Hồ ly trắng im lặng một lúc, dùng đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào sư tỷ Hợp Hoan: "Ta tên là... Phong Nhiên Trú."
"Phong Nhiên..." Sư tỷ lộ ra vẻ nghi ngờ: "Nhưng tông môn chúng ta không có..."
Nàng ta đột nhiên dừng lại, Tạ Vãn U vốn đang nhìn chằm chằm vào cái đuôi quấn băng của hồ ly trắng, nghe thấy vị sư tỷ này đột nhiên không nói gì nữa, không khỏi nghi ngờ quay đầu nhìn nàng ta.
Sư tỷ sửng sốt một lúc, giống như đột nhiên mới tỉnh táo lại, gật đầu gạch tên trên sổ danh sách: "Đúng đúng, ta quên mất, hóa ra là Phong sư đệ của Ngọc trưởng lão."
Tạ Vãn U cảm thấy có chút kỳ lạ, lại quay đầu nhìn hồ ly trắng.
Hắn đã quay đầu lại, nằm trên hai chân trước.
Giống như nhận ra ánh mắt của Tạ Vãn U, hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Đừng nhìn trộm, hay là ngươi cảm thấy lông ngươi cạo rất đẹp?"
Tạ Vãn U: "..."
Tạ Vãn U không ngờ hồ ly này vẫn còn để bụng chuyện cạo lông.
Không phải chỉ là nàng cạo lông cho hắn xấu xí một chút thôi sao... thế mà lại thù dai đến giờ.
Tạ Vãn U nghi ngờ nghiêm trọng lý do đệ tử của Hợp Hoan Tông này không mấy ưa nàng, ngoài hiểu lầm khi mới gặp, có lẽ còn có cả oán khí khi nàng cạo lông khiến hắn trở thành hồ ly xấu xí.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U không phục.
Chờ sau khi sư tỷ Hợp Hoan Tông rời đi, Tạ Vãn U tiến mấy bước về phía hồ ly trắng, hồ ly trắng lập tức cảnh giác dựng thẳng hai tai hồ ly lên, nhưng vẫn không mở mắt, cứ như đang chờ đợi hành động tiếp theo của nàng.
Tạ Vãn U đứng im không nhúc nhích, khoan tay nhìn hắn: "Không thể nói như vậy được, dù lông của ngươi là do ta cạo, ta cũng thừa nhận ta cạo... hơi xấu một chút..."
Tạ Vãn U ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Nhưng Phong sư đệ, ngươi hãy tự hỏi lòng mình, cho dù người khác cạo lông của ngươi, thì có thể cạo đẹp hơn ta sao? Mặc kệ tay nghề cạo lông cao siêu đến mức nào, hồ ly mà cạo hết lông thì cũng chẳng đẹp được đến đâu, ngươi không thể vì ta làm kẻ chịu trận mà trút giận lên ta được!"
Phong Nhiên Trú: "..."
Tạ Vãn U cứ nhắc đi nhắc lại chuyện cạo lông, khiến cho hai chữ này cứ văng vẳng bên tai Phong Nhiên Trú.
Phong Nhiên Trú thấy chói tai, tai hồ ly cụp xuống, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Tạ Vãn U thấy buồn cười, vô tình nghĩ đến gói biểu tượng cảm xúc "Gấu trúc tháo tai nghe".
Hắn càng trốn tránh, Tạ Vãn U càng muốn kéo tai hắn ra, dùng loa hét vào tai hắn: "Hãy chấp nhận sự thật là ngươi đã bị cạo lông, đừng trút giận lên người vô tội!"
Cuối cùng Tạ Vãn U cũng không làm chuyện thiếu đức như vậy, chỉ đâm thêm cho hắn một nhát: "Hơn nữa vốn dĩ cũng không đến lượt ta cạo lông cho ngươi, nếu không phải lúc đó ngươi nổi điên, không cho người khác đụng vào ngươi, thì chuyện này cũng không đến lượt ta làm, ngươi nói có đúng không?"
