Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 128

Chương 128 -
Chương 128 -

Một lát sau, Tạ Phỉ từ quỷ môn đi ra.

Anh nhìn Lạc Văn Thư, không lên tiếng, chờ cô mở miệng trước.

"Trước đó có nhắc điều kiện với Tạ đại nhân, có thể bàn bạc lại một chút được không?" Lạc Văn Thư cười hỏi.

Tạ Phỉ nghe vậy, yên lặng mấy giây, mở miệng hỏi, "Vì sao cô lại đột nhiên lật lọng?"

Lạc Văn Thư khẽ lắc đầu, "Không phải lật lọng, chỉ là tìm được một thứ càng tốt hơn..."

Cô vừa nói vừa kéo bộ xương khô ra phía trước, "Lúc đầu chỗ kỳ lạ muốn dẫn đại nhân đến đó, tôi cũng không nắm chắc quá lớn, vừa khéo lần này đi Ngọc Hồ, lại gặp phải một thứ đặc biệt, tôi nghĩ, không bằng giao nó cho đại nhân."

Tạ Phỉ nhìn vật trong tay cô, "Một bản thể của mỹ nhân cốt, có gì đặc biệt?"

Lạc Văn Thư giải thích: "Dựa vào kinh nghiệm của tôi, con mỹ nhân cốt này, thời gian hóa hình không được bao lâu, nhưng tu vi lại rất mạnh. Nó trộm vẻ ngoài của người khác, trong lúc tôi lột vẻ ngoài của nó ra, nó cầu xin ra thứ có lỡ miệng vô tình nói ra thứ gì đó, dưới sự tra hỏi của tôi, vốn dĩ nó đã muốn nói ra bí mật rồi, chẳng qua chưa kịp nói đã bị một lực lượng quỷ dị xóa mất linh hồn, thứ lực lượng kia còn muốn hủy bộ xương khô này, nhưng đã bị tôi giữ lại."

Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được."

Lạc Văn Thư đưa bộ xương khô trong tay tới.

Tạ Phỉ phất tay áo nhận lấy.

"Đúng rồi, mới vừa rồi ở Ngọc Hồ, tôi gặp Phạm đại nhân, anh ta cũng muốn bộ xương khô này, tôi từ chối, nói là đồ của Tạ đại nhân, không có đưa cho anh ta." Lạc Văn Thư nói xong, lại nhắc đến yêu cầu, "Nếu ngày sau từ trên bộ xương này đại nhân lấy được tin tức gì có thể nói ra, xin phiền thông báo cho tôi một tiếng."

Tạ Phỉ nghe vậy, trong mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt, gật đầu, "Đã biết."

Tạ Phỉ đi rất nhanh, Lạc Văn Thư cũng dẫn Lạc Tinh Dữ về nhà.

----

Ban đêm cùng ngày, Hạ Tình lấy được hạt kết tinh vẻ bề ngoài của mỹ nhân cốt, lập tức viết đơn xin nghỉ, cả đêm lái xe đến Xuân Sơn, đi gặp bạn tốt Chu Miểu.

Lúc đến nhà họ Chu, cũng gần mười hai giờ khuya.

Bởi vì trước đó cô ấy gọi điện thoại nói sẽ đến, ba mẹ nhà họ Chu đều không ngủ, vẫn luôn chờ cô ấy đến.

Ở trong điện thoại Hạ Tình không có nói chuyện mỹ nhân cốt, chuyện này thật sự quá phức tạp, trong lúc nhất thời khó mà nói rõ được.

Mặt khác, ba mẹ nhà họ Chu vì chuyện của Chu Miểu, đã đau khổ bốn năm, nếu nói cho bọn họ biết, nhất định trong lúc đợi cô ấy đến, hai người nhất định sẽ cảm thấy lo được lo mất, cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu.

Cô ấy vào cửa nhà họ Chu, mới nói, "Chú, dì, cháu đã tìm được phương pháp chữa khỏi cho Miểu Miểu rồi."

