Phong Nhiên Trú híp mắt lại, kết hợp với một đoạn ký ức hỗn loạn, dần dần có một suy đoán.
Mặc kệ như thế nào, hình như mối quan hệ giữa họ không đơn giản như vậy... Chẳng lẽ lúc trước nàng có làm chuyện trái lương tâm gì với mình, sợ mình tìm nàng tính sổ, cho nên sau khi phát hiện hắn mất trí nhớ, mới làm bộ như không quen biết?
Phong Nhiên Trú cười lạnh trong lòng, nếu đúng là như vậy, thì nàng diễn quá tốt, tiếc là sót một điểm, có lẽ nàng không ngờ được, mình đã để lại dấu ấn trên người nàng.
Phong Nhiên Trú muốn ép nàng nói rõ ràng, nhưng bây giờ không phải là lúc.
Không chỉ vì nữ đệ tử Bích Tiêu sắp đột phá Trúc Cơ, mà cả sư tôn và các trưởng lão của nàng đều đang ở không xa nhìn chăm chú, không thích hợp để nói về những chuyện khác.
Hắn ôm lấy eo Tạ Vãn U, âm u thì thầm vào tai nàng: "Lát nữa sẽ tìm ngươi tính sổ."
Tạ Vãn U không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "?"
Tính sổ cái gì?
Không đợi Tạ Vãn U suy nghĩ nhiều, một thứ lạnh lẽo được nhét vào tay nàng, nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra đó là một lọ sứ nhỏ. Phong Nhiên Trú không giải thích đó là cái gì, bực mình nói: "Ăn đi." Tạ Vãn U đoán đó có lẽ là đan dược phục hồi do sư tôn nàng đưa, ngón tay nàng cử động, cố gắng mở nắp lọ nhiều lần nhưng không thành công.
Vừa mới thoát khỏi cơn đau như bị chém nghìn lần, Tạ Vãn U hiện giờ cảm thấy kiệt sức, không ngất đi cũng là may mắn, làm sao nàng có sức lực tự mình uống đan dược được.
Thấy nàng lề mề, Phong Nhiên Trú không kiên nhẫn nói: "Ngươi muốn chờ chết? Không bằng ta giúp ngươi, cho ngươi chết một cách nhanh chóng."
Miệng hồ ly này không nói ra được lời tốt lành nào sao?
"Ngươi nhìn ta bây giờ, có dáng vẻ có thể lấy được đồ không?" Tạ Vãn U uể oải nói: "Ta không phải ngươi, bị thương nặng vẫn có sức lực bóp tay người khác."
"…" Không có sức, nhưng vẫn có thể cãi lại hắn.
Phong Nhiên Trú liếc nàng một cái, đành phải giúp nàng lấy đan dược trong lọ sứ, nhét vào miệng nàng.
"Ưm…" Tạ Vãn U bị cách đút thô bạo của hắn rên lên một tiếng.
Cũng may đã uống được đan dược.
Hiệu quả của đan dược nhanh chóng phát huy, Tạ Vãn U cảm nhận được một luồng nhiệt ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, bổ xung sức lực đã mất, vết thương do Băng linh lực tạo ra cũng nhanh chóng lành lại. Nàng kiểm tra đan điền của mình, phát hiện ra lực lượng trước kia hỗn loạn giờ đây không biết từ khi nào đã trở nên dễ bảo, theo pháp quyết chạy trong kinh mạch mới hình thành của nàng.
Sau nhiều lần tái tạo, kinh mạch của nàng đã thay đổi từ hẹp và yếu trước kia, không chỉ rộng gấp đôi mà còn trở nên rất kiên cố.
Lực lượng linh lực chảy trong cơ thể nàng dần dần tập trung, trở nên mạnh mẽ hơn, sau vài chu kỳ, Tạ Vãn U cảm thấy, rào cản cản trở cảnh giới của nàng đã bắt đầu lỏng lẻo. nàng quyết tâm một lần, tập trung linh lực tấn công rào cản đó.
