Có chút đáng thương.
Cho nên nhất định không thể bỏ qua cho nó được!
Vì vậy Kim Hữu Tiền thúc giục, "Cẩu ca, nhanh, vòng tiếp theo!"
Trong phòng livestream, một mảnh đen thui, sau khi tiếng người thanh niên xuất hiện, lại vang lên thanh âm của xúc xắc lăn.
Rất nhanh thanh âm xúc xắc dừng lại, giọng nói đáng yêu của Đảo Nhỏ Tinh Tinh vang lên, "Là số 4, đến lượt Tạ đại nhân."
Đã có mấy trăm người vây xem chỗ này.
Khu bình luận rất náo nhiệt, tốc độ bình luận bay cũng nhanh hơn.
"Tôi tò mò có mấy người đang chơi trò chơi này?"
"Tạ đại nhân? Đây là xưng hô kỳ quái gì?"
"Ý là đến lượt người khác, bọn tôi không thể đặt câu hỏi sao?"
Tiếng Đảo Nhỏ Tinh Tinh vang lên, "A, Tạ đại nhân nói nhường lượt cho em..."
Cậu bé còn chưa nói hết, các loại câu hỏi đã bắt đầu xuất hiện nhanh chóng ở khu bình luận.
Đại khái tốc độ quá nhanh, dùng mắt thường hoàn toàn xem không kịp, qua gần nửa phút, Đảo Nhỏ Tinh Tinh mới mở miệng nói chuyện, "Bạn trên mạng có ID tên là "Vẫn Phải Ăn Thịt Mới Được", làm phiền gửi lại câu hỏi của mình, mới vừa rồi em chỉ nhìn thấy mơ hồ, giờ thì không thấy nữa."
"Vẫn Phải Ăn Thịt Mới Được" tên là Trần Thu Linh, cô ấy là fan của Đảo Nhỏ Tinh Tinh, lúc lướt Douyin phát hiện tài khoản này livestream, tò mò liền nhấn vào.
Mặc dù màn ảnh đen thui, nhưng giọng nói của người bạn nhỏ quá mức đáng yêu, hơn nữa ở khu bình luận mọi người trò chuyện rất sôi nổi, vì vậy cô ấy ở lại vây xem.
Câu hỏi đầu tiên là Gió Đêm Giữa Hè, cô ấy không kịp xem, được người xem trước đó nói lại.
Người thứ hai là Tinh Hà Nhập Mộng, cô ấy vừa vặn xem kịp.
Chuyện này, nghe vào có chút mơ hồ, nhưng lại rất thực dụng.
Hơn nữa không lấy tiền không nhận quà, càng làm cho người ta tin phục.
Vì vậy trái lại Trần Thu Linh cũng chuẩn bị tham gia hoạt động đặt câu hỏi, lỡ như được chọn thì sao,trong cuộc sống có một đống chuyện phiền phức linh tinh, tùy tiện hỏi cái nào cũng được.
Không nghĩ đến cô ấy thật sự được chọn.
Lúc này Trần Thu Linh lại có chút xoắn xuýt, không biết hỏi cái gì, do dự một lát, từ từ đánh chữ đặt câu hỏi.
"Chị muốn hỏi, có cách nào có thể đổi vận hay không?"
Trần Thu Linh hỏi như vậy, cũng không phải là muốn bàn tay vàng đổi vận làm giàu gì đó, chính xác mà nói, cô ấy chỉ hy vọng, vận may nhà mình có thể trở nên bình thường một chút.
Cũng không cần mọi chuyện thuận thuận lợi lợi giống như lúc trước, chỉ cần có thể giống với người bình thường là được, thỉnh thoáng xui xẻo nhỏ một chút cũng không sao.
Trần Thu Linh và chồng kết hôn mấy năm, hai người có một đứa con hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt tròn vo, đặc biệt đáng yêu.
Khoảng một năm trước, chồng được thuyên chuyển công tác, phải ở bên ngoài mấy năm.
