Dù sao thời gian còn dài, Tạ Vãn U và Tiểu Bạch đều không trốn thoát được, hắn có đủ thời gian để xác nhận chuyện này.
Vì Tạ Vãn U đã che giấu cẩn thận như vậy, không muốn để hắn biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch, Phong Nhiên Trú liền phối hợp không vạch trần, nhìn Tạ Vãn U đầy ẩn ý, lại biến thành hình dáng hồ ly trắng.
Tạ Vãn U nghi ngờ: "???" Sao nàng cảm thấy hắn có vẻ rất đắc ý?
Sau khi rời khỏi Ngọc Anh điện, Tạ Vãn U ôm Tiểu Bạch xem kỹ khắp người nó: "Hồ ly thúc thúc vừa rồi có bóp đau con không?"
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không, mặc dù hồ ly thúc thúc có véo Tiểu Bạch nhưng Tiểu Bạch không đau."
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Vãn U hơi dịu lại đôi chút.
Hồ ly kia còn biết chừng mực.
Lúc này, Tiểu Bạch tò mò hỏi: "Nương, hồ ly thúc thúc sao lại đột nhiên biến thành người?"
Tạ Vãn U nói: "Trước đây thúc ấy bị thương rất nặng, dùng hình dạng hồ ly để dưỡng thương sẽ nhanh hơn, giờ vết thương trên người thúc ấy đã đỡ hơn một chút, nên thỉnh thoảng có thể biến về hình người."
Tiểu Bạch vẫy đuôi, háo hức hỏi: "Vậy Tiểu Bạch cũng có thể biến thành người không?"
Tạ Vãn U cười, dùng ngón tay chọc mũi Tiểu Bạch: "Tất nhiên là được rồi, chỉ là Tiểu Bạch bây giờ vẫn chưa lớn, lực lượng không đủ, đợi Tiểu Bạch lớn thêm chút nữa, chắc chắn có thể biến thành người."
Nghe nói mình cũng có thể biến thành người giống hồ ly thúc thúc, mắt Tiểu Bạch sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy Tiểu Bạch nhất định phải nhanh chóng lớn lên!"
Tạ Vãn U trêu Tiểu Bạch: "Sao Tiểu Bạch lại muốn nhanh lớn thế?"
Tiểu Bạch nắm chặt chân trước, nói đầy quyết tâm: "Sau này Tiểu Bạch lớn lên, hồ ly thúc thúc chắc chắn sẽ già đi, rồi Tiểu Bạch có thể véo hồ ly thúc thúc, bắt hồ ly thúc thúc khóc lóc thừa nhận sai lầm hôm nay!"
Nó ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng, ưỡn ngực, đầy hoài bão nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Gà Tây, chớ khinh Tiểu Bạch nghèo!"
Tạ Vãn U suýt nữa ngã lăn ra vì đứng không vững.
Trong Ngọc Anh điện, ngũ giác phục của Phong Nhiên Trú phục hồi ngày càng nhanh, đến mức rõ ràng nghe được tất cả những điều này: "..."
Hắn tức giận đến bật cười.
Tên nhóc này còn chưa lớn, đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ trả thù hắn rồi.
Nếu như Phong Nhiên Trú trước đây nghe được, có lẽ chỉ thấy buồn cười, nhưng giờ biết được Tiểu Bạch có thể có mối quan hệ như vậy với mình, tâm trạng của hắn bỗng trở nên phức tạp.
Lúc hắn chưa mất trí nhớ có biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch không?
Cái đêm hôm khuya đó, hắn và Tạ Vãn U, hai người vốn chẳng có giao điểm, không hiểu sao lại xảy ra quan hệ thân mật với nhau, hắn vốn tưởng đây chỉ là một mối duyên không có kết quả, giống như hai đường thẳng vô tình giao nhau, sau khi gặp nhau trong chốc lát, từ đó về sau sẽ không bao giờ gặp lại.
Nhưng... Tiểu Bạch lại xuất hiện.
