Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 24

Thật ra trước khi Khương Tân Tân xuyên sách, cô cũng từng gặp một người đàn ông giống như Chu Minh Phong.



Hai người xém chút nữa đã ở bên nhau, người đàn ông làm nghề bác sĩ, khi cô quen biết anh ta thì anh ta đã ba mươi lăm tuổi rồi. Mà cách hai người quen nhau cũng giống như một bộ phim kịch tính, khi đó cô đang đi du lịch ở nước ngoài, thì bỗng tìm sai số phòng nên quẹt thẻ vào phòng không được, khi đang cảm thấy bực bội thì cửa mở, anh ta đang nghe điện thoại của bệnh nhân… Sau khi cô biết là mình kiếm sai phòng rồi thì vội vàng nói xin lỗi anh ta rồi về phòng mình nằm ở bên cạnh.



Mà cũng khéo, tối hôm đó do không thích ứng được với thời tiết nên cô bị bệnh. Cũng không gọi điện được cho lễ tân, nghĩ tới nghĩ lui vậy mà lại nghĩ đến bác sĩ ở phòng bên cạnh, cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu, tối khuya nửa sống nửa chết gõ cửa phòng bên cạnh.



Có lẽ bởi vì đối phương là người Trung Quốc, có lẽ bởi vì biết đối phương là bác sĩ.



Sau ngày hôm đó hai người cũng quen nhau, anh ta cũng đến đấy để du lịch, hai người cũng không thêm bạn, chỉ thỉnh thoảng hẹn nhau đến nơi nào đó, hoặc đến nhà hàng nào đó.



Hai người cùng nhau nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn xinh đẹp, cùng ăn qua thức ăn ngon.



Cô có thể cảm nhận được anh ta có chút thiện cảm với mình, mà vừa hay cô cũng không có bạn trai, nên đã bắt đầu một cuộc chiến anh đẩy tôi kéo. Chỉ là sau khi quen biết được một thời gian, sau khi hiểu biết nhiều thêm về đối phương thì ngược lại cô đã chẳng còn cảm giác rung động như vừa mới bắt đầu nữa. Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, dường như trong mắt, trong lòng đối phương, cô chỉ là một cô gái trẻ, chắc là thích cô, cũng có thể là rung động, cũng không biết nên nói vì sao, anh ta cho cô cảm thấy mình như đang lênh đênh bên ngoài.



Giống như, anh ta có thể ra đi bất cứ lúc nào, thậm chí có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh ta đã chuẩn bị tốt để đối mặt chuyện này.



Anh ta muốn nắm giữ quyền khống chế, khi nào thì nói chuyện, khi nào thì nên tiến lên, có kết hôn hay không, hoặc khi nào thì chia tay đều do anh ta định đoạt.



Điều này khiến Khương Tân Tân không thể nào chịu được.



Cô muốn nắm giữ cuộc đời mình, cũng muốn nắm giữ cảm giác chủ động trong tình yêu. Bởi thế giữa hai người nảy sinh quá nhiều điểm khác nhau, dù hai người chưa bao giờ cãi nhau nhưng khoảng cách vẫn cứ xa dần, bởi vì họ đều ý thức được, bọn họ không nắm bắt được đối phương.



Có lẽ đây là ảnh hưởng do gia đình cô mang đến. Cô thật sự chán ghét cảm giác phải trở thành một quả bóng cao su mặc người khác muốn làm gì làm, người khác muốn cô hay không muốn cô, lựa chọn quyền thế nhưng không chọn cô, loại cảm xúc này xứng là loại cảm xúc khó chịu nhất thế giới. Mặc dù biết tình cảm chân thành, tha thiết, nhưng mà tình yêu thì không phải như thế, nhưng cô cũng không muốn buông bỏ nó.



Cô muốn chiếm vị trí chủ đạo, là chia hay là hợp, là một tháng, một năm, hay cả đời đều phải do cô quyết định.



Mà hiển nhiên, Chu Minh Phong trầm ổn và không thể nắm lấy, còn hơn vị bác sĩ mà cô đã từng gặp trước kia nữa.



Cho nên, tuy cô cảm thấy mình và Chu Minh Phong cứ mãi như thế cũng không tệ, nhưng sau trong lòng cô vẫn đang có một giọng nói thầm nhắc nhở cô: Vị trí bà Chu này, mày không ngồi được lâu đâu.



