Lạc Như Hi điên cuồng lục tìm trong túi càn khôn thì đột nhiên, sự rung chuyển của ngọn núi giả dừng lại.
Tiếp theo, là tiếng vảy rắn cọ vào đá phát ra âm thanh xào xạc.
Bốn phía giống như càng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng rắn bò.
Cuối cùng, âm thanh đó dừng lại trên đầu bọn họ.
"..."
Tạ Vãn U và Lạc Như Hi không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, từ từ, từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trắng bệch u ám đập vào mắt họ.
Đôi mắt rắn đỏ ngầu dựng đứng, nanh độc nhọn hoắt chỉ cách đỉnh đầu họ một sợi tóc, gần như chạm vào mặt họ.
Đôi mắt rắn đỏ ngầu của hắn ta chuyển động, từ đôi môi thè ra một lưỡi rắn dài đỏ thẫm, trực tiếp liếm lên má Tạ Vãn U.
"Sư tỷ... đang tìm ta sao?"
Tạ Vãn U: "..."
Đây là tình tiết phim kinh dị à!
Tạ Vãn U có thể tưởng tượng ra, lúc nàng và Lạc Như Hi ẩn núp sau núi giả, Tư Ngô quấn quanh núi giả, từ đỉnh đầu họ buông thõng phần thân trên xuống, vẻ rình rập đầy ác ý.
Cả người nàng nổi da gà, Lạc Như Hi cũng chẳng khá hơn, sau khi hét lên một tiếng, nàng ấy vô thức nắm chặt tay, tặng cho Tư Ngô một cú đấm móc thật mạnh.
Tư Ngô giống như không ngờ phản ứng kích động của Lạc Như Hi lại dữ dội như vậy, không kịp phòng bị, thế mà thật sự trúng đòn ngay mặt.
Hắn ta che mặt, kéo giãn khoảng cách với họ.
Tạ Vãn U nắm bắt thời cơ này, chụm ngón tay thành lưỡi dao, truyền Băng linh lực vào, chém vào cổ hắn ta.
Đánh rắn phải đánh vào bảy tấc!
Linh khí sắc bén chẳng kém gì lưỡi kiếm, chém ngay trên cổ hắn ta một nhát khiến máu phun ra.
Máu đỏ sẫm phun ra ngoài.
Tư Ngô đau đớn rít lên, một tay che lấy cổ đầy máu, cả người rơi xuống đất, cuộn đuôi lăn lộn.
Ngay từ lần chạm trán đầu tiên, Tạ Vãn U đã nhận ra, tu vi của Tư Ngô ít nhất cũng ở cảnh giới Nguyên Anh, chỉ bằng bọn họ thì tuyệt đối không thể đối phó nổi.
Vì vậy, bọn họ chỉ còn một con đường - chạy trốn!
Tạ Vãn U không dám chậm trễ, kéo Lạc Như Hi chạy về hướng cũ.
Tư Ngô bị bỏ lại phía sau giống như lại đuổi theo, tiếng rắn di chuyển xào xạc không dứt bên tai, Tạ Vãn U thầm mắng một tiếng, cổ đã bị chém rồi, sao hắn ta vẫn còn sức đuổi theo họ thế!?
Bỗng nhiên có một tiếng động phá không truyền đến, Lạc Như Hi hét lên một tiếng, Tạ Vãn U cảm thấy mình không kéo nổi Lạc Như Hi nữa.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy eo Lạc Như Hi bị một cái đuôi rắn màu bạc xám quấn lấy, đang kéo nàng ấy về phía sau.
Mà Tư Ngô thì không chút biểu cảm đứng cách đó không xa, vết cắt trên cổ đã lành lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khả năng hồi phục đáng sợ này là sao? Sinh vật ở giới tu chân đều khủng khiếp như vậy sao!
Tạ Vãn U ôm chặt Lạc Như Hi không buông, cố gắng thương lượng với Tư Ngô: "Sư đệ, bình tĩnh nào, có gì chúng ta từ từ nói!"
Lạc Như Hi nắm chặt tay Tạ Vãn U, ngẩng đầu lên hét lớn: "Đúng đấy, đừng kích động!"
