Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 440

Xuyên Tử kết hôn 1

Lúc La Đại Cường đến gõ cửa, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải vừa làm xong bài tập, chuẩn bị ôm bóng rổ ra ngoài tìm bạn bè chơi chung.

“Hai em đi đánh bóng à?”

La Đại Cường nhìn quả bóng trong lòng Nguyên Đản.

“A, anh Đại Cường đi cùng không? Bọn em vẫn chưa đủ người.”

Nguyên Đản nói.

“Đúng vậy.” Tần Lưu Hải gật đầu.

“Vẫn chưa đủ người vậy đừng đi nữa, anh đưa bọn em đến chỗ khác chơi.”

La Đại Cường nửa van xin nửa dỗ dành, thành công đưa hai người họ ra ngoài.

Vừa ra khu nhà mình, La Đại Cường đưa họ vào trong quầy bán đồ ăn vặt đối diện đường, móc tiền ra mua cho mỗi người một hộp kẹo cao su lớn, thứ này tận một đồng một hộp, được xem là thứ khá đắt trong số các món ăn vặt rồi.

Không đợi hai người họ từ chối, La Đại Cường đã nhét nó vào trong túi họ, sau đó đưa hai người từ con hẻm phía đông đi sang phía tây, đến một tiệm trò chơi.

Nguyên Đản họ chưa bao giờ tới nơi này nhưng La Đại Cường lại như khách quen ở đây: “Đi, anh đây bảo kê bọn em, muốn chơi gì thì cứ chơi.”

Dù gì cũng còn đang trong độ tuổi tò mò lại còn nhỏ nên Nguyên Đản và Tần Lưu Hải nhìn nhau một cái rồi theo sát La Đại Cường đi vào trong.

Phải nói không khí ở đây không được tốt lắm, người thì đông, ồn ào, nhưng những chiếc máy trò chơi kia lại thu hút sự chú ý của họ.

La Đại Cường vừa bước vào đã có bạn bè quen biết đến chào hỏi, còn nhét cho họ t.h.u.ố.c lá nữa, La Đại Cường ngăn hai điếu thuốc trước mặt Nguyên Đản và Tần Lưu Hải lại: “Em trai họ hàng trong nhà, không hút được, nếu không thì lúc về, tao sẽ bị mắng đấy.”

Nguyên Đản và Tần Lưu Hải cũng đồng loạt lắc đầu, từ chối không hút thuốc.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của La Đại Cường, họ đã ở tiệm trò chơi cả một buổi chiều.

Lúc sắp đến năm giờ rưỡi, ba người mới mơ mơ màng màng bước ra khỏi đó.

“Anh mời tụi bây ăn cơm.” La Đại Cường nhìn lên trời nói.

“Không được, bọn em phải về nhà ăn cơm, sau đó phải đến quảng trường để phụ bày sạp nữa.”

Nguyên Đản đưa tay lên xoa huyệt thái dương rồi nói.

“Được thôi, cùng về nhà.” La Đại Cường gật đầu, ba người cùng đi về.

Nguyên Đản mở cửa ra đã thấy Đường Văn Sinh đứng trước nhà bếp, tim cậu đập mạnh, nhanh chóng bước về trước để Tần Lưu Hải bước vào theo.

Tần Lưu Hải cũng chột dạ, hai người họ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, thay giày, rửa tay rồi nhanh tay giúp nấu cơm.

Kết quả Đường Văn sinh gọi ngược hai đứa nhỏ lại: “Đi đâu đấy?”

Biết là không giấu được nữa, mặc dù hai người họ không hút thuốc nhưng ở nơi đó lâu như vậy thì trên người cũng bị ám mùi.

Nguyên Đản và Tần Lưu Hải thành thật trả lời.

Sau khi Đường Văn Sinh nghe hai đứa kể đã ra ngoài làm gì, hơn nữa không hút thuốc chỉ chơi game thôi mới gật đầu: “Được rồi, lần sau muốn đi đâu thì nói một tiếng, nhớ đừng dính vào những thứ không nên.”

“Vâng!”

“Nhớ rồi ạ!”

Hai người vui mừng chạy vào nhà bếp giúp một tay.

Phong Ánh Nguyệt từ trên lầu bước xuống, nghe thấy có tiếng động trong nhà bếp thì cười hỏi: “Về rồi à?”

“Về rồi.” Đường Văn Sinh cầm danh bạ điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhà Liêu Văn Cường: “Anh biết bọn nhỏ rất tò mò với với tiệm trò chơi, nhưng không ngờ lại đến đó sớm như thế.”

“Con trai ở độ tuổi này chỉ có thể dạy dỗ nhiều hơn thôi, nếu như thật sự muốn quản lý chặt thì sẽ có lúc càng quản lý càng phản tác dụng.”

Đường Văn Sinh gật đầu: “Anh gọi điện thoại cho lão Liêu, không phải nói nghỉ hè sẽ qua đây chơi sao? Anh gọi hỏi thử.”

“Được.”

Phong Ánh Nguyệt vén tay áo lên, đi vào nhà bếp.

Rất nhanh, kỳ nghỉ hè đã đến, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đều đã hoàn thành chương trình học lớp tám, chuẩn bị vào lớp chín.

Còn La Đại Cường và A Tráng đều tốt nghiệp cấp hai, vì hai đứa đều muốn nhập ngũ cho nên đã cùng đi kiểm tra sức khỏe, sau khi tất cả đều đạt yêu cầu thì bắt đầu chuẩn bị hành lý, đến ngày thì đi thôi.

Chị dâu họ khóc cạn cả nước mắt, kéo lấy A Tráng liên tục dặn dò: “Ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhớ là phải thường xuyên gọi điện thoại cho Nguyên Đản chúng nó, bọn nhỏ sẽ chuyển lời của con cho nhà biết.”

“Vâng.” A Tráng mang theo quân trang màu xanh, trước n.g.ự.c còn quấn một bông hoa lớn bằng vải đỏ, thằng bé cúi người lau nước mắt cho chị dâu họ, sau đó nhìn sang Yêu Muội đang đứng bên cạnh: “Anh không ở nhà, mọi việc trong nhà dựa vào em hết đấy.”

“Anh yên tâm đi.” Yêu Muội nức nở vài tiếng: “Anh ở bên ngoài cố gắng làm cho thật tốt.”
Bình Luận (0)
Comment