Không phải vì Chu Minh Phong thích hay không thích, mà là do cô, bản thân cô không có thói quen sẽ bị hôn nhân trói buộc.



Cho nên, cô muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chờ khi cô đủ lông đủ cánh, chờ khi cô đứng vững gót chân, cô nghĩ mình sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn, một lần nữa thật sự bắt đầu cuộc sống của mình.





Không khí thật là mờ ám.



Hai người đang ngồi rất gần nhau, Khương Tân Tân lại xém chút đã rơi vào ánh mắt dịu dàng, bao dung của Chu Minh Phong, sao Chu Minh Phong lại không nhìn thấy cô chứ?



Gần đây tinh thần cô vô cùng phấn chấn, rất có sức sống, rất rất có cảm giác tồn tại.



Ánh mắt tinh ranh, sinh động, phong phú khiến người khác không đoán được cuối cùng cô đang suy nghĩ cái gì.



Gần như chỉ cần một chút xíu nữa thôi, thì đốm lửa nhỏ cũng dần bùng cháy lên…



Đúng lúc này, Khương Tân Tân đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, khoảng cách vốn dĩ đang rất gần cũng bị kéo xa ra, trong mắt còn chứa ý cười: “À, ngày mốt cửa hàng của tôi khai trương đó, anh đừng quên gửi lẵng hoa đến giữ thể diện cho tôi nha.”



Chu Minh Phong dừng một chút, lại tiếp tục lau tròng kính, sau khi đeo lên, vẻ mặt vẫn dịu dàng tươi cười như cũ nói: “Muốn nhiều hay ít?”



Khương Tân Tân nghĩ một chút: “Tuy tạm thời tôi vẫn chưa tính toán đến việc mở tiệm hoa, nhưng mà mấy lẵng hoa khai trương vẫn nên gửi càng nhiều càng tốt nha.”



“Được.” Tâm trạng Chu Minh Phong không tệ nói: “Tôi sẽ nói với trợ lý Lưu.”



Khương Tân Tân cũng nghĩ, Chu Minh Phong rõ ràng không tỏ ý bắt vẻ ra bên ngoài. Nhưng vì sao mà nhiều người lại sợ anh như thế chứ…



Thật ra lúc đầu mới nhìn thấy anh thì cô cũng rất sợ ánh mắt đầy áp lực của anh.



Rõ ràng chỉ là một cái nhìn thoáng qua bình thường thôi lại khiến da đầu người khác run lên, vô cùng lo lắng, chẳng lẽ đây chính là khí chất bề trên sao?



Đại khái chắc do khoảng thời gian này đều ngủ ở gần nhau, cũng chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm trong sáng thôi, anh giống như cũng không quá nguy hiểm như cô nghĩ, dần dần, từ từ cô cảm thấy thật ra anh cũng không đáng sợ như thế, chẳng qua chỉ là một người đàn ông ba mươi chín tuổi có lòng mà không có sức thôi.



Hơn nữa anh lại quá bận rộn, thậm chí cô còn có chút tự tin, cho dù cô có lộ hết ra đi nữa, chắc anh cũng không có thời gian, càng không phát hiện ra tâm tư không đúng của cô.



“Cảm ơn anh.” Khương Tân Tân trả lời lại.



Lẵng hoa khai trương, chắc chắn là không thể thiếu được.



Nhưng quan trọng là cô quen biết có mấy người…



Bây giờ có thể kéo một người đến thu hút người khác.



Chu Minh Phong lại hỏi: “Sao em lại nghĩ đến chuyện mở cửa hàng?”



Giọng anh rất bình thường, như đang thảo luận về thời tiết với cô.



Khương Tân Tân chớp mắt mấy cái: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, ở chỗ này không có cửa hàng tiện lợi, mọi người muốn mua đồ gì cũng không tiện, hơn nữa tôi cũng chẳng có chuyện gì làm.”



Lý do này cô đã nói rất nhiều lần rồi.



Lần đầu tiên cô gọi điện cho anh cũng từng nhắc qua, sao bây giờ lại hỏi lại thế?



Chu Minh Phong chỉ im lặng lắng nghe cô nói.



Khương Tân Tân lại cảm nhận được ánh mắt áp lực của anh. Chẳng lẽ cái lý do khiến mọi người đều tin này, mà anh lại không tin à?



