"Trời ơi! Đan dược hoàn mỹ ra đời rồi!"
"Là ai! Ai luyện ra đan dược hoàn mỹ vậy!?"
“Còn có thể là ai, ta đánh cược một trăm linh thạch thượng phẩm, tuyệt đối là tiểu sư muội!”
“Nhanh nhanh nhanh, đi qua xem náo nhiệt!”
Lần này, toàn bộ Bích Tiêu Đan Tông đều sôi trào, cả đám đổ xô đến Ngọc Dương Điện, đều muốn đến đó để hóng chuyện, trước cửa Ngọc Dương Điện nhanh chóng chật ních người.
Đang lúc mọi người trông mong, tiểu sư muội lại luyện ra đan dược hoàn mỹ bước ra khỏi đại điện luyện đan, đến trước mặt trưởng lão đang ngây người ở tiền điện nhận số thi chứng chỉ nhị phẩm.
Vậy mà còn muốn thi tiếp!
Mắt thấy tiểu sư muội lại bước vào đại điện luyện đan, đám đệ tử Bích Tiêu vốn đang im lặng như gà con bỗng chốc lại ồn ào náo nhiệt.
“Tiểu sư muội lại luyện ra được viên đan dược hoàn mỹ nữa rồi, tỉ lệ thành công cũng quá cao rồi đó!”
“Không hổ danh là tiểu sư muội! Nhưng mà phải đánh giá thế nào đây? Hình như Đan Minh không có tín vật cho Luyện đan sư nhất phẩm hoàn mỹ thì phải?”
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao, các sư huynh sư tỷ vừa chứng kiến toàn bộ quá trình thi cử của tiểu sư muội tức giận bước ra, thi nhau kể lại quá trình chủ khảo nãy giờ đã gây khó dễ cho tiểu sư muội như thế nào.
Sau khi biết được chuyện bên trong, sắc mặt đám đệ tử Bích Tiêu bỗng chốc thay đổi.
Một sư huynh cau mày nói: “Dù cho có thi cử vượt cấp thì cũng chỉ cần tăng độ khó lên, để sư muội luyện chế đan dược nhất phẩm thượng đẳng có độ khó cao hơn là được rồi, sao lại yêu cầu nàng luyện chế đan dược nhất phẩm hoàn mỹ?”
Đám đệ tử Bích Tiêu vây quanh trước cửa cũng vô cùng phẫn nộ, đồng thanh nói: “Rốt cuộc chủ khảo có biết luyện chế ra được một viên đan dược hoàn mỹ khó khăn đến mức nào không? Chỉ riêng những năm qua thôi, có bao nhiêu người luyện chế ra được đan dược hoàn mỹ, ông ta lại hay rồi, vừa mở miệng đã bảo tiểu sư muội lập tức luyện chế ra một viên – thật là vô lý!”
“Muốn luyện chế đan dược hoàn mỹ, dù chỉ kém một chút thôi cũng sẽ thất bại, lỡ như tiểu sư muội mãi không luyện chế ra được đan dược nhất phẩm hoàn mỹ thì chẳng phải sẽ mãi mãi bị kẹt ở nhất phẩm sao?”
Rất nhiều đệ tử Bích Tiêu vây kín trước cửa, lời ra lời vào đều đang chất vấn chủ khảo, yêu cầu ông ta phải đưa ra lời giải thích.
Thấy mọi người vô cùng phẫn nộ, chủ khảo vì áp lực mà không còn cách nào khác, đành phải lớn tiếng ra lệnh cho các trưởng lão giải tán đám đệ tử: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngọc Dương Điện là nơi thi cử, sao có thể để đám đệ tử hỗn láo thế này đứng ở đây!”
Trong số các trưởng lão giám sát Ngọc Dương Điện, có rất nhiều người là trưởng lão của Bích Tiêu Đan Tông, nghe vậy thì không thèm để ý đến, đúng mực nói nói: “Việc làm của chủ khảo quả thực có phần thiên vị, đúng là cần phải đưa ra lời giải thích cho Bích Tiêu Đan Tông.”
“Các ngươi —-” Chủ khảo nghe vậy tức giận đến bật cười: "Tốt lắm! Bích Tiêu Đan Tông các ngươi thật kiêu ngạo, chẳng lẽ không coi Đan Minh ra gì?"
Hai bên đối đầu, không khí căng thẳng như sắp nổ ra chiến tranh.
Lúc này, nghe tin tức, đám người Lâm trưởng lão nhanh chóng đến, các đệ tử Bích Tiêu lập tức nhường đường.
Ôn Lâm Giản và Lạc Như Hi nghe tiểu sư muội bị bắt nạt cũng vội vàng đến, đi theo sau Lâm trưởng lão, nghe thấy câu chất vấn của chủ khảo, Ôn Lâm Giản, người luôn mỉm cười ôn hòa, lúc này lại trở nên vô cùng sắc bén, lớn tiếng nói: "Vừa khéo trái ngược lại, Tiết chủ khảo, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, thực sự là chúng ta kiêu ngạo hay là ngươi vì một số lý do cá nhân mà vụ lợi?"
"Tiểu tử dốt nát, đừng có ăn nói bậy bạ!" Sắc mặt chủ khảo càng thêm âm trầm.
Lâm trưởng lão giơ tay ngăn Ôn Lâm Giản, nói với chủ khảo: "Tiết Hòa Chính, ngươi cũng không cần giả vờ nữa, đừng tưởng chẳng ai biết ngươi và Thiên Nguyên Đan Tông có chuyện gì."