Nghe vậy, đôi mắt rắn đỏ tươi dựng đứng của Tư Ngô khẽ động đậy, cái cổ vặn vẹo kỳ quái, lưỡi rắn thè ra: "Là ai, có thể giữ bí mật tốt hơn người chết?"
Lạc Như Hi vừa nghe thấy lời này, nước mắt lập tức trào ra, trong lòng chỉ nghĩ "xong rồi xong rồi mình biết quá nhiều rồi, mình chết chắc rồi"!
Đuôi rắn quấn chặt lấy eo Lạc Như Hi, kéo cả Lạc Như Hi lẫn Tạ Vãn U về phía sau một mét.
Tạ Vãn U bình tĩnh nói: "Đệ tử Bích Tiêu ở trong tông môn đều có đèn hồn tương ứng, nếu ngươi giết chúng ta, đèn hồn cũng sẽ tắt, đến lúc đó kinh động đến trưởng lão và Tông chủ, chẳng phải càng mất nhiều hơn được sao?"
Tư Ngô giống như bị nàng thuyết phục, lẩm bẩm nói: "Vậy phải làm sao... Sư tỷ muốn thế nào mới chịu giữ bí mật cho ta?"
Tạ Vãn U nghiến răng: "Chúng ta có thể thề, lời thề của tu sĩ bị ràng buộc bởi phép tắc thiên đạo, nếu chúng ta vi phạm, chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt thiên đạo!"
Lạc Như Hi cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, ta cũng có thể thề, tuyệt đối không tiết lộ bí mật của ngươi cho người khác!"
"Con người, đều xảo trá." Tư Ngô nghiêng đầu, đuôi rắn đột nhiên quấn chặt lấy Lạc Như Hi, sau đó kéo cả người nàng ấy đến trước mặt mình, phần đuôi rắn thừa ra quấn chặt lấy hai tay Tạ Vãn U, kéo cả nàng lại gần.
Tạ Vãn U không biết Tư Ngô đã làm gì, Lạc Như Hi đột nhiên ngất đi, Tư Ngô thả đuôi rắn, đặt nàng ấy xuống đất, sau đó lại quấn chặt lấy Tạ Vãn U.
Vảy rắn lạnh lẽo áp vào da, Tạ Vãn U nổi lên một lớp da gà, cố nhịn sự khó chịu, cảnh giác với hành động tiếp theo của Tư Ngô.
Nhưng Tư Ngô chỉ dùng đôi mắt rắn đỏ tươi đó nhìn nàng, trong chớp mắt, đôi mắt dựng đứng của hắn tađột nhiên biến thành màu đen thuần túy.
Tất cả ánh sáng giống như đều bị bóng tối trong mắt hắn ta nuốt chửng, ý thức của Tạ Vãn U cũng bị cuốn đi giống như những tia sáng rơi vào mắt hắn ta, chìm vào những hình ảnh kỳ lạ.
Trước mắt nàng như đang xem một bộ phim, liên tục có những hình ảnh lướt qua.
Thắt nơ bướm cho Phong Nhiên Trú, bàn tay ấm áp của sư tôn đặt trên đầu nàng, Tiểu Bạch ngủ say bên gối, trong Đại hội Thí Luyện viên tụ Linh Đan hoàn mỹ rơi vào tay…
Trước đó nữa, những cảnh tượng thoáng qua ngày càng nhanh, nàng chém vỡ cánh cửa Tạ gia, đi ngược lại những con phố lớn nhỏ của thành Lâm Thiên, trở về căn nhà nhỏ u ám ở phía sau Tạ gia.
Vương bà tử cười khẩy tạt một chậu nước lạnh vào đầu nàng, nàng giãy giụa muốn tỉnh dậy khỏi trạng thái hỗn loạn.
Tạ Vãn U biết Tư Ngô đang theo dõi ký ức của mình, theo cảm giác bị theo dõi ngày càng sâu sắc, Tạ Vãn U có thể nhận ra, Tư Ngô sẽ sớm có thể “nhìn thấy” ký ức của nàng ở thế giới hiện đại.