Tạ Vãn U đậy nắp hộp lại, ngăn mùi tanh thoát ra.
Tiểu Bạch rúc đầu vào lòng Tạ Vãn U cọ cọ, sau đó mới ủ rũ hỏi: "Nương ơi... sau này chúng ta thật sự phải trồng thứ đó sao?"
Tạ Vãn U véo tai nó: "Đúng vậy, đây là nhiệm vụ mà Lâm trưởng lão giao cho nương, nương phải trồng ba mươi loại linh thảo, nếu không trồng được thì năm sau nương vẫn phải tiếp tục trồng cỏ thối thối đó."
Tiểu Bạch: "!!!"
Tiểu Bạch ôm chặt tay Tạ Vãn U: "Nương hất định có thể trồng được cỏ thối! Tiểu Bạch tin nương!"
Tạ Vãn U vuốt đuôi lông xù của nó mấy cái, tự tin nói: "Ừ! Nương có thể!"
Nhưng thực tế chứng minh, nói trước quá sớm thì bước không qua...
Vấn đề nằm ở bước dùng linh lực kích thích hạt giống.
Hạt giống ở giới tu chân muốn nảy mầm sinh trưởng, ngoài điều kiện sinh trưởng cần thiết, còn cần linh khí dồi dào.
Linh thực hoang dã có thể tự hấp thụ linh khí để sinh trưởng chậm rãi, nhưng thời gian khảo hạch chỉ có sáu tháng, đương nhiên không thể đợi nó chậm rãi lớn lên được, lúc này, đệ tử cần phải dùng linh lực để thúc đẩy hạt giống chín nhanh.
Dùng linh lực kích thích hạt giống chỉ là bước đầu tiên trong quá trình trồng linh thảo.
Tạ Vãn U đã thất bại ngay ở bước đầu tiên.
Một hạt giống bị đóng băng nằm trong đất màu mỡ, Tạ Vãn U và Tiểu Bạch ngồi xổm bên cạnh, im lặng cầu nguyện cho nó.
Lạc Như Hi đang rạo rực muốn truyền đạt kỹ thuật trồng trọt cho sư muội cũng ngây người, cầm xẻng nhỏ đứng ngây bên cạnh, nhìn trời nghi ngờ nhân sinh.
Lâm trưởng lão đi tới, thấy cảnh này cũng ngây người.
Một lát sau, Lâm trưởng lão vuốt râu, trầm ngâm nói: "Hình như Băng linh căn thật sự không thích hợp để trồng linh thực, linh thảo..."
Tạ Vãn U ngơ ngác: "Lâm trưởng lão, vậy thì bài kiểm tra trồng trọt của con phải làm sao?"
Băng linh căn của Tạ Vãn U thực sự là yếu tố khách quan không có lợi cho việc trồng trọt, Lâm trưởng lão do dự một lúc, không biết nên để Tạ Vãn U thử lại hay là miễn cho nàng bài kiểm tra trồng trọt.
Lúc này, Lạc Như Hi đột nhiên tỉnh táo lại: "Đúng rồi tiểu sư muội, trước kia muội không phải là song Thủy linh căn Mộc sao?"
Bởi vì Thủy linh căn của Tạ Vãn U đã biến dị thành Băng linh căn, Lạc Như Hi chỉ chú ý đến Băng linh căn, mà quên mất Tạ Vãn U còn có một Mộc linh căn.
Tạ Vãn U cũng nhớ ra, đôi mắt lập tức sáng lên: "Đúng vậy, ta còn một chút Mộc linh căn — ta thử xem có dùng được không!"
Sau khi Thủy linh căn của nàng biến dị thành Băng linh căn, Mộc linh căn vốn có thể sánh ngang với Thủy linh căn cũng bị suy yếu rất nhiều, gần như yếu đến mức không thể phát hiện ra.
Nhưng dù yếu thì yếu, Mộc linh căn vẫn còn đó, mặc dù không thể điều động nhiều Mộc linh lực, nhưng dù sao cũng có thể sử dụng.