Phong Nhiên Trú đứng sau nàng nhanh chóng nhận ra cảnh giới của nàng đang lỏng lẻo, sắp gặp phải lôi kiếp.
Lúc tu sĩ độ kiếp, nếu có người khác ở đó, rất có thể sẽ bị lôi kiếp đánh trúng, thấy linh lực trong cơ thể Tạ Vãn U đã có thể chạy tự do, hắn lập tức đứng dậy rời đi.
Nguồn nhiệt phía sau biến mất, Tạ Vãn U vô thức mở mắt, vừa lúc thấy Phong Nhiên Trú lướt qua bên cạnh mình, cùng với đuôi hồ ly trắng ướt át quét qua má và mu bàn tay nàng, khiến hai chỗ này bắt đầu ngứa ngáy.
Tạ Vãn U: "…" Đi thì đi, sao không giữ tốt cái đuôi của mình vậy.
Cũng vào lúc này Tạ Vãn U mới nhận ra, hóa ra Phong Nhiên Trú chưa hoàn toàn phục hồi hình dạng người, vẫn giữ lại tai hồ ly và đuôi hồ ly lúc ở hình dạng thú.
Vừa trở lại bên bờ ao, Phong Nhiên Trú lập tức biến trở lại hình dạng bản thể hồ ly trắng, tìm một tảng đá, mệt mỏi nằm xuống.
Rất hiển nhiên, hắn là vì tới giúp nàng mới cố ý hóa thành hình người. Cuối cùng Tạ Vãn U cũng hiểu ra, tại sao tối nay sư tôn nàng đột nhiên giải lệnh cấm cho Phong Nhiên Trú. Hóa ra là để mượn lửa của hắn, giúp nàng ổn định Băng linh lực hỗn loạn.
Tiếng sấm trên đỉnh đầu truyền đến, Tạ Vãn U tạm thời thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đối mặt với lôi kiếp.
Cảnh giới Kim Đan có ba đạo lôi kiếp, chỉ cần chống đỡ được, thì có thể vượt qua được cửa ải này.
Lúc này Tạ Vãn U lại nghĩ đến, có lẽ bây giờ Tiểu Bạch đã ngủ rồi, hy vọng nó không bị tiếng sét đánh thức.
—
Bên trong Độ Nguyệt Hiên, Tiểu Bạch đã ngồi im trên bàn được một lúc lâu.
Bàn sát bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra, vừa khéo nhìn thấy cổng Độ Nguyệt Hiên.
Lạc Như Hi sờ đầu nó: "Tiểu Bạch, muộn thế này rồi, con không buồn ngủ sao? Chúng ta đi ngủ thôi. Sáng mai tỉnh dậy, nương con sẽ đến đón con."
Tiểu Bạch lắc đầu: "Dì ngủ trước đi, Tiểu Bạch không buồn ngủ."
Lạc Như Hi không khuyên được Tiểu Bạch, chỉ đành thở dài, đành ngồi xuống cùng nó đợi.
Tình hình của tiểu sư muội không rõ, nàng ấy cũng không ngủ được.
Tiểu Bạch ngồi mệt, liền gác đầu lên chân trước, nằm sấp nhìn cánh cổng đóng chặt.
Ban đêm lạnh lẽo, Lạc Như Hi đắp chăn cho nó, lòng cũng có chút sốt ruột.
Sư tôn nói tiểu sư muội rất có thể sẽ đột phá cảnh giới Trúc Cơ sau khi tái tạo kinh mạch, sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh của lôi kiếp?
Ngay khi Lạc Như Hi đang buồn rầu định đi đi lại lại trong phòng, thì Tiểu Bạch nằm trên bàn bỗng dựng tai lên, nhanh chóng đứng dậy, hai chân trước chống lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lạc Như Hi trong lòng hơi động, vội vàng đi đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy hướng sau núi có tia chớp lóe lên.
Thành công rồi!
Lạc Như Hi không kìm được nở nụ cười, trong lòng vô cùng vui sướng.