Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 82

Sau khi Phong Ánh Nguyệt trộn mì của mình và của anh xong thì một tay bưng bát đi đến bếp, đến khi Đường Văn Sinh đi vào, Phong Ánh Nguyệt chào anh: "Văn Sinh, anh chọn bát mì đi."

"Được."

Đường Văn Sinh nhìn thoáng qua thấy Nguyên Đản đang trốn bên cạnh Phong Ánh Nguyệt nên trả lời mang một chút ý cười.

Hiện tại Nguyên Đản không dám đối mặt với anh, nó cứ lẽo đẽo theo Phong Ánh Nguyệt vào phòng rồi ngồi xuống ăn mì.

Đợi tới lúc Đường Văn Sinh đi đến, Nguyên Đản lập tức di chuyển đến chỗ Đường Văn Tuệ bên kia, Đường Văn Sinh thấy vậy thì cố ý ngồi bên cạnh nó, thế là tốc độ ăn mì của Nguyên Đản lập tức tăng nhanh.

"Ăn từ từ thôi, con đừng dọa nó."

Cha Đường trừng mắt nhìn Đường Văn Sinh một cái.

Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ nhìn nhau, khó giấu được nụ cười.

Sau khi ăn sáng xong, cha Đường và Đường Văn Sinh đi đến nhà chú ba Đường để phụ giúp, còn mẹ Đường thì dự định ở lại để đi sửa sang vườn rau của mình, đã đến lúc gieo mầm cây ớt và cây đậu đũa rồi.

Phong Ánh Nguyệt cũng đi cùng để giúp đỡ, còn Đường Văn Tuệ thì bắt đầu làm việc, hôm nay đến lượt cô ấy chăn trâu.

Nếu là trước kia, Nguyên Đản sẽ đi theo Đường Văn Tuệ để nhìn mấy con trâu lớn, nhưng hôm nay nó lại chọn đi theo Phong Ánh Nguyệt đến vườn rau ở sân bên cạnh.

Phong Ánh Nguyệt xắn ống tay áo lên, cô vừa nói chuyện thường ngày với mẹ Đường, vừa giúp phân chia giống rau thành từng vùng bùn.

Còn Nguyên Đản thì đang vểnh m.ô.n.g lên trời mà nhổ cỏ dại ở bên cạnh, nó còn chơi rất vui vẻ, mẹ chồng nàng dâu nhìn thấy vậy nên cũng không kéo nó vào nói chuyện cùng.

"Đừng coi thường khu đất trồng rau này, bốn mùa trong năm là nhà chúng ta đều dựa vào nó." Mẹ Đường vừa cười nói với Phong Ánh Nguyệt vừa nhìn vườn rau trước mặt.

Trong "trí nhớ" của Phong Ánh Nguyệt, bây giờ là nền kinh tế tập thể tính theo hệ thống điểm lao động, mỗi hộ gia đình đều phải làm việc và đi làm để có được điểm làm việc, mà điểm làm việc không chỉ có thể đổi lấy thức ăn, mà vào cuối năm khi thống kê số điểm làm việc, nếu vượt qua điểm trung bình của mọi người thì còn có thể chọn đổi điểm làm việc vượt quá thành tiền.

Lương thực trong đất của nhà nước thì phải nộp thuế lương thực, phần còn lại thì cho toàn bộ vào kho của đội sản xuất để tiện cho đội viên đổi lương thực.

Có rau quả tự nhiên tại ruộng vẫn có thể trao đổi nhưng rau quả thừa thì sẽ bị đội sản xuất sẽ đưa vào công xã, sau khi công xã mua thì sẽ đưa tất cả ra chợ nông sản của nhà nước để bán. Số tiền mà nhóm sản xuất thu được sẽ dùng để phân phát cho mọi người.

Đây cũng là một trong những cách kiếm thu nhập chính của thôn dân khi kinh tế cá thể chưa phát triển.

Sau khi gieo trồng xong, Phong Ánh Nguyệt vừa quay đầu lại là đã lập tức nhìn thấy một đứa bé người toàn bùn đất, cô nhìn trái nhìn phải, thật sự nghĩ không ra tại sao con mình lại làm mình thành như vậy.

Bản thân đứa trẻ dính bùn cũng không phải không biết xấu hổ, nên hai bàn tay nhỏ đầy bùn đất xoắn vào nhau, cúi đầu không nói gì.

"Cậu bé đất đến từ đâu vậy?"

Phong Ánh Nguyệt nói đùa.

"Núi, đến từ núi ạ."

Đứa trẻ dính đất gãi bùn trên mặt và trả lời.

“Em bé trên núi cũng không bẩn như vậy.” Mẹ Đường cười mắng: “Mau về thôi, hôm nay trời nắng lớn, đợi đến lát nữa bà đun nước cho cháu tắm, cũng đã mấy ngày chưa tắm rồi.”

Việc tắm rửa thì cần phải chịu khó, gia đình có hơi không nỡ đốt củi, người lớn chỉ tắm hai đến ba lần trong một tháng, vì vậy càng không cần nói đến trẻ con.

Có chấy trên đầu là chuyện bình thường.

Phong Ánh Nguyệt đi về nhà với một tay cầm rổ trúc, tay còn lại thì nắm lấy tay của Nguyên Đản.

Đúng lúc Đường Văn Sinh cũng trở về.

"Cũng đã sắp xong rồi, anh cũng không giúp được gì nhiều cho nên mới quay về." Đường Văn Sinh liếc nhìn đứa bé dính đầy bùn bên cạnh Phong Ánh Nguyệt nhiều lần: "Làm sao vậy?"

“Con hỏi nó đi." Mẹ Đường đi theo phía sau cười nói.

Nguyên Đản không nói lời nào, chỉ tiếp tục tiến lại gần bên cạnh Phong Ánh Nguyệt. Nhìn thấy bộ dạng bẩn như vậy, Đường Văn Sinh kéo nó lại gần, khẽ nhíu mày nói: "Mau tắm đi."

Nguyên Đản càng không ngừng nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường, mẹ Đường cũng đưa mắt nhìn Phong Ánh Nguyệt.

Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Bình Luận (0)
Comment