Tạ Vãn U dùng một chút Mộc linh lực này thành công thúc đẩy hạt giống, thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Như Hi còn vui hơn cả Tạ Vãn U: "Thành công rồi thành công rồi. Tiểu Bạch, nhanh đào hố cho nương con đi!"
Tạ Vãn U: "???" Sư tỷ, lời này của tỷ có ẩn ý gì không vậy?
Tạ Tiểu Bạch đã rất thành thạo chạy đến linh điền của Tạ Vãn U, chọn một điểm, sau đó hai móng trước cùng ra trận, đối mặt với đất đen màu mỡ, nó điên cuồng đào bới.
Đất đen bắn tung tóe về phía sau, không lâu sau, Tạ Tiểu Bạch đã đào xong một cái hố, cả người đầy đất chạy đến trước mặt Tạ Vãn U để cầu khen ngợi.
Tạ Vãn U: "Tiểu Bạch... con giỏi lắm!"
Tạ Tiểu Bạch vẫy đuôi với Tạ Vãn U, đôi mắt to sáng long lanh, giọng nói non nớt: "Nương còn cần hố nữa không? Tiểu Bạch có thể giúp nương đào!"
Nói là giúp nàng, thật ra là bản thân nó đam mê đào hố không thể tự thoát ra được.
Tạ Vãn U thấy vật nhỏ có vẻ rất vui vẻ, liền gật đầu với nó: "Được, con đi đi."
Tạ Tiểu Bạch vui vẻ vẫy đuôi chạy về, tiếp tục hì hục đào hố, lần nữa từ một cục bông trắng biến thành cục bông xám.
Cuối cùng Tạ Vãn U cũng biết được đất trên người Tiểu Bạch vừa nãy là từ đâu mà có.
Tiểu Bạch như được thả tự nhiên, liên tục đào rất nhiều hố, đến lúc tan học vẫn còn hơi luyến tiếc: "Nương, lần sau dẫn Tiểu Bạch đến đây đào hố nữa nhé?"
Tạ Vãn U dùng mấy lần thuật Thanh Tẩy mới có thể làm sạch hoàn toàn bụi bẩn trên người Tiểu Bạch: "Được, sau này nương sẽ dẫn Tiểu Bạch đến cùng."
So với các lớp lý thuyết, có vẻ như Tiểu Bạch thích lớp trồng trọt được đào đất vui vẻ hơn.
Tạ Tiểu Bạch được Tạ Vãn U bế trên tay đi về, móng vuốt bám vào tay áo Tạ Vãn U, đột nhiên hỏi: "Nương, hôm nay người có đi gặp hồ ly thúc thúc không?"
Tạ Vãn U không còn tò mò về việc Tiểu Bạch biết được bằng cách nào nữa, chắc chắn là ngửi thấy mùi của Phong Nhiên Trú để lại trên người nàng.
Nhắc đến con hồ ly tinh tính tình tệ hại đó, nụ cười trên mặt Tạ Vãn U liền biến mất: "Ừ, sáng nay nương đi thay thuốc cho hắn."
Tiểu Bạch nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của nương, không nhịn được tiến lại gần Tạ Vãn U, nghĩ rồi nghĩ, dùng đôi mắt to màu xanh xám nhìn nàng chăm chú: "Có phải hồ ly thúc thúc đã làm nương không vui không?"
Tạ Vãn U sửng sốt, thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Bạch, không nhịn được xoa xoa đầu nó, chút bực bội nho nhỏ đó dường như biến mất ngay lập tức: "Có hơi không vui một chút, nhưng nương cũng làm hắn không vui, coi như hòa nhau đi."
Lúc này Tiểu Bạch mới hài lòng.
Tạ Vãn U vốn tưởng chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua, nhưng đến chiều tối, Tiểu Bạch lại chủ động đề nghị cùng Tạ Vãn U đi thay thuốc cho hồ ly thúc thúc.
Tạ Vãn U hơi do dự, đệ tử Hợp Hoan Tông đó đối với ai cũng chẳng thèm để ý, còn thích làm mặt lạnh... nàng hơi lo lắng Tiểu Bạch đến đó sẽ bị con hồ ly đó chê bai đủ kiểu, để lại bóng ma tâm lý nào đó.