Nghĩ lại cũng đúng, trong mắt người ngoài, cuối cùng là đầu của bà chủ của một gia đình giàu có như cô đã bị úng bao nhiêu nước, mới có thể nghĩ đến chuyện mở một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ như thế chứ?



Cô chỉ có thể lựa chọn nửa thật nửa giả nói: “Được rồi, tôi muốn kiếm tiền, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được thời cơ nào tốt, đúng lúc gần đây cũng không có cửa hàng…”



Cô cũng giống người thường, vì sao người thường phải làm việc? Vì sao mỗi ngày đều mệt đến chết đi sống lại, một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền để ăn món ngon?



Đúng thế.



Mệt chết mệt sống để kiếm tiền, đi sớm về trễ cũng vì muốn kiếm tiền, cũng thế, người thường mở cửa hàng đương nhiên cũng muốn kiếm tiền rồi.



Không phải vì kiếm tiền, thì ai muốn mỗi ngày đều phải mệt như chó vậy chứ?



Nhưng Khương Tân Tân không biết là, khi cô nhắc đến chuyện kiếm tiền thì trong mắt cô lại có ánh sáng.



Từ rất lâu về trước, Khương Tân Tân đã biết có tiền khác với không có tiền, khi học cấp ba, chuyện tình cảm đầu tiên của cô đi vào hồi kết, tuy cô là người đưa ra quyết định chia tay, nhưng vẫn có chút đau lòng, dù sao cũng thật lòng thật dạ với người ta, lúc đó cô cũng không biết vì sao cảm xúc lại thay đổi, chỉ có thể quay lưng bỏ đi. Sau đó khi lên năm hai đại học lại chia tay, cô đã có một ít tiền gửi ngân hàng, cùng hẹn với bạn bè đi dạo phố mua sắm, đi du lịch một chuyến để giải sầu… chưa đến vài ngày đã bước ra khỏi vực sâu tình cảm rồi.



Tiền, không phải là tất cả, nhưng tiền có thể giải quyết ít nhất bảy mươi phần trăm những chuyện không vui trên đời người.



Dù có là người đàn ông tốt, sau một thời gian cô cũng sẽ cảm thấy chán ghét.



Duy chỉ có với tiền, cả đời này cô cũng luôn muốn sống chết với nó.



Hình như Chu Minh Phong rất ngạc nhiên với sự thẳng thắn, thành khẩn của Khương Tân Tân, nhưng càng ngạc nhiên hơn chính là cô lại có thể chỉ vì cái này…



Như thế, anh lập tức hiểu rõ.



“Rất tốt.”



Anh nói như thế.



Khương Tân Tân: “…”



Gừng càng già càng cay, đàn ông là lão già thành tinh. Cô nói muốn kiếm tiền, anh thân là chồng chẳng lẽ không nên hỏi cô “Có phải em thiếu tiền không” hay là bỏ qua giai đoạn này, tùy tiện đưa cho cô một tấm thẻ đen tùy tiện quét quét quét, mua mua mua sao?



Được rồi, cô đột nhiên hiểu được lời nói bậy bạ của Chu Diễn trên bàn cơm rồi, khi chỉ nhận được một chữ “Được”, vẻ mặt đó giống như táo bón rất lâu.



Bởi vì, tâm trạng bây giờ của cô cũng như thế.



Nhưng mà, như thế cũng tốt, ít nhất cô càng hiểu rõ – người đàn ông này khôn khéo như quỷ, muốn lấy tiền trong tay anh là điều không thể nào, cả đời này có lẽ cũng không thể.



Khương Tân Tân cũng không thất vọng, ngược lại còn rất thành khẩn hỏi: “Có muốn truyền lại cho tôi chút kinh nghiệm nào không ông chủ Chu?”



Chu Minh Phong là ai chứ.



Là người mười tám tuổi đã vừa học vừa lập nghiệp mở ra một thế hệ giàu có.



Anh không giống Chu Diễn, có hào quang từ ba mẹ, những tài sản anh có bây giờ đều do anh tự kiếm, giống cấp bậc của một lão đại, nói thật cô cũng không muốn là vợ của anh, thật ra cô muốn làm học trò của anh…



Chu Minh Phong nhìn cô một cái: “Nhìn em cũng không giống người chưa có kinh nghiệm gì.”



