Xuyên Thành Mẹ Ruột Của Vai Ác Lòng Dạ Hiểm Độc

Chương 11

Chương 11 -
Chương 11 -

Nếu không phải Tiểu Bạch có sức sống phi thường, theo bản năng bò đến chỗ cỏ khô và nước bẩn trên mặt đất để ăn, thì có lẽ đã chết yểu từ lâu.

Sau nhiều ngày, nguyên chủ phát hiện ra nó vẫn còn sống, sau khi mất tất cả, lại có một thứ nhỏ bé phải nương tựa vào mình mới có thể sống sót, điều này khiến tâm trạng tồi tệ của nguyên chủ có chỗ trút giận, khiến cuộc đời tàn tạ của nguyên chủ có thêm niềm vui duy nhất.

Với tâm lý như vậy, thỉnh thoảng nguyên chủ lại phát lòng thương hại bố thí cho nó một ít thức ăn thừa của mình, thế mà nó lại sống được.

Mặc dù giữ được mạng sống, nhưng Tiểu Bạch cũng dần dần từ nửa người nửa thú biến thành một con thú nhỏ yếu ớt, không thể hóa thành hình người nữa.

Nguyên chủ rất ít khi cho Tiểu Bạch ăn, khi quá đói, Tiểu Bạch chỉ có thể nhai rễ cây và cỏ khô để tạm no bụng, nếu không có gì để ăn, thậm chí còn phải ăn đất.

Tạ Vãn U nhìn thấy trong ký ức, có một lần Tiểu Bạch quá đói, chỉ ăn trộm một miếng thịt trong bát của nguyên chủ, thế là bị đánh gãy một chân, nàng lập tức siết chặt hai tay lại.

"..." Tạ Vãn U thật sự không biết mình đã có bao nhiêu lần chửi nguyên chủ không phải là người nữa.

Vậy mà có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa bé như vậy.

Tạ Vãn U hít một hơi thật sâu, nhìn lại vật nhỏ trong lòng bàn tay, ánh mắt cũng trở nên trìu mến hơn.

Tiểu Bạch không biết nàng đang nghĩ gì, nó lo lắng rụt móng lại, nghiêng đầu nhìn nàng một cách cẩn thận, còn phát ra một tiếng nghi hoặc "gừ?"

Má ơi! Quá đáng yêu rồi!

Không phải chỉ là bé con đã đói rồi sao? Một yêu cầu nhỏ như vậy, nhất định phải đồng ý!

Tạ Vãn U không nhịn được lại vuốt ve nó một lúc, sau đó ôm nó lấy mười đồng tiền giấu trong khe tường, nghĩ xem có thể làm gì với mười đồng tiền này.

Số tiền này thực sự là gia sản cuối cùng của nguyên chủ.

Trước đây, lúc nguyên chủ bị tên cặn bã ở đảo Bồng Lai bán đến Ma giới, toàn bộ gia sản trên người cũng bị cướp sạch.

Linh thạch, loại tiền tệ lưu thông trong giới tu chân, ngọc phù liên lạc của Kiếm tông, pháp khí bảo mệnh do sư môn ban tặng, kiếm bản mệnh của mình... Những thứ này không còn sót lại thứ nào, chỉ còn lại tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng là loại tiền tệ của nhân giới - bởi vì tên cặn bã đó, hoàn toàn không thèm để mắt tới.

Số tiền này đã giúp nguyên chủ trốn thoát khỏi Ma giới trở về nhà ở nhân giới, bốn năm rưỡi trôi qua, hôm nay chỉ còn lại mười đồng tiền đồng.

Tạ Vãn U: "..."

Vậy là vấn đề xuất hiện, rõ ràng là Tạ gia không thể giúp nàng, trong lúc nàng tu vi mất hết, không có gì trong tay, nếu nàng tiêu hết mười đồng tiền đồng này, vậy sau này nàng phải nuôi con như thế nào đây?

Cứu mạng, đây là khởi đầu địa ngục gì thế này!

Tạ Vãn U suy nghĩ về mười đồng tiền đồng quá lâu, khiến Tiểu Bạch cũng tiến lại gần, đôi mắt to màu xanh xám buồn bã nhìn chằm chằm vào đồng tiền: "Nương, chúng ta hết thứ tròn tròn rồi sao?"