Vì vậy Trần Thu Linh mang theo con đi theo, mướn một căn nhà gần công ty, là một biệt thự loại nhỏ, có một cái sân rất lớn.
Trước kia cô ấy thích trồng hoa, sau khi dời đến đây, mua rất nhiều hoa, định biến sân thành một vườn hoa nhỏ.
Cô ấy là người biết làm vườn, thậm chí có thể nói tương đối tinh thông, lúc trước cũng đã trồng hoa, cũng rất rõ ràng về tập quán của các loài hoa.
Lúc mua hoa, cô ấy kiểm tra từng chậu một, chỗ nào cũng tốt.
Kết qủa sau khi trồng xuống, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô ấy, từng buội hoa đều khô héo rồi chết.
Đoạn thời gian đó, Trần Thu Linh có chút nghi ngờ cuộc sống.
Chồng của cô ấy cũng rất nghi ngờ.
Sau một khoảng thời gian, bọn họ từ hàng xóm bên cạnh biết được một ít tình huống.
"... Chỗ nhà của các người, giống với lúc trước, đừng nói là trồng hoa gì đó, ngay cả một ngọn cỏ cũng không sống được, cũng không biết xảy ta chuyện gì."
Một cái sân lớn như vậy, không thể trồng hoa, Trần Thu Linh luôn cảm thấy không cam lòng.
Cô ấy lại mua một nhóm hoa mới về trồng, chăm sóc còn cẩn thận hơn, nhưng mà cuối cùng vẫn không sống sót dù chỉ một cây.
Lúc này Trần Thu Linh chỉ có thể buồn bã từ bỏ.
Bây giờ cô ấy nghĩ lại, luôn cảm thấy đó chính là một dấu hiệu báo trước.
Một loại báo trước không tốt.
Từ sau khi dọn vào căn nhà này, cuộc sống của vợ chồng cô ấy bắt đầu xuất hiện các loại bất ngờ.
Ví dụ như mua phải trái cây có bề ngoài tươi ngon nhưng bên trong lại thối hư, trong thức ăn đắt tiền ăn trúng sợi tóc, mua đồ trên mạng, thường xuyên xảy ra các loại vấn đề... Mấy cái này là chuyện nhỏ.
Nhìn thì đều là chuyện thường gặp trong cuộc sống, không có gì đặc biệt.
Nhưng trước khi khi còn ở chỗ cũ Trần Thu Linh từ một năm đến mấy năm đều không gặp phải chuyện này, bây giờ cứ hai ba ngày lại gặp một lần.
Những chuyện này cũng thôi đi, chỉ là ảnh hưởng đến tâm trạng, chỉ cần nghĩ thoáng, thật ra cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Chân chính là cho bọn họ cảm thấy bất an là một chuyện khác.
Một ngày gần tối lúc trước, cô ấy ở ban công lầu hai gọi điện thoại, chợt nghe tiếng mèo tiếng chó trong nhà, tiếng kêu rất lớn, vừa nghe cũng biết có gì đó không đúng.
Cô ấy vội vàng xuống lầu xem.
Con mèo nhỏ và con chó nhỏ ở một góc trong sân, hình như chỗ đó có thứ gì.
Trần Thu Linh chuẩn bị đi nhìn, nhưng bỗng nhiên chó nhỏ nghiêng đầu sủa về phía cô, hình như là đang nhắc nhở, không nên đến.
Vì vậy cô ấy đứng bất động, cách một khoảng cách cẩn thận quan sát, rốt cuộc thấy rõ, thì ra ở góc tường là một con rắn.
Trần Thu Linh không biết đó là loại rắn gì, nhưng từ hoa văn trên người của nó, cùng với cái đầu hình tam giác, có khả năng rất lớn đây là rắn độc.
Ý thức được chuyện này, cô ấy bị dọa cho cả người đầu mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, rồi sau đó gọi mèo nhỏ và chó nhỏ đứng ra xa một chút.