Khương Tân Tân: “?”



*



Sau khi Nghiêm Chính Phi trở về nhà của mình, nhớ đến Khương Tân Tân nói sắp khai trương cửa hàng, đương nhiên cậu ấy cũng không quên mình đã khoác lác nói sẽ tìm ít nhất năm mươi người đến cổ động.



Cậu quen rất nhiều người, chẳng bao lâu đã tìm thấy một người tên là Vương Bác trong danh bạ WeChat, gửi tin nhắn: [Anh Bác, ngày mốt tìm giúp em năm mươi người đến cổ vũ một cửa hàng mới khai trương, chi phí đi đường hai chiều, tiền lương mỗi người ba trăm, ngoài ra em sẽ đưa mỗi người thêm hai trăm làm chi phí mua sắm này nọ cho bọn họ, đồ mua được thì họ cứ lấy, nhưng nhất định phải mua hết hai trăm.]



Lần ủng hộ này, Nghiêm Chính Phi phải tốn ít nhất hai ba vạn.



Nếu là một học sinh trung học khác, chắc chắn không có được, ba Nghiêm là ban lãnh đạo cấp cao của một công ty vừa đưa ra thị trường, mẹ Nghiêm cũng có cổ phần ở một công ty điện ảnh và truyền hình, hai vợ chồng đều là nhân vật tinh anh trong lĩnh vực của mình, ánh mắt mẹ Nghiêm rất độc, từ rất lâu trước khi chính sách hạn chế mua nhà được ban hành, bà đã mua được mấy ngôi nhà ở vị trí không tệ, không chỉ như thế, anh trai Nghiêm Chính Phi – Nghiêm Chính Khải bây giờ đang trong giai đoạn khởi nghiệp, cùng với mấy người bạn góp vốn mở một công ty trò chơi tiền đồ cũng rất sáng lạn.



Sống trong gia đình như thế, đương nhiên tiền tiêu vặt của Nghiêm Chính Phi cũng không ít, càng đừng nói đến tiền lì xì nhận được mỗi dịp sinh nhật và năm mới.



Nhìn Nghiêm Chính Phi cà lơ, phất phơ nhưng trên tay cũng có một kho bạc lên đến sáu chữ số.



Cho nên, hai mươi, ba mươi ngàn nhân dân tệ này đối với Nghiêm Chính Phi cũng không nhiều, cậu nghĩ như thế đã tốt rồi, chuyện này chắc sẽ khiến Khương Tân Tân vừa lòng, thế Vân Hinh chắc chắn cũng đã có thể ngủ một giấc thật ngon, số tiền này bỏ ra rất đáng giá.



Vương Bác: [? Tôi không hiểu được thế giới của những kẻ có tiền.jpg]



Nghiêm Chính Phi: [Được chưa?]



Cậu chuyển khoản 666 qua cho anh ta.



Vương Bác: [Được, ông chủ.]



Bên này, Nghiêm Chính Phi mới vừa hẹn xong thời gian địa điểm với Vương Bác xong, thì nhận được điện thoại của Chu Diễn.



Nghiêm Chính Phi không hề nghĩ gì bắt máy: “Anh Diễn?”



Chu Diễn cũng đang làm tổ trong phòng của mình, nhưng mà trò chơi đối với cậu cũng chẳng có sức hấp dẫn lớn lắm, đang chán muốn chết thì nhớ đến hành động khác thường của Nghiêm Chính Phi, nhớ đến cậu ấy hình như muốn lấy lòng mẹ kế của cậu.



Nghiêm Chính Phi nói, là bởi vì uống nhiều nên nói nhiều lời không lễ phép với dì ấy nên muốn nói xin lỗi.



Nhưng mà trong ấn tượng của Chu Diễn, Nghiêm Chính Phi không phải loại người như thế, lùi một bước mà nói, nếu cậu ấy thật sự không lễ phép với cô, thì ngày hôm sau sẽ đến giải thích, cần gì phải đợi tận một tuần? Cho nên, người không lễ phép với cô không phải là Nghiêm Chính Phi.



Như thế, thì ai sẽ khiến Nghiêm Chính Phi cam tâm tình nguyện đội cái nồi này đây?



Đáp án đã có rồi, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận một chút.



