Phong Nhiên Trú cười khẩy: "Ta không phải trẻ con, tại sao lại tặng ta thứ này?"
Tạ Tiểu Bạch ngồi chồm hổm, đôi mắt xanh xám to tròn nhìn hắn: "Có chiếc chong chóng này bên cạnh, đêm nào hồ ly thúc thúc cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi khi ngủ một mình nữa."
Phong Nhiên Trú im lặng một lúc rồi nói: "Nực cười... Ta không sợ, đem nó đi đi."
Nhưng Tạ Tiểu Bạch nghe vậy thì lập tức lắc đầu: "Nương nói, hồ ly thúc thúc chỉ thích nói ngược, 'nói ngược' có nghĩa là miệng nói không muốn nhưng thực sự trong lòng lại rất muốn, vậy nên hồ ly thúc thúc chắc chắn rất thích chiếc chong chóng này, phải không?" Ánh mắt sắc lẹm của Phong Nhiên Trú lập tức hướng về Tạ Vãn U. Tạ Vãn U: "...." Bé con, sao con còn bán đứng cả nương của mình nữa? Chúng ta là đồng minh đó!
Thấy tình hình không ổn, Tạ Vãn U ôm lấy đứa ngốc con nhà mình, nhanh chóng bỏ chạy: "Đã muộn rồi, chúng ta không làm phiền nữa, ngươi nhanh chóng đi ngủ đi."
Tạ Tiểu Bạch dựa vào vai Tạ Vãn U, không quên hô về phía Phong Nhiên Trú: "Hồ ly thúc thúc, chiếc chong chóng tặng cho thúc, buổi tối đừng ăn trẻ con nhé."
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại chiếc chong chóng màu trắng vẫn đang xoay vù vù. Phong Nhiên Trú liếc nhìn mặt đất, nữ đệ tử Bích Tiêu chạy quá nhanh, thậm chí đã quên không mang theo cái bọc.
Chỉ đến khi trở lại viện nhà mình, Tạ Vãn U mới nhớ ra điều này. "Thôi, ngày mai quay lại lấy." Hôm nay Tạ Vãn U thực sự không có can đảm đối mặt với Phong Nhiên Trú nữa.
Tạ Vãn U thở dài, ôm bé con nhà mình vào lòng: "Tiểu Bạch, sao con lại nói bí mật nương nói với con cho hồ ly thúc thúc biết?"
Tạ Tiểu Bạch duỗi tay bốn chân, nằm ngửa trên đầu gối của Tạ Vãn U, có chút mơ màng lắc lắc đuôi: "Nương, chuyện này không nên nói với hồ ly thúc thúc sao?"
"Đúng vậy." Tạ Vãn U gật đầu, véo nhẹ đệm thịt hồng của Tiểu Bạch: "Đây là bí mật giữa Tiểu Bạch và nương, không được để hồ ly thúc thúc nghe thấy - nếu không hồ ly thúc thúc sẽ xấu hổ đấy."
Tạ Tiểu Bạch ngạc nhiên nghiêng đầu: "Nhưng tại sao hồ ly thúc thúc lại xấu hổ ạ?"
Tạ Vãn U đành lấy một ví dụ cho nó: Ví dụ như Tiểu Bạch có một bí mật không muốn cho ai biết, bí mật đó là gì nhỉ... Giả sử là bí mật về việc chân Tiểu Bạch bốc mùi đi.”
Tiểu Bạch gật đầu, tò mò chờ nương nói tiếp.
Tạ Vãn U nói: "Kết quả là bí mật này bị người khác phát hiện, còn nói cho người khác biết nữa, thế là tất cả mọi người đều biết chân Tiểu Bạch bốc mùi, thậm chí còn cố ý hỏi tại sao chân Tiểu Bạch lại bốc mùi, có phải là không thường xuyên rửa chân không..."
"Lúc này, Tiểu Bạch sẽ có cảm giác thế nào?"
Tiểu Bạch tưởng tượng một chút, tai bắt đầu cụp xuống: "Sẽ... rất ngại, hình như Tiểu Bạch hiểu được cảm giác của hồ ly thúc thúc rồi."
Tạ Vãn U gật đầu: "Hồ ly thúc thúc chắc chắn không muốn người khác biết mình miệng nói một đằng lòng nói một nẻo, vì vậy chúng ta chỉ tự nghĩ thôi, không được nói ra."
Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh: "Nương, Tiểu Bạch hiểu rồi!"
Nói xong, Tiểu Bạch do dự ngửi ngửi chân mình, không chắc chắn hỏi: "Nhưng nương ơi... chân Tiểu Bạch có thật sự bốc mùi không?"
Tạ Vãn U thấy vật nhỏ tin lời ví dụ của mình, không khỏi bật cười: "Không bốc mùi, không bốc mùi, chỉ là giả sử thôi."
Tiểu Bạch kiễng chân sau lên ngửi lại, mặc dù không ngửi thấy gì nhưng vẫn có chút không tự tin, lại không tiện để nương ngửi giúp.
Lỡ như chân mình thực sự bốc mùi thì sao?
Tiểu Bạch rất do dự, cuối cùng buông chân sau xuống, đưa ra quyết định: "Nương, Tiểu Bạch muốn rửa chân."
Tạ Vãn U dở khóc dở cười, nhóc con ngốc này, vậy mà lại xem là thật.
Vật nhỏ tâm tư nhạy cảm, lần này cũng là do mình sơ ý, Tạ Vãn U thầm rút kinh nghiệm, lần sau không thể lấy chuyện này để ví dụ.
Sau khi rửa sạch bốn chân, Tiểu Bạch mới hài lòng nằm xuống chiếc gối nhỏ của mình..
Tạ Vãn U ngồi bên giường cúi người, hôn nhẹ lên bàn chân nhỏ của bé con, nhẹ giọng nói: "Dù Tiểu Bạch thế nào, nương cũng sẽ luôn yêu thương Tiểu Bạch."
Nghe nương nói sẽ luôn yêu thương mình, đuôi Tiểu Bạch không nhịn được mà rung rung, cổ họng liên tục phát ra tiếng gừ gừ vui vẻ.
Tạ Vãn U gãi cái bụng nhỏ đang mở ra của bé con, Tiểu Bạch cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được bật cười, bốn chân ôm chặt lấy tay Tạ Vãn U.
Nó liếm mu bàn tay của Tạ Vãn U, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch cũng sẽ luôn thích nương của hiện tại."
Tạ Vãn U ngẩn người.
Tiểu Bạch đã buông tay nàng, ngượng ngùng chui xuống gầm chăn, chỉ để lộ một chút đuôi trắng ngoài chăn, vui vẻ đung đưa.
Tạ Vãn U cười nhẹ, chọc vào chóp đuôi, nhất thời có chút thất thần.
Nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả.
Nhưng nó thật sự chẳng hiểu gì sao?
...
Trong lòng có tâm sự, sáng sớm hôm sau, lúc Tạ Vãn U đi thay thuốc cho Phong Nhiên Trú, nàng có vẻ hơi mất tập trung.
Vốn dĩ Phong Nhiên Trú không muốn để ý đến nàng, cho đến khi Tạ Vãn U bôi thuốc cho hắn một lần rồi còn muốn bôi lần thứ hai, hắn mới nhịn không được: "Ngươi đã chột dạ đến mức này rồi sao??"
Tạ Vãn U đột nhiên tỉnh táo lại, thản nhiên cất lọ thuốc: "Chột dạ cái gì? Ta không thể nào chột dạ được."
Phong Nhiên Trú lạnh lùng nói: "Vậy ngươi mất tập trung như vậy làm gì?"
"À... Hôm nay định đến Phù Phong Các bán thuốc, lần đầu tiên mà, không tránh khỏi hơi căng thẳng." Tạ Vãn U tùy tiện nói một lý do, bắt đầu dùng vải thưa băng bó cho hắn.
Phong Nhiên Trú khinh thường: "Chỉ là bán thuốc thôi mà, vậy mà khiến ngươi lo lắng đến vậy? Đệ tử Bích Tiêu, chỉ có vậy thôi."
Lo lắng thì sao nào, đến nỗi phải khinh thường như vậy sao?
Tạ Vãn U nghe giọng điệu của hắn liền muốn phản bác, liếc hắn một cái, cố ý nói: "Quan tâm đến ta như vậy, đến cả lúc ta mất tập trung mà cũng phát hiện kịp thời... Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn thầm để ý đến ta?"