Nó biết loại tròn tròn này, chỉ có thể dùng loại tròn tròn này mới có thể đổi được thức ăn

.

Trước đây, nương còn nói nếu không có thứ tròn tròn này thì sẽ bán nó đi đổi thứ tròn tròn.

Có phải nương muốn bán nó đi đổi thứ tròn tròn không…

Mắt Tiểu Bạch nhanh chóng ngấn lệ, nhưng không dám khóc thành tiếng.

Nương ghét nó khóc, không được khóc, khóc là sẽ bị bán đi nhanh hơn.

Tạ Vãn U không phát hiện ra sự khác thường của Tiểu Bạch, nàng đang suy nghĩ mười đồng tiền trong tay, trong lòng chỉ nghĩ phải làm sao để kiếm tiền nhanh chóng ở thế giới khác này.

Bốn năm trước, tu vi của Tạ Vãn U giảm mạnh, bây giờ chỉ còn thực lực ở giai đoạn Luyện khí tầng hai, ở Nhân giới, có thể nói là chỉ lợi hại hơn người thường một chút, dù sao thì ngay cả hộ viện của Tạ gia phần lớn cũng là Luyện khí tầng ba.

Tu vi không đủ, vậy thì chỉ còn cách đi làm thuê.

Cách Tạ gia không xa có một khu rừng Thượng Tuyền, người ta nói thượng nguồn của con suối chảy qua rừng Thượng Tuyền là giới tu chân, linh khí trong nước lan tỏa khắp nơi khiến cho trong rừng Thượng Tuyền có thể mọc linh thảo.

Một số tiệm thuốc sẽ chuyên thu mua những loại linh thảo này, một bó linh thảo nhỏ được bán với giá hai mươi đồng tiền, chỉ cần Tạ Vãn U hái đủ nhanh thì tạm thời có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.

Nghĩ đến đây, Tạ Vãn U hơi thả lỏng một chút, ôm lấy vật nhỏ dỗ dành: "Không sao, chúng ta sẽ sớm có tiền thôi."

Không ngờ nàng vừa dỗ, Tiểu Bạch không những không được an ủi mà ngược lại còn run rẩy, khóc thút thít.

Tạ Vãn U giật mình, vội dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nó: "Sao thế?"

Tiểu Bạch nức nở, ngẩng đầu lên khẽ cầu xin nàng: "Nương, đừng đổi Tiểu Bạch lấy tròn tròn... Tiểu Bạch không ăn nữa, Tiểu Bạch không đói chút nào đâu..."

Tạ Vãn U ngẩn ra, ngay sau đó mới hiểu ra, hóa ra đứa nhỏ này tưởng nàng sẽ bán nó để lấy tiền, nên rất sợ nàng bỏ rơi nó.

Mặc dù nguyên chủ đối xử với Tiểu Bạch rất tệ, nhưng trong lòng Tiểu Bạch, nàng ta vẫn là người thân không thể tách rời của nó.

Tạ Vãn U xoa đầu nó, vừa chua xót vừa buồn cười, lau nước mắt cho nó: "Ai nói nương muốn bán Tiểu Bạch lấy tiền nào? Tiểu Bạch đáng yêu như thế, nương không nỡ bán đâu."

Tiểu Bạch hít hít mũi, được khen đáng yêu thì hơi ngượng ngùng, nương chưa từng khen nó như vậy bao giờ.

Hình như nương thật sự khác trước rồi...

Nó chớp chớp mắt ngấn lệ, có chút do dự: "Thật không? Nhưng... Nhưng không có tròn tròn thì chúng ta phải làm sao?"

Tạ Vãn U ung dung thản nhiên nói: "Không có tiền thì đi kiếm tiền, chúng ta cùng nhau ra ngoài hái cỏ đổi tiền, được không?"

Tiểu Bạch không biết hái cỏ cũng có thể đổi được tiền, mắt nó sáng lên, gật đầu thật mạnh, cái đuôi rũ xuống bắt đầu vui vẻ ngoe nguẩy: "Tiểu Bạch sẽ giúp nương hái thật nhiều cỏ!"

Đứa nhỏ này thật đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn.

Bình Luận (0)
Comment