Sắc mặt chủ khảo cứng đờ lại, như bị lột một lớp quần áo trước mắt mọi người, trên mặt thêm vài phần khó xử.
Lâm trưởng lão tiếp tục lạnh lùng nói: "Ngươi nói hành động của mình không có vấn đề, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có báo cáo việc này lên Đan Minh không? Ngươi có triệu tập hơn năm vị trưởng lão đến để thảo luận không? Ta trái lại muốn hỏi ngươi, là ai cho ngươi quyền lực, cho phép ngươi vượt qua Đan Minh, đưa ra yêu cầu kiểm tra không hợp lý với đệ tử của chúng ta?"
Sau một loạt câu hỏi của Lâm trưởng lão, sắc mặt chủ khảo thay đổi, không thể nói ra lời biện hộ, liền chuyển hướng mâu thuẫn: "Nếu đệ tử kia đã luyện ra được đan dược nhất phẩm hoàn mỹ, ta sẽ ban hành tín vật Luyện đan sư cho nàng là được rồi, cần gì phải nắm mãi không buông?"
Không thành công ngăn cản tiểu sư muội kẹt lại nhất phẩm, bây giờ lại muốn lách qua?
Lạc Như Hi nghe được lời này, nắm đấm càng cứng, muốn lao lên tranh luận với lão già này, nhưng lại bị Ôn Lâm Giản kéo lại.
Lạc Như Hi đang định vùng tay ra khỏi đại sư huynh, bỗng nhiên lại nghe được một tiếng sấm.
Nàng ấy dừng động tác lại, những người khác cũng trố mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.
"Kỳ lạ sao kiếp vân lại không tan đi?"
Trong lòng mọi người đều có câu hỏi này, có người chạy ra ngoài nhìn một cái, ngơ ngác chạy trở về.
Người khác hỏi hắn thấy gì, hắn ta ngây ngốc trả lời: "Sấm sét... còn có sấm sét!"
Mọi người: "???"
Ngay trong giây tiếp theo, một tia sét vàng ầm ầm rơi xuống, không lâu sau, một tia sét vàng khác tiếp nối. Phẩm cấp của đan dược tương ứng với số lượng sấm sét, vừa rồi rơi xuống hai tia sét vàng, đó là - có đan dược nhị phẩm hoàn mỹ ra đời!?
Tiểu sư muội... Đây là lại luyện ra đan dược nhị phẩm hoàn mỹ??
Lạc Như Hi hít một hơi, nhìn đại sư huynh cũng đang mơ hồ giống mình.
Đây là khái niệm gì?
Sao bọn họ đột nhiên không hiểu nổi thế giới này rồi?
Không chỉ có bọn họ, những đệ tử khác cũng đều ngây ngốc, cả Ngọc Dương Điện im lặng một lúc, đột nhiên bùng nổ tiếng bàn tán sôi nổi.
Chủ khảo mở to mắt, như thể không tin đệ tử kia còn có thể luyện ra đan dược nhị phẩm hoàn mỹ, quay người vội vã đi về đại điện luyện đan.
Ngay lúc này, Tạ Vãn U đi ra, vừa khéo đụng phải chủ khảo.
Tạ Vãn U xòe tay, đưa viên đan dược nhị phẩm hoàn mỹ trong tay cho chủ khảo xem.
Chủ khảo vội vàng nhận lấy, lật qua lật lại xem xét, thất thần nói: "Cái này... cái này sao có thể... cho dù may mắn thì cũng không thể..."
"Đã luyện ra đan dược hoàn mỹ thì có thể thi vượt cấp —"
Tạ Vãn U bình tĩnh nhìn chủ khảo: "Bây giờ, ta có đủ tư cách đi thi tam phẩm không?"
Chủ khảo đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, như thể đang nhìn một con quái vật.
Lâm trưởng lão khẽ ho một tiếng, kịp thời tiến lên ngăn Tạ Vãn U lại, ôn hòa nói: "Hành vi của Tiết chủ khảo không đúng mực, việc này còn phải báo lên Đan Minh để bàn bạc thêm, đừng nóng vội, trước tiên con về trước đi."
Lạc Như Hi cũng gật đầu lia lịa với Tạ Vãn U.
Yêu cầu do Tiết chủ khảo định ra vốn đã không đúng quy định, ai biết sau khi Đan Minh thương lượng có thừa nhận thành tích này không?
Tạ Vãn U đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lập tức không do dự, gật đầu.
Vài tiếng sấm sét kia có lẽ đã đánh thức Tiểu Bạch dậy, nàng đúng là nên về rồi, chỉ là trước khi đi, Tạ Vãn U còn có lời muốn nói với chủ khảo.
Nàng đi đến trước mặt chủ khảo, nhìn viên đan dược nhị phẩm hoàn mỹ trong tay ông ta, lễ phép hỏi: "Chủ khảo, có thể trả lại đan dược cho ta không?" Mang đi bán ở Phù Phong Các thì cũng đáng giá không ít tiền!
Chủ khảo hít sâu một hơi: "... Chờ một lát viên đan dược sẽ phải đưa đến Đan Minh để giám định."
Tức là tạm thời không thể trả lại cho nàng.
Tạ Vãn U thất vọng thu hồi ánh mắt.
Lâm trưởng lão giống như phát hiện ra sự mất mát của nàng, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ mang về cho con."