Phong Nhiên Trú cố tình làm khó nó, liếc nhìn nó: "Nếu ta không tha thứ cho ngươi thì sao?"
Tiểu Bạch do dự một chút, giống như đã hạ quyết tâm, tiến lên vài bước, hiên ngang lẫm liệt nói: "Vậy thì, vậy thì như một hình phạt, Tiểu Bạch có thể... có thể..."
"Có thể cái gì?"
Tiểu Bạch giả vờ cúi đầu, hai tai vì ghét bỏ mà cụp xuống thành tai máy bay: "Có thể ngửi thử xem chân hồ ly thúc thúc có hôi không."
Phong Nhiên Trú: "???"
Tạ Vãn U: "Phụt —"
Tạ Vãn U nhịn không được, vịn vào bức tường bên cạnh, đập mạnh hai cái.
Tiểu Bạch nói muốn ngửi, là thật sự muốn tới bên chân Phong Nhiên Trú để ngửi, Phong Nhiên Trú không kịp trở tay, bị nó dọa đến mức liên tục lùi về phía sau, cuối cùng lại bị một đứa trẻ con dồn đến tận bên rìa kết giới, thẹn quá hóa giận nói: "Không cần --- ngươi tránh ra!"
Tiểu Bạch rung rung bộ lông, ánh mắt vô cùng chân thành: "Hồ ly thúc thúc không cần ngửi, thì đừng tức giận nữa, được không?"
Phong Nhiên Trú tức giận rụt cả bốn chân lại: "Tạ Vãn U, ngươi mau quản nó đi!"
Tạ Vãn U toàn thân run rẩy, cố nhịn cười: "Tiểu Bạch đang xin lỗi ngươi đó, ngươi tha thứ cho nó, thì nó sẽ không ngửi nữa."
Phong Nhiên Trú: "..."
Hai mẹ con nhà này đều không phải thứ tốt lành gì!
Tiểu Bạch vẫn thành thật hỏi hắn: "Thúc thúc, thúc tha thứ cho Tiểu Bạch chưa?"
Phong Nhiên Trú hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "... Tha thứ cho ngươi."
Hai mắt Tiểu Bạch lập tức trở nên sáng ngời, vô cùng mong đợi tiếp tục hỏi: "Vậy hồ ly thúc thúc, vì thúc đã tha thứ cho Tiểu Bạch, thì sau này Tiểu Bạch còn có thể đến tìm thúc chơi không?"
Phong Nhiên Trú: "..." Tìm hắn chơi cái gì? Lại đến giày vò hắn sao?
"Đừng được voi đòi tiên!" Hắn cuộn tròn người lại, không nhìn không nghe, chỉ dùng đuôi quét đứa nhỏ một cái, âm u phun ra một câu: "Xem biểu hiện của ngươi."
Tiểu Bạch bị đuôi hắn quét một vòng, vẫn rất vui vẻ, bò dậy chạy về phía Tạ Vãn U: "Nương, hồ ly thúc thúc tha thứ cho Tiểu Bạch rồi!"
Tạ Vãn U trìu mến xoa đầu mèo con nhà mình.
Đứa ngốc, hồ ly thúc thúc bị ép buộc mới tha thứ cho con...
Tạ Vãn U chứng kiến Phong Nhiên Trú ở trước mặt Tiểu Bạch đã thảm hại thế nào, cũng có thể liên tưởng ra vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Nàng vốn tưởng kẻ bị bắt nạt là Tiểu Bạch... nhưng bây giờ xem ra, kẻ thực sự bị bắt nạt hình như lại là Phong Nhiên Trú...
Tạ Vãn U không khỏi có chút đồng cảm với hồ ly này, đi đến bên cạnh kết giới, ngồi xổm xuống nói với hắn: "Hôm nay cảm ơn ngươi đã giúp ta chăm sóc Tiểu Bạch... ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi!"
Phong Nhiên Trú không lên tiếng, hắn mệt rồi.
Tạ Vãn U thấy đôi tai hồ ly của hắn không kiên nhẫn giật giật, hiểu chuyện dẫn đứa nhỏ rời đi.
Ra khỏi cửa, Tạ Tiểu Bạch bỗng thì thầm với Tạ Vãn U: "Nương, thật ra Tiểu Bạch trước đó đã ngửi chân của hồ ly thúc thúc rồi ~"
Tạ Vãn U giật mình, vội quay đầu nhìn lại Ngọc Anh điện.
