quảng trường để đăng ký đồng thời giao tiền đặt cọc.
Bình Luận (0)
Comment