Độc không giải được, vậy trực tiếp bức độc ra ngoài? Phương pháp giải độc này... nghe có vẻ khá đơn giản và thô bạo.
Tạ Vãn U gật đầu, ra vẻ đã hiểu, chờ sư tỷ nói tiếp.
Lạc Như Hi tiếp tục nói: "Nhưng mà, tuy Thái Thanh châm pháp lợi hại, nhưng tổn hại đến cơ thể cũng rất lớn, rốt cuộc mỗi lần châm cứu, bệnh nhân sẽ bị khí huyết nghịch lưu một lần, để lại đủ loại di chứng... Nói chung Thái Thanh châm pháp không thể tùy tiện sử dụng, điều này khiến các trưởng lão rất khó có thể trình diễn Thái Thanh châm pháp cho các đệ tử xem, mà các đệ tử cho dù có học được lý thuyết thì cũng không thể tự mình thực hành."
Tạ Vãn U bỗng hiểu ra: "Cho nên Phong sư đệ... đã trở thành một ca bệnh điển hình?"
"Đúng vậy!" Lạc Như Hi phấn khích gật đầu: "Phong sư đệ bị trúng độc nặng, vừa vặn cần phải châm cứu nhiều lần, đối với các sư huynh sư tỷ mà nói, chẳng phải là cơ hội thực hành rất tốt sao? Hơn nữa thể chất của hắn cũng đặc biệt cường tráng, có thể chịu được tổn thương do châm cứu thường xuyên gây ra, quả thực là hoàn hảo!"
Tạ Vãn U: .".. Phụt!"
Họ Phong này vì trúng độc quá sâu, thế nên mới trở thành chuột bạch cho mục đích giảng dạy của Bích Tiêu Đan Tông?
Tạ Vãn U cố gắng kìm nén khóe môi, liếc nhìn về phía Phong Nhiên Trú, Phong Nhiên Trú quay lưng về phía nàng, đôi tai hồ ly không kiên nhẫn giật giật, cũng không biết vừa rồi đã nghe được bao nhiêu.
Tạ Vãn U nhỏ giọng hỏi Lạc Như Hi: "Thế Phong sư đệ cũng đồng ý sao? Ta thấy hình như hắn không mấy vui vẻ."
Lạc Như Hi phẩy tay: "Phong sư đệ đồng ý hay không có quan trọng gì đâu? Tiền thuốc men là do Tông chủ Hợp Hoan Tông chi trả, Tông chủ Hợp Hoan Tông nghe nói để Phong sư đệ làm ca bệnh giảng dạy là có thể miễn tiền thuốc men, liền không chút do dự mà đồng ý!"
Thái Thanh châm pháp là châm pháp độc môn của Bích Tiêu Đan Tông, một lần điều trị không biết phải tốn bao nhiêu linh thạch, Tông chủ Hợp Hoan Tông chỉ cần nghĩ bằng ngón chân cũng biết nên chọn thế nào.
Phong Nhiên Trú cứ như vậy bị Tông chủ Hợp Hoan Tông dứt khoát bán đứng, mới có cảnh tượng ngày hôm nay.
Lạc Như Hi không khỏi cảm thán: "Phong sư đệ cũng coi như mạng lớn, người bình thường nếu trúng phải loại kịch độc như vậy, sớm đã chết trong vòng một ngày, mà hắn vừa vặn đến Bích Tiêu Đan Tông của chúng ta, lại vừa vặn được sư tôn chữa trị, mới nhặt lại được một mạng, vận may không thể nói là tốt, cũng không thể nói là tệ."
Tạ Vãn U gật đầu đồng y, nhưng trong lòng lại dần dần nảy sinh nghi ngờ.
Hôm đó đệ tử Hợp Hoan Tông gặp thú triều, đa số đều bị thương ngoài da và thương tích bên trong, vậy vết thương do chất độc trên người Phong Nhiên Trú từ đâu mà có?
Là báo thù? Hay là trên đường chạy trốn đã gặp phải thứ gì có độc?