Cuối cùng hồ ly trắng cũng mở mắt, dùng đôi mắt màu xanh xám lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhìn cái gì mà nhìn, bị nói trúng tim đen rồi à?
Tạ Vãn U nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng cũng không mấy thoải mái.
Đều là hai người không quen biết, nàng tự nhận mình cũng không làm gì có lỗi với hắn, dù sao cũng coi như cứu hắn một mạng, cớ gì bị hắn trừng mắt nhìn tới lui, nói năng lạnh nhạt.
Tạ Vãn U không vui, cũng không muốn hắn vui vẻ.
Nghĩ đến điều gì đó, nàng chống gối khom người, hạ giọng nói với hắn: "Bây giờ nghĩ lại, tại sao đêm đó ngươi không cho người khác lại gần, chỉ để ta lại gần... Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt nào đó sao?"
"..."
Hồ ly trắng như bị nàng nói trúng tim đen, cái đuôi to quấn băng gạc vỗ xuống đất, cuối cùng quét ngang, quất một cái vào chân Tạ Vãn U, nhịn không được quát lớn: "Cút ra ngoài!"
Lông thì ít, tính khí lại lớn.
Tạ Vãn U chọc tức được con hồ ly này rồi, vui vẻ ra khỏi cửa, tự mình đến linh điền tìm Lạc Như Hi và Tiểu Bạch.
Sáng nay Lạc Như Hi có tiết học trồng trọt, vừa khéo Tạ Vãn U cũng có, Lạc Như Hi định sau giờ học sẽ bồi dưỡng cho tiểu sư muội, truyền đạt một số mẹo nhỏ về trồng trọt.
Bây giờ Tạ Vãn U lại thêm một nhiệm vụ là thay thuốc cho các đệ tử bị thương của các môn phái, có một số đệ tử bị thương quá máu me, không tiện để trẻ nhỏ nhìn thấy, Tạ Vãn U liền nhờ Lạc Như Hi trông Tiểu Bạch, như vậy sau khi nàng bận xong, có thể trực tiếp gặp họ trong tiết học trồng trọt.
Lúc Tạ Vãn U đến linh điền, phần lớn các đệ tử đã đến, đang vây quanh bờ ruộng nói chuyện, Tạ Vãn U cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lạc Như Hi trong số các sư huynh sư tỷ, nhưng chưa kịp tìm thấy, Tạ Vãn U đã thấy một bóng trắng nhỏ từ giữa hai chân của những người lớn chen ra, sau đó dang rộng tứ chi, vẫy tai chạy về phía nàng: "Nương ơi——"
Đứa nhỏ đáng yêu của ai đột nhiên xuất hiện?
Ôi chao —— là con của nàng!
Tạ Vãn U đột nhiên thấy bé con quá đáng yêu, nàng khom người dang rộng hai tay với nó: "Tiểu Bạch, mau lại đây!"
Nhưng lúc chạy đến trước mặt Tạ Vãn U, Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng dùng hai chân trước phanh gấp.
"?" Tạ Vãn U còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã bắt đầu điên cuồng rũ lông, rũ sạch bùn đất trên người.
Tạ Vãn U theo bản năng giơ cánh tay lên che chắn bùn đất bắn tung tóe, có chút buồn cười, vừa buông cánh tay xuống, vật nhỏ rũ sạch bụi bẩn đã lao vào lòng nàng, Tạ Vãn U bị nhiệt tình thái quá này đè cho ngã ngồi xuống bãi cỏ.
Thật là một gánh nặng ngọt ngào.
Tiểu Bạch ở trong lòng nàng, cái đuôi nhỏ gần như rung thành một vòng xoắn ốc nhỏ, Tạ Vãn U không nhịn được cười, một tay nắm lấy chiếc đuôi lông xù đang vẫy qua vẫy lại của nó, tay kia nắm lấy chiếc móng vuốt đen sì vì dính đất, cố tình hỏi: "Móng vuốt hồng của Tiểu Bạch sao lại thành móng vuốt đen thế này?"