Phong Nhiên Trú hiếm khi cảm thấy bối rối, nhất thời, hắn không biết phải đối xử với sinh mệnh nhỏ bé này có thể là một phần huyết mạch của mình như thế nào.
Cảm xúc xa lạ va chạm trong lòng, Phong Nhiên Trú khó chịu nhảy lên bệ cửa sổ, lắng nghe tiếng động trong gió.
Lúc này sau khi nghe xong Tạ Vãn U cười, còn động viên vật nhỏ đó: "Nương cũng tin sau này Tiểu Bạch nhất định có thể đánh bại hồ ly thúc thúc!"
Phong Nhiên Trú giật giật tai, lạnh lùng nói nhỏ: "Đợi thêm một nghìn năm nữa đi."
Tạ Vãn U không biết tên hồ ly kia đã nghe được hết những lời của nàng và Tiểu Bạch, ôm Tiểu Bạch, bước đi nhẹ nhàng.
Ngày hôm qua Tạ Vãn U không lãng phí năm lần luyện đan mỗi ngày, luyện chế năm phần đan dược Nhất phẩm hoàn mỹ, hôm nay nàng định luyện nốt hai phần nguyên liệu Nhất phẩm còn lại, sau đó luyện chế ba phần đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ.
Để tránh gây sự chú ý, phòng ngừa đụng phải đại sư tỷ và nhị sư huynh của kiếm tông, nguyên liệu luyện đan Nhị phẩm là Tạ Vãn U nhờ sư tỷ ở Phù Phong các mang đến hôm qua, hôm nay vừa vặn lấy ra luyện đan bán lấy tiền.
Đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ có hai đạo kim lôi, Tạ Vãn U một hơi luyện chế được hai viên đan dược Nhất phẩm hoàn mỹ và ba viên đan dược Nhị phẩm, bằng sức một mình nàng khiến cho Bích Tiêu Đan Tông đạt được thành tựu tám đạo kim lôi trong một ngày.
Lúc này, toàn bộ đệ tử đan tông hẳn lại biết nàng đang luyện đan rồi...
Ngày nào cũng thế này cũng không phải là cách, Tạ Vãn U thầm nghĩ, nàng phải tìm cách luyện đan kín đáo hơn.
Mang theo đan dược đã luyện xong, lần này Tạ Vãn U cải trang toàn thân, đội mũ che mặt vào Phù Phong các.
Nhiều người đến Phù Phong các đều đội mũ che mặt, vì vậy Tạ Vãn U làm như vậy cũng không quá đột ngột, rất thuận lợi hòa vào đám đông.
Tiểu Bạch ngồi xổm trên vai nàng ngửi ngửi, khẳng định: "Nương yên tâm, không có mùi của dì và thúc thúc đó!"
Tạ Vãn U mới yên tâm, tự mình lên lầu, đến phòng khách của nơi gửi bán, gửi bán hết mười viên đan dược.
Đan dược Nhất phẩm hoàn mỹ được định giá ba nghìn linh thạch hạ phẩm, đan dược Nhị phẩm hoàn mỹ thì trực tiếp tăng gấp ba, định giá một vạn linh thạch hạ phẩm.
Có người của Huyền Thương Kiếm Tông làm gương, lần này, các môn phái khác hoàn toàn không kiêng dè lời đe dọa của đệ tử Thiên Nguyên Đan Tông, dù sao Huyền Thương Kiếm Tông cũng đã mua rồi, trời sập còn có người cao chống đỡ, nếu Thiên Nguyên Đan Tông dám đến tìm họ để giảng đạo lý, họ sẽ dám để người của Thiên Nguyên Đan Tông đến Huyền Thương Kiếm Tông để giảng đạo lý.
Huyền Thương Kiếm Tông là người đầu tiên gây khó dễ cho Thiên Nguyên Đan Tông, còn họ chỉ là xuôi theo dòng nước mà thôi.
Đệ tử Thiên Nguyên hoàn toàn không ngăn được, chỉ có thể tức giận đứng từ xa, sắc mặt tái mét nhìn đan dược của “Tạ Vãn” trong vòng năm phút đã bị cướp sạch.