Tạ Vãn U có một linh cảm mơ hồ.
Trên người Phong Nhiên Trú chắc chắn còn có những bí mật khác.
Chưa đến giờ Tỵ, các đệ tử nội môn nhận được tin đã đến đông đủ, Tông chủ liền bắt đầu giảng bài sớm hơn.
“Muốn học Thái Thanh châm pháp trước tiên phải hiểu rõ thế nào là kỳ kinh bát mạch, kỳ kinh là tám kinh mạch ngoài mười hai kinh chính. Thế nào là bát mạch? Có dương duy, có âm duy, có dương khiếu, có âm khiếu, có xung, có nhâm, có đốc, có đới mạch, tất cả tám mạch này đều không bị gò bó trong kinh mạch.”
Tông chủ nói lưu loát, theo từng lời nói, ông chỉ rõ từng mạch trên cơ thể hồ ly trắng.
Hồ ly trắng ngồi xổm bất động, mặc cho Tông chủ tùy ý đụng chạm, giống như một con rối vô hồn.
Thực ra cơ thể người và hồ ly không giống nhau lắm, kinh mạch và vị trí huyệt đạo cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng hiện tại Phong Nhiên Trú bị thương nặng, tạm thời không thể biến về hình người, mọi người cũng chỉ có thể miễn cưỡng học.
Có còn hơn không.
Hơn nữa, chờ sau này Phong Nhiên Trú biến về hình người thì họ cũng có thể học cách châm cứu trên cơ thể người.
Vì vậy, mọi người không hề chê điều kiện của con chuột bạch không đủ tốt, tất cả đều chăm chú nghe Tông chủ giảng bài, thậm chí có một số đệ tử đã lấy kim châm ra, thử làm động tác châm cứu trên không khí.
Phong Nhiên Trú vô tình chứng kiến cảnh này: “…”
Tạ Vãn U mới vào tông môn không lâu, chỉ học được một chút kiến thức sơ sài về châm cứu, những kiến thức về Thái Thanh châm pháp đối với nàng thực sự hơi quá sức.
Tạ Vãn U nghe mơ mơ hồ hồ một lúc, quyết định ghi chép lại những kiến thức không hiểu vào sổ tay trước.
Phong Nhiên Trú luôn chú ý đến động tác của Tạ Vãn U, thấy nàng lại lấy cuốn sổ tay đó ra, trong lòng không khỏi giật mình, không nhịn được truyền âm bí mật: “Ngươi lại ghi chép cái gì đấy?”
Tạ Vãn U không ngẩng đầu lên: “Kiến thức về Thái Thanh châm pháp chứ sao – ta đang học, ngươi đừng nói nữa.”
Phong Nhiên Trú cảm thấy móng vuốt lại bắt đầu ngứa ngáy, dường như chỉ có phá hoại thứ gì đó mới có thể làm dịu cơn ham muốn phá hoại đó: "Nếu ta nhất quyết nói thì sao?"
Hắn muốn nói, Tạ Vãn U cũng chẳng có cách nào.
Nàng bất lực ngẩng đầu nhìn hồ ly trắng, hắn đang kiêu căng nhìn nàng bằng đôi mắt màu xanh xám, cái đuôi sau lưng khẽ đung đưa, dáng vẻ đắc thắng như thể đã đoán trước được Tạ Vãn U không thể làm gì hắn.
Tạ Vãn U thấy tay ngứa ngáy, bỗng nhớ đến một câu thoại kinh điển trong một bộ phim hoạt hình nào đó - "Quỷ gây chuyện, đừng quấy phá."
Vừa khéo quỷ gây chuyện trong bộ phim hoạt hình đó cũng là một hồ ly.
Hồ ly họ Phong, đúng là vẫn luôn đáng ghét như vậy.
Tạ Vãn U trừng mắt nhìn hắn một lúc, định nói gì đó thì Tông chủ bỗng ngừng giảng bài, vươn một tay ấn lên đỉnh đầu hồ ly trắng.