Dù Phong Nhiên Trú có phòng ngừa kỹ càng đến đâu, e là cũng không ngờ Tiểu Bạch đã sớm lén ngửi rồi...
Không đúng... Tiểu Bạch, sao con lại quen làm chuyện này như vậy!?
Nàng không nhịn được sự tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Thật, có thật không?"
Tạ Tiểu Bạch vẫy đuôi: "Chân của hồ ly thúc thúc không thối đâu, còn có mùi thơm nữa."
Nó nghiêng đầu, có chút không hiểu: "Hình như Tiểu Bạch đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi..."
Trước tiên Tạ Vãn U kinh ngạc vì chân của Phong Nhiên Trú lại thơm, sau đó lại chìm vào suy tư.
Cho dù không thối, cũng không thể có mùi thơm được.
Ngày nào Tạ Vãn U cũng bôi thuốc cho Phong Nhiên Trú, có mùi thuốc thì dễ nói, còn mùi thơm thì quá vô lý.
Đến khi đi xa lắm rồi, Tạ Vãn U mới hỏi: "Tiểu Bạch, con nghĩ lại xem, đó là mùi gì?"
Tạ Tiểu Bạch nghĩ rất lâu mới không chắc chắn nói: "Hình như... hình như là mùi của một loài hoa?"
Mùi hoa?
Tạ Vãn U sững sờ.
Nếu thực sự là mùi hoa, thì có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Phong Nhiên Trú đã phá vỡ kết giới, rời khỏi Ngọc Anh điện.
Nhưng chẳng phải hắn bị thương rất nặng sao? Tạ Vãn U đích thân băng bó cho hắn, tất nhiên biết thương thế của hắn là thật hay giả.
Hắn mang theo thân thể bị thương nặng như vậy mà ra ngoài, là muốn làm gì?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tạ Vãn U, nàng hơi nhíu mày.
Phong Nhiên Trú là đệ tử Hợp Hoan tông, lại còn rất giàu có, tuy Tạ Vãn U cho là hắn không thể nào làm chuyện xấu ở Bích Tiêu Đan Tông, nhưng trong lòng vẫn nảy sinh một chút đề phòng.
Bích Tiêu Đan Tông có rất nhiều nơi có hoa, lúc đi ngang qua, nàng chỉ cần để Tiểu Bạch ngửi thử là có thể xác định được Phong Nhiên Trú đã đến nơi nào.
Còn về phía Phong Nhiên Trú, tạm thời đừng đánh rắn động cỏ.
Tạ Vãn U xoa đầu Tiểu Bạch: "Chuyện này, Tiểu Bạch có thể không nói với hồ ly thúc thúc không?"
Thậm chí Tạ Tiểu Bạch không hỏi lý do, lập tức gật đầu đáp: "Vâng!"
Chắc chắn là nếu hồ ly thúc thúc biết được thì sẽ lại xấu hổ cho xem.
...
Trong Ngọc Anh điện, Phong Nhiên Trú mở mắt ra.
Tiếng bước chân của Tạ Vãn U đã đi xa, nhưng tiếng thì thầm của nàng và đứa nhóc kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn.
Những ngày dưỡng thương, ngũ giác của hắn dần hồi phục, trở nên nhạy bén hơn, Tạ Vãn U và Tiểu Bạch nói chuyện trước cửa, dù có nhỏ tiếng đến đâu, hắn vẫn nghe rõ mồn một.
Phong Nhiên Trú không khỏi nhíu mày... thế mà lại bị một đứa nhóc ngửi thấy, đúng là sơ suất.
Nữ đệ tử Bích Tiêu kia không phải là người ngu ngốc, biết đâu đã nảy sinh cảnh giác.
Trực giác mách bảo Phong Nhiên Trú nên nhanh chóng giải quyết nàng - tốt nhất là ngay đêm nay.
Nhưng rất nhanh, hắn lại thu hồi suy nghĩ này lại.
Tạ Vãn U là đệ tử cuối cùng của Tông chủ Bích Tiêu Đan Tông, nếu động thủ với nàng, khó tránh khỏi sẽ gây ra phiền toái không đáng có.