Chu Diễn cố ý lừa cậu, giọng miễn cưỡng nói: “Vừa nãy Vân Hinh có gọi cho tớ, cậu ấy nói hết mọi chuyện rồi.”



Nghiêm Chính Phi ngạc nhiên: “Cậu ấy gọi cho cậu à?”



“Ừm.” Chu Diễn trả lời: “Không ngừng giải thích.”



Nghiêm Chính Phi không ngờ được, trước đó Vân Hinh van xin cậu giúp, sau đó lại không nhịn được mà chủ động đến thành khẩn với Chu Diễn.



Đây là cô đang không tin cậu sẽ làm tốt chuyện này à?



Cho dù tâm trạng có ngạc nhiên, cũng có chút không vui, nhưng Nghiêm Chính Phi vẫn vui vẻ, thoải mái nói: “Thật ra, Vân Hinh cũng lo lắng cho cậu thôi, cậu ấy sợ mẹ kế cậu mang thai, sẽ có quan hệ sâu hơn với ba cậu, nhưng mà, ngày đó nếu không phải uống nhiều rượu, Vân Hinh cũng không dám nói như thế với mẹ kế cậu đâu, cậu ấy cũng khó chịu nhiều ngày lắm rồi, cũng không ngủ được, cậu cũng đừng tức giận cậu ấy, chúng ta đã quen nhau lâu như thế…”



Ánh mắt Chu Diễn dừng lại, trên mặt xẹt qua một vẻ khó hiểu.



Nghiêm Chính Phi đã nói rõ như thế rồi, cậu đại khái cũng đã đoán được Vân Hinh nói gì với mẹ kế cậu rồi.



“Dì ấy có mang thai hay không, người ngoài mấy cậu còn quan tâm hơn tớ nữa hả?” Tâm trạng Chu Diễn vốn dĩ không tốt, lúc này bạn tốt của mình lại đi quản chuyện trong nhà của cậu, trong khoảng thời gian ngắn, cậu cũng không khống chế được lời nói của mình.



Nghiêm Chính Phi thừa nhận, bản thân đã bị từ “Người ngoài” này kích thích, tuy trong lòng cậu biết bản thân đối với chuyện nhà họ Chu chỉ là người ngoài, nhưng nghe từ miệng Chu Diễn nói ra, lại là một chuyện khác.



“Nhưng chỉ có người ngoài chúng tớ quan tâm cậu thôi!” Nghiêm Chính Phi nói: “Nếu người đó không phải mẹ kế cậu, thì có mang thai hay không thì liên quan gì đến chúng tớ, chúng tớ cũng lo ba cậu có đứa con nhỏ khác, nên quên mất đứa con lớn, lời nói của Vân Hinh quả thật có hơi không đúng, nhưng quả thật cậu ấy toàn tâm toàn ý quan tâm cậu!”



Chu Diễn liên tục cười lạnh: “Thế nào, mấy người cũng biết tương lai tôi như thế nào sao, đều quyết định bởi thái độ của ba tôi sao? Sau này tôi không dựa vào mấy cái bố thí của ông ấy, phải cùng một đứa nhỏ hơn tranh giành mới được sao?”



Cậu vô dụng như thế à?



“Chúng tớ không có ý này!” Nghiêm Chính Phi cũng nóng nảy.



“Ba tớ là ba tớ, tớ là tớ, sau này có chia cho tớ hay không cũng không quan trọng!”



Nghiêm Chính Phi: “???”



Cậu vừa nghe được cái gì thế?



Nhất định là cái lỗ tai này của cậu bị cái gì rồi, không thì sao lại nghe thấy một lời nói ngu ngốc như thế chứ??



“Không phải.” Lúc này Nghiêm Chính Phi cũng không có tâm trạng cãi nhau với cậu, cậu ấy hỏi: “Cậu có biết trong nhà cậu có bao nhiêu tiền không? Cậu có biết sau vài năm nữa chú Chu sẽ là nhà giàu đứng đầu không ??”



Chu Diễn hờ hừng trả lời: “Không biết, không quan tâm.”



Nếu không phải có quan hệ tốt, nếu không phải sợ Chu Diễn nắm tay, Nghiêm Chính Phi thật sự muốn nói một câu: Đồ ngốc!

Bình Luận (0)
Comment