Đại khái đã trải qua quá nhiều thất vọng, ba mẹ nhà họ Chu dần không còn suy nghĩ đến loại khả năng này nữa. Giờ phút này nghe được lời Hạ Tình, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, qua một lúc lâu, mới có phản ứng lại.

"Tiểu Tình, cháu... Cháu nói gì?" Giọng nói mẹ Chu trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tình, có hy vọng và sợ hãi đan xen.

Ba Chu thì cứng đờ tại chỗ.

"Cháu tìm được phương pháp chữa khỏi cho Miểu Miểu rồi!" Hạ Tình lặp lại lần nữa, "Chú dì, hai người đi cùng với cháu, cháu mang thuốc cho Miểu Miểu uống, sau đó sẽ cẩn thận nói mọi chuyện cho các người nghe."

Nếu như là lúc trước, nghe được lời như vậy của Hạ Tình, tất nhiên ba mẹ nhà họ Chu sẽ hỏi nguồn gốc của cái được gọi là thuốc kia, nhưng sau bốn năm, tâm tính của bọn họ đã thay đổi.

Bọn họ dắt dìu nhau, đi với Hạ Tình, đến cửa phòng của Chu Miểu.

"Miểu Miểu, tớ đến thăm cậu, hơn nữa còn mang đến thuốc có thể giúp cậu khôi phục vẻ ngoài vốn có." Từ nhà đến đây, Hạ Tình đều không khóc, nhưng lúc này đứng ở ngoài cửa phòng bạn tốt, bỗng nhiên không ức chế được, tiếng nói mang theo cả tiếng nức nở.

Qua rất lâu, người bên trong mới đáp lại, "Ừ."

Trong phòng vẫn tràn ngập một mùi kỳ lạ, nhưng tất cả mọi nơi đều được sắp xếp gọn gàng lại.

Chu Miểu nằm trên giường, tóc đã được gội, cũng đổi quần áo mới sạch sẽ, gương mặt đó vẫn xấu xí vẫn kinh khủng, nhưng ánh mắt của cô ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn không còn thống khổ như lúc trước.

Thậm chí cô ấy còn cười với ba người, chẳng qua nụ cười trên khuôn mặt xấu xí kia, làm cho người ta khó mà tiếp nhận.

Ba người đi vào nhạy cảm phát hiện chỗ khác thường.

"Miểu Miểu!" Gần như ba người cùng nhau hô lên, vẻ mặt là sự kinh hoàng lo lắng, giọng nói cũng run rẩy,

"Ba, mẹ, Tiểu Tình..." Chu Miểu gọi bọn họ, "Ba người không cần hốt hoảng, con không làm gì cả."

Chẳng qua là chuẩn bị làm mà thôi.

Không nghĩ đến bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, cô ấy có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ là một chút.

Chu Miểu đã quyết định, nếu như bọn họ đến, vậy vừa vặn tạm biệt nhau.

Lập tức nước mắt Hạ Tình rơi xuống, "Miểu Miểu, cậu đừng làm chuyện điên rồ gì, tớ tìm được thuốc chữa khỏi bệnh cho cậu rồi!"

Cô ấy khóc, nhào đến mép giường của Chu Miểu, lấy hạt châu tinh hoa trong suốt kia ra, đút vào bên miệng Chu Miểu, "Miểu Miểu, cậu ăn nó, ăn nó vào sẽ khỏe lại."

Mặc dù trong lòng Chu Miểu không tin, không có bất kỳ hy vọng gì, nhưng vẫn phối hợp há miệng ăn vào.

Đây là đồ mà Hạ Tình - bạn thân duy nhất trên thế giới này của cô ấy cho cô ấy, mặc kệ như thế nào cô ấy sẽ không từ chối.

Hạ Tình thấy Chu Miểu đã nuốt xuống hạt châu kết tinh kia, mặc dù vẫn còn khóc, những cũng không mãnh liệt giống như lúc nãy, cô ấy nắm lấy tay Chu Miểu, hoàn toàn không quan tâm bàn tay này đang chảy máu và mủ, nghẹn ngào nói chuyện xảy ra tối ngày hôm qua.

Bình Luận (0)
Comment